Chương 35
Sau một đêm trầy trật viết bài bào chữa mà có lẽ đưa đánh máy thì cô thư ký chỉ mất một phần mười thời gian, cuối cùng Scott cũng thấy hài lòng về công sức mình bỏ ra. Anh nhìn những trang giấy tuồn ra từ máy in và khi đã in xong, anh xếp nó ngay ngắn trong tấm bìa xanh rồi đóng ghim lại. Anh xem đồng hồ: chưa đến 8 giờ sáng. Có lẽ vào giờ này Kate đang chuẩn bị đi làm. Cô vẫn cố xin tiếp tục công việc ở chỗ bác sỹ Troy trong những ngày Scott viết bài bào chữa.
Scott bấm máy, chuông reo bốn hồi. Anh đang sợ lỡ không kịp gặp Kate thì cô nhấc máy.
- Alô? - giọng cô nghe thấy cả hơi thở hổn hển.
- Kate phải không?
- Tôi vừa chạy vội từ buồng tắm ra. Lại có tin xấu chăng?
- Tôi cần phải gặp cô.
- Ngay sáng nay à, ở đâu anh?
- Trước cửa tòa án tối cao. Cô dùng xe điện ngầm, xuống xe ở ga Chambers - Street. Rồi hỏi tòa án. Cô không thể nhầm đâu, nó vẫn thường được chiếu trên ti vi với những bậc đá dẫn tới cửa chính có hàng cột cao, cửa có gắn một câu nói trứ danh: “Điều hành công lý một cách trung thực là chỗ dựa vững chắc nhất cho một chính phủ tốt”. Rồi sáng nay chúng ta sẽ được biết những từ ngữ ấy có đúng như nó nói không. Tôi đợi cô ở đấy trước 9 giờ 30.
- Ông chánh án Wasserman đang bận - Bà thư ký to béo nói với giọng kiên quyết.
- Nếu vậy chúng tôi xin đợi - Scott đáp.
- Ông ấy có việc phải sang ngay tòa án - Bà thư ký nói rõ với ngụ ý là chắc chắn sáng nay, ông chánh án không tiếp bất kỳ một tay luật sư trẻ nào, nhất là lại không có hẹn trước.
- Chúng tôi sẽ đợi - Scott khăng khăng nhắc lại - Chúng tôi có một việc hết sức quan trọng.
Cái vẻ cứng đầu cứng cổ ấy của Scott khiến bà thư ký ngạc nhiên. Đôi mắt bà đảo từ Scott đến cô gái trẻ rất xinh đứng cạnh anh, rồi lại dừng lại ở anh.
- Dù sao cũng hơi quá đấy! - Cuối cùng bà nói - Nếu anh chị muốn xin ông ấy cho làm lễ cưới thì anh chị chỉ mất thì giờ thôi! Ông chánh án chỉ làm việc đó cho con cái bạn bè thân cận nhất của ông hay những vị tai to mặt lớn ở Broadway, chứ còn người lạ thì không!
- Thưa quý bà, chúng tôi không phải đến đây để xin ông chánh án cho làm lễ cưới. Chúng tôi muốn đệ trình ông ấy một lời thỉnh cầu đơn phương để xin ông ấy ra một quyết định cho phép chúng tôi được tham khảo một số hồ sơ.
- Nếu vậy anh chị hãy đưa tôi để tôi chuyển giúp cho.
- Thế thì lâu quá! - Scott lắc đầu kiên quyết.
Bà thư ký sốt ruột đưa tay lên nâng cặp kính cứ chốc chốc lại trễ xuống đầu sống mũi.
- Anh chị sẽ phải đợi lâu đấy - Bà bực dọc nói.
Thì vừa lúc ấy, cửa phòng ông chánh án xịch mở. Hai cặp đàn ông và đàn bà trông rõ ràng là hai luật sư và thân chủ của họ từ trong bước ra, vẻ mặt đầy giận dữ. Trước khi cửa đóng lại, trong phòng đã vang lên giọng nói của chánh án Emile Wasserman mà đứng ngòai Scott và Kate vẫn nghe rõ mồn một.
- Freda! Tôi còn phải nhắc lại với bà bao nhiêu lần nữa!
- Không có gặp gỡ gì vào buổi sáng cả! Làm thế là mất toi cả ngày làm việc của tôi.
