Chương 2
Một chú cá heo đen ngụp lặn trong nước quả là tuyệt diệu. Sức mạnh mê hồn của con vật, độ mềm dẻo và tính chính xác giúp nó có thể rẽ sóng phi thẳng về phía con mồi. Nhưng người ta biết chiến đấu chống lại cái gì đây khi vừa mới bị bỏ rơi?
Tôi tên là Julie Tournelle, tôi hai mươi tám tuổi và tôi luôn lo sợ. Không phải tại con cá heo lung đen kia nhào tới chúng tôi, mà bởi lúc này, cuộc sống không diễn ra đúng như những gì người ta đã vẽ ra cho tôi. Một điều chắc chắn, đó là lẽ ra tôi không nên nhận lời mời đi xuống phía Nam. Tôi lại bị lừa rồi. Carole nói với tôi: “Xuống chỗ chúng tớ chơi đi, cậu sẽ thấy thoải mái ngay. Lâu rồi chúng mình không nghỉ cuối tuần cùng nhau. Tụi mình sẽ có nhiều thời gian trò chuyện. Và cậu sẽ gặp cô con gái đỡ đầu của cậu. Nó lớn lắm rồi, nó đáng yêu lắm, nó sẽ rất vui đấy. Xuống đây đi!”
Đúng là Cindy đã lớn lắm rồi, và tôi tin rằng nó mới chỉ bắt đầu lớn thôi. Chuyện thường mà, con bé chín tuổi. Cũng đúng là nó rất đáng yêu, nhưng vì tôi đã hứa với các bạn rằng tôi sẽ nói toàn bộ sự thật nên tôi sẽ nói rõ thêm về khía cạnh “đáng yêu” kia, nó không tồn tại nổi kể từ buổi sáng đầu tiên ở cùng nhau. Thật kỳ lạ là tôi có thể nói như vậy, bởi vì tôi vốn rất yêu trẻ con. Cơ mà tôi cũng tin rằng mình sẽ yêu các con của tôi nữa, nếu sau này tôi có con. Và như thế là một ngày thứ Bảy đẹp trời của tháng Tám, bạn thấy mình đang ở Antibes [1] , trong một công viên nước nằm giữa hai xa lộ, cùng với vài nghìn người khác, để xem lũ cá to đùng bị nhốt trong mấy cái bể to đùng đang nhảy xổ vào đám cá xạc đin bé tí. Trời đã bắt đầu nóng, nhựa đường dấp dính và giá của một chai nước ngang bằng giá một thùng dầu mỏ. Bạn quay lại bãi đỗ xe, nơi chật kín các xe gia đình có ghế ngồi cho trẻ em, và bạn tự hỏi mình đang làm cái gì ở đây vậy nhỉ. Câu trả lời đến khá nhanh khi đến lúc phải đưa Cindy một cây kẹo bông. Tôi vẫn luôn giữ kỷ niệm đẹp với những cây kẹo bông. Hồi nhỏ, tôi chỉ thấy kẹo bông hơi dính dính trên môi mình mà thôi. Bố mẹ ơi, con xin lỗi: những cây kẹo bông thật kinh dị, nó là một thử thách, một thứ đáng sợ. Nó không chỉ quá to để một đứa trẻ có thể chén hết, nó còn dính khắp người. Nó không chỉ dính trên môi mà còn trên mũi, dính cả vào áo quần, đầu tóc. Tệ nhất là khi đang xếp hàng, một gã to cao đã xô Cindy áp vào người tôi, và thế là cây kẹo bông dính chặt vào chiếc áo sáng màu xinh đẹp của tôi. Một phụ nữ đáng mến nói với tôi rằng cái đó gọi là “lời nguyền Spiderman”, ám chỉ cái mạng nhện đang dính nhoét kia. Và chúng tôi thậm chí còn chưa đặt chân vào công viên…
[1. Một xã ở tỉnh Alpes-Maritimes, vùng Provence-Alpes-Côte d’Azur ở Đông Nam nước Pháp. (Mọi chú thích không có lưu ý gì thêm đều là của người dịch.)]
