Chương 3
Tôi yêu con phố của tôi. Nơi đây có một cuộc sống đích thực, một bầu không khí riêng. Những nếp nhà cổ kính, nhỏ nhắnl có đủ thứ trên các dãy ban công, cây xanh, những chiếc xe đẹp và cả lũ chú. Về mặt thương mại, mọi người được hưởng những dịch vụ tuyệt vời; ta có thể tìm mọi thứ, từ hiệu sách nhỏ cho tới tiệm giặt là. Con phố không phải là tuyến giao thông huyết mạch, vì thế mọi người đều phải có công có việc thì mới lui tới nơi này. Địa hình ở đây dốc nhẹ về phía Tây. Khi mặt trời lặn, ta có thể sẽ nghĩ rằng phía dưới, đằng xa kia, là bến cảng, là chân trời, là biển cả, trong khi bờ biển gần nhất cách đó phải đến hàng trăm ki lô mét. Tôi đã lớn lên từ hai xóm nhà ở đây. Khi bố mẹ tôi chuyển xuống sống những ngày hưu trí dưới miền Tây Nam, thì tôi lại muốn ở lại. Tôi đã quen tất cả mọi người và tôi có cảm giác được sống trong ngồi nhà của chính mình. Lần duy nhất tôi muốn ở lại. Tôi đã quen tất cả mọi người và tôi cảm giác được sống trong ngôi nhà của chính mình. Lần duy nhất tôi muốn bỏ đi, là ngay sau khi Didier ra đi. Đã có quá nhiều kỷ niệm – thực ra, nhất là toàn những chuyện chẳng ra gì cùng anh ta. Nhưng, những chuyện vui vẻ lại mau chóng thắng thế. Tôi ngắm nhìn những người ra đi khám phá thế giới, những người xếp hành lý đến sống một năm ở Chilê, những cô nàng lấy chồng người Úc, những người mua vé máy bay đi mà không định ngày về. Tôi không làm được như vậy. Tôi luôn cần phải có điểm mốc, cần có thế giới của tôi, và nhất là những người sống trong đó. Đúng là tính tôi rất dễ quyến luyến. Đối với tôi, cuộc sống trước tiên phải là những người cùng ta tạo dựng nên nó. Tôi yêu gia đình mình nhưng một năm tôi chỉ gặp họ có hai lần, trong khi với bạn bè, hầu như ngày nào tôi cũng gặp. Bà con xa không bằng láng giềng gần. Người bán bánh mì của tôi, bác Bergerot, cũng là một phần trong cái gia đình thú vị này. Bác để ý nét mặt tôi, trò chuyện với tôi, bác biết tôi từ ngày tôi còn bé tí và tôi tin rằng đôi lần, dù tôi đã ngần này tuổi rồi, bác vẫn cứ lưỡng lự muốn dúi cho tôi một chiếc keo cùng tiền lẻ trẻ lại. NGay cạnh cửa hàng của bác là cửa hang của bác Mohamed, một quầy tạp hoá mang tên “Chez Mohamed” [1] . Cửa hang vẫn mở từ bấy đến giờ. Đó là chủ tiệm thứ ba tên là Mohamed mà tôi quen. Tôi nghĩ rằng chỉ chủ tiệm đầu tiên có tên như vậy thôi và những người mua lại sau này đều muốn được người ta gọi giống như thế còn hơn là phải thay đổi biển hiệu.
[ 1 . Tại nhà Mohamed ]
Càng tiến về phía con phố của mình, tôi càng cảm thấy dễ chịu. Nếu một ngày tôi bị mất hết khái niệm về thời gian, nếu tôi trở nên loạn trí, tôi vẫn sẽ tìm được cách để biết hôm nay là ngày thứ mấy. Có một mẹo nhỏ, đó chính là ở chiếc tủ bày hàng cuả người bản đồ ăn tự chọn Trung Hoa, chú Ping. Vài lần, tôi tự hỏi mình, cũng hỏi cả chú ấy nữa, rằng liệu tên của chú có phải là tên giả hay không. Qua năm năm, vốn tiếng Pháp của chú ấy hầu như không được cải thiện gì hết, nhưng tôi hầu như chắc chắn rằng kiểu của chú ấy là như thế rồi. Muốn biết các ngày trong tuần, ta chỉ cần đọc tấm biển lớn có hình những con tôm để tự nhiên không tấm ướp. Thứ Bảy, là hình tôm rang muối tiêu. Chủ nhật, tôm ngũ vị. Thứ Hai, tôm xốt chua ngọt-chua là chính. Thứ Ba, cũng ớt Tứ Xuyên và, thứ Tư, xốt cay xé họng. Nếu bạn đến đây, đừng bao giờ mua gì sau ngày Chủ nhật. Một lần, khi tôi mới chuyển tới đây, tôi đã gọi món vào tối thứ Tư. Tôi đã có một trận ốm bê bết. Trong suốt ba ngày, tôi chỉ ở trong nhà vệ sinh. Cuối cùng, tôi cũng đã biết cách để đọc thực đơn mỗi ngày.