Bà Freda Baumgartner bĩu môi với Scott và Kate một cách đầy ngụ ý: “Đấy, anh chị thấy chưa? Tôi có nói dối đâu. Ông ấy không muốn tiếp ai mà không có hẹn trước”.
Để chắc chắn là hai người cùng có thể nghe thấy, bà nói rõ to:
- Thưa ông chánh án, có hai người muốn gặp ông để đưa một thỉnh cầu đơn phương. Nhưng họ không có hẹn trước.
Không để ông chánh án kịp trả lời, Scott nhảy xổ vào cánh cửa còn để ngỏ.
- Thưa ngài, sự nghiệp của một bác sỹ đang gặp nguy hiểm. Và thời gian của chúng tôi chỉ còn tính từng giờ. Ngài sẽ thấy thế ngay thôi nếu ngài cho phép chúng tôi được trình bày.
- Chúng tôi? - Ông chánh án nhắc lại - Một thỉnh cầu đơn phương, nghĩa là không có phía bên kia, thế mà tại sao tôi lại thấy anh đi những hai người? Phải nói là hơi lạ đấy.
Biết là ông đồng ý tiếp, Scott ra hiệu cho Kate theo anh, và trước con mắt ngạc nhiên có vẻ không tán thành của bà Freda, hai người bước vào phòng ông chánh án.
Emile Wasserman mặc một chiếc sơ mi cộc tay và một chiếc gilê mở cúc, bộ quần áo thường lệ của ông mỗi khi không phải khoác chiếc áo dài đen khi làm nhiệm vụ quan tòa.
- Thế nào? - Ông sốt ruột hỏi - Tôi không có thì giờ đâu, người ta đang đợi tôi ở tòa.
- Thưa ngài, tôi đại diện cho một bác sỹ buộc phải bác bỏ những lời cáo buộc trước hội đồng nghiệp đoàn.
- Luật sư - Wasserman ngắt lời anh - khi nghe anh nói “chúng tôi” tôi cứ tưởng anh đến cùng một trợ lý. Hoá ra là một cô thư ký. Anh thực sự cần phải có thư ký đi theo à?
- Không, thưa ngài, đây chính là cô bác sỹ tôi vừa nói.
- Cô gái này ư?
Ông tròn xoe mắt nhìn Kate.
- Ít lâu nay - Cuối cùng ông nói - cứ nhìn một cảnh sát hay một bác sỹ, tôi cứ ngỡ đó là một cậu học sinh vừa tốt nghiệp trung học... Tệ thật, tôi già mất rồi. Vậy đây là cô bác sỹ đang có chuyện như anh vừa nói.
- Vâng. Và tôi đã có khá nhiều bằng - Kate hăng hái tự giới thiệu - Tốt nghiệp đại học Ilinoi trong số đỗ đầu! Đại học Y ở Iowa, xếp thứ hai trong khoá!
- Ái chà chà! - Waserman kêu lên - Và thêm nữa, một tính khí cứng cỏi đấy!
Scott hơi đỏ mặt bối rối. Anh muốn Kate tỏ ra khiêm tốn hơn trước mặt một con người mà Kate và anh đang hoàn toàn lệ thuộc.
- Xin ngài thứ lỗi - Kate nói để chuộc lại lỗi lầm vì đã quá táo tợn.
Nhưng ông chánh án đã xua tay tỏ ý thông cảm và quay về phía Scott, nét mặt có vẻ chăm chú.
- Tôi nghe luật sư đây, nhưng nhanh nhanh lên đấy.
Cố hết sức ngắn gọn tới mức tối đa, Scott thuật lại những sự việc khiến Kate phải ra đứng tòa của hội đồng nghiệp đoàn. Cuối cùng anh đi đến việc Hoskins và Cahill đã từ chối lời thỉnh cầu của anh đối với Bộ Y tế. Rồi kèm theo đơn thỉnh cầu, anh trình ông chánh án văn bản quyết định để ông cho chữ ký.
Vừa lướt nhanh những tài liệu, ông chánh án liếc nhìn Scott và Kate.
- Có một điều làm tôi còn băn khoăn. Trong số tất cả các thẩm phán của tòa này, tại sao anh lại chọn tôi?
Scott định tìm một lý do nào đó để có thể làm cho ông chánh án đẹp lòng, nhưng cuối cùng anh quyết định cứ sự thật mà nói, như anh vẫn thường khuyên Kate.