Trước màn trình diễn cá heo, người ta dúi vào tay nhau mấy thứ cờ hiệu mang tính giáo dục in hình các con thú nhỏ đang bơi kèm chú thích. “Động vật là bạn bè”, “Chúng ta tôn trọng chúng”, “Trái đất đang lâm nguy”. Đúng thế. Vậy mà cái ngày giống như hôm nay, ngày đen tối của tôi dù mặt trời vẫn đang chiếu sáng, tôi những muốn nói rằng tôi cũng đang lâm nguy đây, ấy thế mà chẳng có một ai làm chú thích cho tôi hết cả.
- Ôi, mẹ đỡ đầu ơi nhìn kìa: con rùa, nó tên là Julie! Giống mẹ đó!
- Nó có đôi mắt giống cậu đấy, Carole hài hước thêm vào. Nhưng mà hình như nó có vẻ còn biết cách giữ bạn trai, nó…
Tôi không biết bạn lấy đâu ra nghị lực phi thường để có thể mỉm cười trước kiểu đùa cợt đó, trong khi bạn chỉ có mong muốn duy nhất là khóc. Chắc hẳn nó cũng giống như sức mạnh đã ngăn bạn không tặng cho cô bạn một cái tát vì sự khôi hài gây đau đớn như thế. Trời thì nóng, Cindy thì đang khát khô họng, Cindy muốn lấy thú nhồi bông, còn tôi thì đang muốn chết.
Phần còn lại của kỳ nghỉ cuối tuần chỉ còn là một quãng trượt dài xuống địa ngục. Bạn được mời đến một gia đình thực sự, với ngôi nhà nằm giữa vườn hoa, một chiếc xe hai cầu đỗ trước cửa, đồ chơi la liệt trong phòng khách, những bức ảnh trên tường, những câu nói đùa chỉ riêng họ hiểu. Dù họ đã cố tỏ ra nhã nhặn, bạn vẫn cảm thấy xa lạ với thế giới của thứ tình thương mến thương đến là vô vị của những người có may mắn được sống trong đó.
Cindy chơi cho tôi nghe một đoạn sáo. Tôi nghe chẳng thấy quen gì cả. Đó là bản “Nơi nguồn nước trong lành” [2] bị vẩn đục à? Hay là “Khải hoàn ca” [3] bị phản bội và giết chết? Không. Bản giới thiệu xeri phim mới về anh chàng thanh niên mặt mụn người California phủ kín tường phòng con bé. Sau đó là tiết mục ăn bánh quy nướng cháy. Nếu một ngày nào đó tôi bị ung thư, tôi có thể biết nguyên là do đâu. Tiếp đó, chúng tôi chơi trò “Trang điểm”. Lẽ ra tôi nên bôi thêm mascara quanh lỗ mũi con bé bởi nó chẳng thấy áy náy chút nào khi trét son cho tôi đến tận mang tai.
[2. Nguyên văn là “À la Claire fontaine” - tên một bài hát truyền thống và rất phổ biến tại Pháp.]
[3. Nguyên văn là “L’Hymne à la joie” (gốc tiếng Đức là “Ode an die Freude”) - một chương trong bản giao hưởng số 9 của nhạc sĩ Beethoven do ông chuyển thể từ một bài thơ, sau này được Hội đồng Châu Âu chọn làm bài ca chính thức của Liên minh châu Âu.]
Tuy nhiên, như thế chưa phải là điều tệ hại nhất. Carole không nói dối: chúng tôi đã trò chuyện.
- Dường như việc Didier ra đi lại là một may mắn. Hắn không phải là người đàn ông dành cho cậu. Hắn mãi mãi chỉ suy nghĩ như thằng bé lên mười mà cậu thì không thể lo cho hắn cả đời được.