Hôm thứ Hai đó, khi tôi trở về nhà, trời vẫn còn sáng và tiết trời mát dịu. Tôi nhâm nhi tận hưởng khoảng khắc ấy. Tôi đi ngang qua trước nhà Nathalie, cửa sổ nhà cô ấy vẫn sáng đèn. Khi về gần tới nhà, tôi chợt nhận ra thứ cảm xúc đó có thể so sánh với cảm giác của người đang được xỏ đôi chân mệt mỏi vào đôi giày đi trong nhà yêu thích của mình. Sau ba ngày ở nhà Carole, cuối cùng tôi đã trở về với nơi dành cho tôi, lãnh địa của tôi. Tôi tin rằng ngay cả Didier ngu xuất cũng phải biết rằng hắn sẽ chẳng bao giờ được quay trở lại chốn này. Bắc Mohamed đang chất đống đám quả mơ bằng động tác của một nghệ sĩ.
- Chào Juile.
- Chào bác Mohamed.
Khi về tới trước cửa khu chung cư, mọi thứ đều đã đâu vào đó. Tôi bấm mã mở cửa, đẩy cánh cửa rồi đi thẳng tới hòm thư. Tôi mở cánh cửa hòm thư bé xíu của mình. Hai hoá đơn và tờ quảng cáo. Trên phong bì, người ta viết rằng tôi có thể trúng lượng thức ăn cho mèo nguyên một năm. Tôi không nuôi mèo và tôi cũng chưa ăn đồ ăn chó mèo bao giờ. Rồi họ bảo chúng ta hãy tiết kiệm giấy để cứu hành tinh. Chừng nào họ mới thôi làm chúng ta bị ngập lụt nhỉ…
Khi khép cánh cửa hòm thư của mình lại, tôi nhìn thấy cái tên trên hòm thư bên cạnh. Tôi được biết là hai người sống trên tầng ba đã chuyển đi khi họ có đứa con thứ hai, nhưng tôi không biết rằng đã có người mới chuyển đến đây. “Ông Ricardo Patatras [2] ”. Đây mà là tên sao? Người ta sẽ tự hỏi rằng có phải trong vùng có một gánh xiếc và phải chăng anh hề trong gánh xiếc đã quyết định tới sống ở đây… Nghiêm túc mà nói, chế giễu thì không hay chút nào, dẫu biết vậy. Tôi đứng một lúc để đọc đi đọc lại biển ghi tên của người mới đến với nụ cười ngu ngốc thoảng trên mặt. Nụ cười đầu tiên của kỳ nghỉ cuối tuần.
[2. Từ “Patatras” trong tiếng Pháp dùng để chỉ tiếng ngã mạnh xuống đất, tương đương với các từ “Oạch”, “Uỵch”,… trong tiếng Việt.]
Tôi lên tới căn hộ của mình. Tôi gọi cho Carole để báo với cô ấy rằng tôi sẽ về nhà an toàn và rằng, tiếc thế, cái gã tóc nâu cao lớn ngồi ghế đối diện tôi trên tàu hoả đã không thử cưỡng hiếp tôi. Tôi cho máy giặt quay. Tôi đi tắm, và các bạn có đoán được không? Tôi không ngừng nghĩ tới cái tên đó. Ông ta bao nhiêu tuổi nhỉ, cái ông Ricardo Patatras này? Mặt mũi ra sao? Với một cái tên như vậy, hãy cho trí tưởng tượng của bạn được bay xa. Nếu “Francois Dubois” đến sống ở tầng trên, bạn có cảm giác như ình đã biết hết rồi, cũng có thể là sai. Chắc chắn là khác, bởi vì, khi nghĩ lại cái tên đó, tôi có quen một Francois Dubois hồi học lớp năm và lần cuối tôi nghe nói về cậu ấy, đó là lần người bán hoa đến ai ủi mẹ cậu ấy khi con trai bà đã bị kết án hai năm tù treo cùng một đống tiền phạt vì tội buôn bán dầu ô liu pha tập. Vậy đấy… Còn Ricardo Patatras, dẫu sao lại là một chuyện khác hẳn. Nó ngân lên mạnh mẽ, ngân lên mãnh liệt, như tên của một nhà thám hiểm Argentina bảo vệ quyền lợi của đám đười ươi, như họ của người đã phát minh ra phương thức sấy khô trên cao, hay như cái tên của ảo thuật gia. Tây Ban Nha phải đi ở ẩn vì đã dung kiếm xiên vào nữ cộng sự của mình, và rồi anh ta không bao giờ bình phục được nữa vì anh ta luôn thầm yêu người cộng sự ấy. Cái tên đơn giản ấy mà gợi lên bao nhiêu điều, không chỉ là một người hang xóm chung cư tẻ nhạt. Và đó, đột nhiên, khi đứng dưới vòi hoa sen, tôi đã tìm cho mình mục tiêu mới của cuộc đời: xem ông ta trông ra làm sao. Tôi khoá vòi nước rồi vớ lấy khăn tắm. Đúg lúc đó thì tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía cầu thang. Tôi nhà tới để nhòm qua lỗ cửa xem có phải ông ta đang lên hay không. Tôi lồng lên như con điên và rồi tôi bị trượt. Nếu tôi thích mấy trò chơi chữ đơn giản, có thể tôi sẽ nói “oạch”, nhưng thực ran ó là từ “uỵch”. Tôi trần như nhộng trên sàn, thẳng cẳng và trải qua cơn đau đớn khó tả. Thật ngu xuẩn! Tôi thậm chí còn chưa nhìn được mặt ông ta, ấy thế mà ông ta đã khiến tôi làm một việc ngu ngốc thế này. Đó là lần đầu tiên. Không phải lần cuối cùng, cũng chưa phải là lần tệ hại nhất.