- Bởi vì ngài là một người đứng ngòai cuộc.
Wasserman nhìn Scott một cánh nghiêm khắc, rõ ràng ông muốn đòi hỏi ở anh một lời giải thích.
- Theo tôi biết - Scott nói - từ trước tới nay, chưa có một trường hợp nào có người thỉnh cầu và thành công trong việc được xem những hồ sơ ấy. Thế là tôi hiểu cần phải tìm đến một ông thẩm phán nào không chỉ cứng nhắc áp dụng luật. Một ông thẩm phán dám chấp nhận rủi ro bởi vì ông ấy đặt sự công bằng trước luật.
- Anh đánh giá tôi hơi cao đấy, anh luật sư trẻ ạ.
- Nhưng mà đúng, thưa ngài
- Anh có lý - Wasserman lẩm bẩm - Nhưng anh thấy việc nhận lời thỉnh cầu này sẽ dẫn tôi tới đâu. Vậy là chúng ta phải cứu sự nghiệp của cô gái trẻ này... - Rồi quay về Kate, ông nói tiếp - Bác sỹ Forrester, một cách trung thực và từ đáy lòng cô, cô có nghĩ mình đã cứu chữa cho cô gái ấy với tất cả những chăm sóc và sự quan tâm cô ấy cần phải có không?
- Trong hoàn cảnh ấy và với những thông tin tôi có, tôi có thể khẳng định tôi đã làm tất cả những gì mà bất cứ một bác sỹ nào có trình độ cũng đều làm.
- Trước khi tôi đi đến quyết định, cô có điều gì muốn nói nữa không?
- Có, thưa ngài. Đây không chỉ là một quyết định chúng tôi xin ngài ký, mà đó còn là cả lẽ sống của đời tôi. Suốt đời, tôi chỉ có một nguyện vọng duy nhất đó là làm nghề y và cứu chữa cho người bệnh.
Wasserman gật đầu vẻ tư lự rồi cầm bút. Trước khi ký, ông nói với Scott:
- Anh sẽ không thể đoán nổi điều gì đã khiến tôi đi đến quyết định cuối cùng này... Anh đã trình bày vai trò của Claude Stuyvesant trong tất cả sự việc, người mà tôi đã biết quá rõ bản chất rác rưởi của ông ta. Đã đến lúc cần phải có một ai đó buộc ông ta phải nhìn thẳng vào một số sự thật không hay hớm gì liên quan trực tiếp đến ông ta.
Sau khi ký dưới tờ lệnh, Wasserman đưa nó cho Scott.
- Đây, anh hãy cầm lấy rồi phóng thẳng đến Anbani, đọc hồ sơ và gí nó vào mũi gã Stuyvesant hợm hĩnh cậy quyền, cậy thế ấy.
Trong khi rảo bước xuống bậc thềm tòa án, Scott đột nhiên nói:
- Cô có nghe thấy bà ấy nói gì không?
- Ai cơ?
- Bà thư ký Freda. Bà ấy nghĩ rằng chúng ta đến để xin cưới.
Kate lặng lẽ không trả lời, chỉ thấy một thoáng ửng hồng hiện trên má. Vài giây sau, hai người chui vào một chiếc taxi.
- Đến ga trung tâm! Làm ơn nhanh lên cho! - Scott giục người lái.
Ngọn tháp đôi ở đại lộ Rockefeller sừng sững vươn cao trên thành phố và vùng phụ cận. Scott và Kate đã trông thấy ngay nó khi vừa từ ga trung tâm bước ra. Những khu nhà hai bên đại lộ chứa đầy những văn phòng mà số lượng của nó đã vượt quá số văn phòng của cả bang cộng lại.
Khi họ tìm đến được văn phòng Bộ Y tế, Scott trình lệnh của chánh án Wasserman cho chị nhân viên giữ hồ sơ. Đôi mắt nghi ngờ của chị ta đảo hết từ tờ lệnh đến cặp nam nữ mới đến.
- Tôi cần phải xin ý kiến cấp trên - Chị nhân viên lưu trữ cầm giấy và bước đi. Scott và Kate buộc phải đợi, trong lòng như có lửa đốt.
- Họ không thể từ chối lệnh chứ, phải không anh?
- Chả ai biết trước được một tay cạo giấy quan liêu sẽ phản ứng như thế nào?