Các bạn để ý xem, nếu ta thay thế “Didier” bằng “Donovan” và thêm câu “hắn chỉ để ý đến gia tài của cậu thôi” vào cuối, có lẽ nó sẽ thành một đoạn hội thoại trong phim dài tập của Mỹ. Cảm ơn Carole nhé. Cậu thật sự đã giúp mình đấy.
Tôi khóc ròng trong suốt chuyến tàu quay về. Tôi đã gắng hết sức thay đổi suy nghĩ. Ở nhà ga, trong một cơn uỷ mị, tôi mua tờ tạp chí nói về những ngấn thịt và các đợt giải độc cơ thể của các siêu sao. Tôi không bao giờ hiểu được tại sao người ta có thể viết một bài báo về trẻ em chết đói trong khi, ở trang đối diện, người ta chuyển ngay chủ đề sang các siêu mẫu ngồi trong xe hơi sang trọng, khoe khoang đống giẻ lau thật khó mà bận vào người cho được, với mức giá lên đến sáu nghìn năm tiền lương cho những cái “búp trên cành” đang có thể chết ngay khi bài báo này được xuất bản. Chúng ta là ai mà chấp nhận điều này? Tôi giở đến trang có mục tử vi. “Sư tử: hãy biết lắng nghe người ấy của bạn để không dẫn tới to tiếng.” Người ấy nào? Nghe ư, tôi đã chỉ làm mỗi việc đó, và kết quả là gì… “Sức khoẻ: đừng nên lạm dụng sô cô la.” “Công việc: có người sẽ mang đến cho bạn một lời đề nghị mà bạn không thể nào chối từ.” Thế này người ta gọi là một tiết lộ động trời đây. Thật lòng, tôi rất muốn biết người ta đọc thế nào từ các ngôi sao chiếu mệnh, để mà thành không nên lạm dụng sô cô la được nhỉ. Tôi chẳng tin là sao Diêm Vương hay sao Mộc có thể nói với tôi rằng phải ăn cái gì, và những ai khẳng định điều ngược lại thì chí ít cũng là quân bịp bợm. Tôi cũng chẳng thể để tâm tới mấy thứ chuyện ngồi lê đôi mách về các sao xẹt, họ đưa ra những tuyên bố gây sốc như kiểu: “Tôi sẵn sàng làm mọi chuyện để được hạnh phúc” hay “Tôi rất thích khi được mọi người yêu mến”. Tôi quẳng tờ tạp chí đi.
Rồi tôi cố hiểu xem Cindy muốn vẽ cái gì trên bức tranh màu đẹp đẽ mà nó tặng cho tôi trước khi về. Một con mèo ép trong Tupperware [4] ? Hay một con bọ chét qua kính hiển vi nhỉ? Chẳng ích gì. Tôi khóc. Tôi nghĩ đến Didier. Tôi tự hỏi ngay lúc này đây anh ta có thể đang làm gì. Anh ta đã trải qua kỳ nghỉ cuối tuần thế nào. Anh ta và tôi chia tay nhau cách đây mới chỉ hai tuần nhưng tôi chắc rằng anh ta đã tìm được ai đó khác. Nhạc sĩ, phóng mô tô và bảnh bao, típ người đó không độc thân được. Tôi đã bị anh ta xỏ mũi! Khi nghĩ về chuyện đó, tôi thủ thầm: đồ rác rưởi! Tôi quen anh ta trong một buổi hoà nhạc. Không phải ở Zénith [5] , mà là trong một nhà văn hoá ở Saint-Martin, ngôi làng bên cạnh. Anh ta là ca sĩ trong một nhóm chơi alternative rock, ban nhạc Music Storm. Chỉ riêng với cái tên, lẽ ra tôi đã phải đề phòng. Tôi đi cùng hai người bạn gái. Chỗ ngồi miễn phí nên chúng tôi mới đến xem. Âm thanh quá lớn, mắt tôi bị máy liên tục. Thật tệ, nhưng Didier đang ở đó, đứng dưới ánh đèn, giữa những gã đang cuồng loạn như thể siêu sao nhạc rock. Anh ta hát thứ tiếng Anh lơ lớ, nhưng anh ta bảnh trai. Thứ đầu tiên mà tôi ấn tượng, đó là cặp mông của anh ta. Cô bạn Sophie của tôi luôn nói rằng chỉ có những gã tồi mới có cặp mông đẹp, mà mông của Didier thì lại quá đẹp. Sau buổi hoà nhạc, tôi nhìn vào mắt anh ta, và mọi chuyện tiến triển rất nhanh. Tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao, nhưng anh ta đã quyến rũ tôi. Một phần tư số nghệ sĩ là những kẻ tồi tệ, một phần tư kia là thanh niên hư hỏng, nửa còn lại thì không tài nào xác định được. Một tiếng sét ái tình thực sự. Ôi ướt át làm sao… Người ta luôn nhớ những gì đã khiến mình thấy hài lòng nhất khi mới gặp ai đó. Lẽ ra tôi chỉ nên dừng lại ở cặp mông của anh ta. Chúng tôi đi chơi cùng nhau, tôi đi theo anh ta tới khắp các buổi biểu diễn. Tôi đã trải qua hai mươi sáu năm chưa bao giờ đặt chân vào một quán cà phê nào, vậy mà trong vòng ba tháng, tôi biết hết các quán trong vùng. Vì anh ta, tôi đã bỏ rơi hết bạn bè mình. Anh ta nói với tôi rằng anh ta cần tôi. Tệ hơn cả là khi anh ta “viết nhạc”. Anh ta luôn cảm thấy khó chịu, trừ những lúc đi cùng người khác. Anh ta có thể ngồi hàng giờ không nhúc nhích trước ti vi nhưng, chỉ trong giây lát, anh ta bỗng trở nên tức tối. Anh ta bỏ ra ngoài phóng xe máy đi lòng vòng, có lẽ phải có ai đó mua cho anh ta cái phanh xe mới được. Mọi người vẫn nói rằng những người nghệ sĩ khi sáng tạo thường trải qua những giai đoạn kiểu đó. Tôi tin đó là sự thật, ngoại trừ những người có tài năng. Lúc nào chúng tôi cũng ở cùng nhau. Tôi nghe anh ta kể hàng ngàn câu chuyện về những việc anh ta đã làm, tôi quan sát anh ta lật từng trang tạp chí xe máy, tôi ngắm anh ta làm tình với tôi khi anh ta có nhu cầu, tôi chăm chú nhìn anh ta tìm cảm hứng trong mấy thứ linh tinh - Internet hay mấy gói bỏng mật. Có cảm hứng gì từ thứ đó nhỉ, sáng tác về bỏng mật ư? Tôi có thể ngu ngốc đến vậy cơ đấy… Để giúp anh ta, tôi quyết định bỏ học và kiếm việc làm nhanh trong một ngân hàng, tại hệ thống Tín dụng Thương mại Trung tâm. Ban ngày, tôi nai lưng trong các cuộc hội thảo để học cách thúc đẩy việc tẩu tán bất cứ thứ gì cho các khách hàng đã sạt nghiệp, rồi tối đến, là những buổi biểu diễn và những cơn khủng hoảng tinh thần. Tôi chưa kể cho các bạn nghe về buổi tối đã xảy ra một màn hoang tưởng nhỉ, ở đoạn điệp khúc thứ hai, Didier gieo mình xuống phía dưới khán giả “của anh ta” để được họ nâng lên như siêu sao nhạc rock, chỉ có điều, trong cái hội trường Monjouilloux bé tí ấy, hai chục cái đầu ở đó đã giãn ra và anh ta rơi xuống đất đánh bẹt một cái. Lẽ ra tôi phải nhận ra đó chính là điềm báo.