Chị nhân viên trở lại, cùng đi là một người đàn ông nom có vẻ bực dọc vì đã bị quấy rầy trong mấy phút nghỉ uống cà phê.
- Có phải ông đã cầm giấy này đến đây? - Tay ông ta ve vẩy tờ lệnh có chữ ký của ông chánh án.
- Vâng, chúng tôi muốn được xem tập hồ sơ ghi trongđó.
- Tôi chưa bao giờ thấy có một cái lệnh như thế.
- Thế thì lúc này ông đã trông thấy nó.
- Tôi muốn hỏi ý kiến bộ phận luật pháp của chúng tôi.
- Xin ông hãy nghe tôi, giấy này đã được ngài chánh tòa án tối cao ký. Chúng tôi đang rất cần xem hồ sơ mà thời gian của chúng tôi lại rất gấp, nó chỉ được tính bằng giờ, bằng phút. Bởi sáng mai chúng tôi đã có phiên tòa.
- Tuy nhiên tôi nghĩ tôi vẫn phải thỉnh thị.
- Lại các cấp trên của ông ư? Tôi biết. Thôi được, ông hãy cho chúng tôi biết tên?-Vừa rút sổ tay Scott vừa hỏi.
- Tên tôi thì có ích gì cho ông?
- Chánh án Wasserman đã cho phép tôi cảnh cáo người nào chống lệnh của ngài và ngài sẽ đưa người đó ra trước tòa.
Sau một hồi cân nhắc lợi hại, người đàn ông đành nói:
- Thôi được, ông bà theo tôi.
Nửa giờ sau, danh sách tất cả các đơn thuốc mà các bác sỹ kê cho Claudia Stuyvesant đã nằm trong tay Scott Van Cleve.
Bồn chồn và lo lắng, anh đưa ngay cho Kate và cô đọc nó rất nhanh.
- Tên bác sỹ Eave xuất hiện nhiều lần - Cô nói - cạnh đó còn có tên một số bác sỹ khác: Tompkins, Henderson, Goldenson, Fletcher, Davidoff, Crane, Grady, Fusco, Alberts...
- Tội nghiệp cho Claudia, cô ta cứ phải chạy đôn chạy đáo hết bác sỹ này đến bác sỹ khác - Scott nhận xét.
- Đúng vậy, cứ xem số lượng và loại thuốc kê cho cô ấy thì đủ biết - Kate nói - Nào Dalmane, nào Pentobacbitan...
- Những viên nhộng Nembutan mà Rick nói?
- Amobacbitan.
- Cái này có phải là Amytan không?
- Đúng đấy, và Tuinan, loại Amobacbitan - Xêcôbacbitan. Tất cả đều ở đây, những thứ Rick đã thấy cô ta sử dụng. Nhưng đặc biệt nhất là những thứ này - Kate chỉ tay vào hai dòng cuối.
- Đặc biệt ở chỗ nào?
- Tất cả mấy thứ này đều được Claudia dùng trong hai tuần cuối cuộc đời cô ấy. Peccôđan, Côđêin, Benzôđiazêpin. Đó là Valium. Chắc cô ấy đã dùng nó khá nhiều trước khi đến bệnh viện.
- Và có lẽ cô ấy đã mang nó đi theo. Nhưng như thế có đủ để che giấu cơn đau của cô ấy không?
- Nếu anh xem xét tác dụng kết hợp của những thứ thuốc này với côcain thì đau đớn đến mấy nó cũng làm dịu được.
- Trời đất, cô gái khốn khổ này đã hoàn toàn phụ thuộc vào thuốc! - Scott thương hại kêu lên.
- Những trường hợp loại này làm tôi rợn tóc gáy, nhất là khi tôi nghe thấy người ta nói đến côcain như một thứ thuốc để hút hít chơi! Chẳng khác nào nói tự vẫn cũng chỉ là một trò giải trí...!
Trên chuyến tàu đưa họ trở lại Manhattan, Scott tranh thủ nghiên cứu hồ sơ dùng thuốc gây nghiện của Claudia. Anh phác ra một “chiến lược” nhằm buộc hội đồng phải chấp nhận hồ sơ như một bằng chứng. Rồi anh lại nghĩ cách sử dụng bằng chứng như thế nào cho có hiệu quả nhất để thuyết phục hai bác sỹ trong hội đồng rằng chính người bệnh, chứ không phải bác sỹ, mới là người có lỗi. Anh biết rằng thuyết phục được họ không phải chuyện dễ, nhất là bác sỹ Ward, mặc dù anh đã có thêm bằng chứng mới.