[4. Tên một hãng sản xuất các dụng cụ cất trữ, bảo quản đồ ăn.]
[5. Hệ thống các sân khấu biểu diễn lớn của Pháp với sức chứa khán giả từ vài nghìn tới vài chục nghìn người.]
Theo đúng logic, Didider chuyển đến ở nhà tôi. Tôi chi trả tất cả mọi thứ. Anh ta cư xử với tôi như với một đứa con gái hâm mộ đi theo cổ vũ ban nhạc. Tôi hiểu rõ điều đó nhưng sau mỗi lần như thế lại là những lời ăn năn của anh ta. Câu chuyện kéo dài trong hai năm. Tôi vẫn tự nhắc mình rất kỹ rằng tôi và anh ta không nên sống cùng nhau nhưng tôi đã thú nhận với các bạn rồi, tôi thường cảm thấy rất khó khăn để đương đầu với thực tế ngay trước mắt. Vậy đó, chàng ca sĩ đã ra đi còn tôi thì bị kẹt lại trong công việc kiếm cơm ở cái ngân hàng “duy nhất trung thực” kia. Bắt đầu từ khi đó, mọi thứ đều sụp đổ. Đầu tiên là nỗi cô đơn, sau là những buổi tối cùng các cô bạn độc thân khác. Chúng tôi cùng chơi các trò chơi xuẩn ngốc, chúng tôi khiến nhau tin rằng mình đang tự do và cuộc sống đẹp biết bao khi không có những thằng đàn ông ngớ ngẩn. Chúng tôi nhai đi nhai lại đoạn điệp khúc nhạt dần, khi một đứa trong số chúng tôi cuối cùng cũng yêu. Chúng tôi cố vững tâm hết sức có thể. Tôi nói “một đứa trong số chúng tôi”, nhưng nếu nói là “một người trong số họ” thì đúng hơn, bởi vì với tôi, đây thực sự đã là quãng thời gian khó khăn vô cùng. Không có gì, nada, que dalle, oualou [6] . Những bữa tiệc ngày một vắng người. Thỉnh thoảng, vài cô bạn cũ lại quay trở lại. Câu lạc bộ của những cô nàng bị bỏ rơi. Sau rốt, khi tôi nghĩ về nó, thứ xúc động nhất, đó là những điều mà chúng tôi không nói ra với nhau. Những ánh mắt xa thẳm hơn nhiều thứ hài hước mà chúng tôi vẫn bám víu. Ở đó có một thứ cảm thương trìu mến, vụng về, ngốc nghếch, nhưng có thật. Không phải bởi những trò chơi xuẩn ngốc họ quay trở lại, mà bởi một điều, một thứ đoàn kết đầy e lệ. Và khi mỗi người đã trở về ngôi nhà của mình, lẻ loi, những câu hỏi thực sự đang chờ đợi các bạn: Ta đã yêu hay chưa? Đã đến lượt ta hay chưa? Liệu tình yêu có thực sự tồn tại?
[6. Từ mượn, tất cả đều có nghĩa là “không có gì”.]
Rời khỏi nhà ga sau hai giờ mười bảy phút khóc lóc trên tàu, tôi đã ở đây. Tôi đi bộ hết cả nửa thành phố. Đó là một buổi tối mùa hè tuyệt đẹp. Tôi vội vã tìm về con phố của mình, về thế giới bé nhỏ của tôi, nhưng duyên số chưa đặt dấu chấm hết đối với tôi như vậy. Người ta vẫn tin rằng mình có thể biết rõ về cuộc sống xung quanh, song đôi khi chỉ cần một chút thay đổi thôi và bạn không thể ngờ được rằng cuộc đời của bạn sẽ đổ cả xuống sông xuống biển. Vậy đó, người ta chẳng bao giờ biết trước được rồi mình sẽ ra sao.