Khi tàu sắp đến, Scott rời mắt khỏi hồ sơ để hỏi Kate:
- Kate, về mặt y học mà nói, người ta có thể không tin là một trong những thứ thuốc này, hay dùng nó kết hợp, lại có thể che giấu được cái đau của Claudia đến mức bác sỹ không thể đánh giá đúng tình trạng nguy hiểm của cô ấy được không?
- Tuyệt đối không! Nếu cần tôi có thể thề.
- Ồ, thế vẫn chưa đủ - Scott lắc đầu nói - Một ý kiến như thế cần phải được đưa ra từ một chuyên gia.
- Có, bác sỹ Troy. Tôi tin chắc ông ấy sẽ giúp.
- Tôi cần phải có một người nào không thể bị công kích ngay cả trên mảnh đất cô bị tấn công. Thư của Troy chứng tỏ ông ấy rất quý mến cô nhưng như thế vẫn chưa đủ. Không, chúng ta cần phải có một người nào khác, và người ấy tôi lại không cần phải chuẩn bị.
Chìm sâu vào suy nghĩ, Scott không một lần nào hé miệng nữa trong suốt chặng đường còn lại. Nhưng khi đi vào đường hầm sắp đến ga trung tâm, nhìn vẻ mặt kiên quyết của anh, Kate biết rằng anh đã đi đến một quyết định.
Khi bước ra khỏi cửa ga trông ra Đại lộ 52, Scott nói:
- Kate, tôi cần phải biết thêm càng nhiều càng tốt về những ca chửa ngòai dạ con. Tôi cần biết là người bệnh phải đau đến mức nào thì bác sỹ mới có thể dựa vào đấy để đưa ra một chẩn đoán. Tôi cũng muốn biết những ảnh hưởng của thuốc đối với những cơn đau, triệu chứng và kết quả phân tích. Và thời gian để biết tất cả những cái đó là từ nay đến sáng mai.
Ngồi với nhau suốt buổi chiều đến tận khuya, Kate và Rosie ra sức giảng dậy cho Scott cứ như thể anh đã là một sinh viên năm thứ nhất đại học y. Trong khi Rosie mô tả một phụ nữ có chửa bình thường và chửa ngòai dạ con khác nhau thế nào thì Kate đi pha cà phê. Rồi trong khi Kate đang tìm sách để tham khảo thì Rosie lại quay ra chuẩn bị đồ ăn. Cứ như thế, vừa ăn vừa học, hai cô cố gắng truyền thụ cho Scott những kiến thức cần thiết nhất về chửa ngòai dạ con mà hai cô đã học được ở nhà trường, hay tích luỹ được qua những năm thực tế công tác. “Lớp học” kéo dài hơn sáu giờ. Scott chăm chú ghi chép và thỉnh thoảng lại hỏi hai “thầy” về vấn đề này hay vấn đề kia.
Cuối cùng mệt bã cả người, Scott ngồi ngả ra phía sau.
- Từ khi đi thi đến giờ, chưa bao giờ tôi lại có một đêm học căng thẳng như đêm nay! Thôi bây giờ tôi phải về nhà để biến tất cả cái món này thành những luận cứ pháp lý trong bài bào chữa của mình.
- Nếu có vấn đề gì khúc mắc, anh cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào anh muốn - Kate nói.
- Yên tâm đi, tôi cũng định thế.
Anh đứng lên cất sổ ghi chép và không quên mang theo bốn cuốn sách mà Kate và Rosie đã đùng để dạy anh. Rồi anh chào và ra đi.
Scott vừa đi khỏi, Rosie đã nói:
- Mình không biết cậu nghĩ thế nào, Kate, chứ mình thấy anh chàng này rất hay. Anh ta làm mình tin tưởng đấy.
- Ừ, mình cũng thế.
- Cậu muốn nói cậu thích, hay chỉ tin thôi?
- Mỗi thứ một tý. Mình không biết anh ta có ý gì trong đầu, nhưng mình hy vọng rồi mọi việc sẽ trôi chảy. Cả cho anh ấy cũng như cho mình. Mình nghĩ anh ấy cũng say mê luật cũng như mình say mê y học.