← Quay lại trang sách

Chương 5

Khi về tới nhà, tôi ra lấy thư của mình và, khi đã chắc chắn là không có ai xuống cầu thang, tôi nhón chân để nhòm xem hòm thư của ông Patatras có gì bên trong hay không. Tôi thấy có hai hay ba chiếc phong bì chưa được lấy đi, điều đó có thể xem như ông ta chưa về. Như vậy là tôi còn cơ hội để nhìn thấy ông ta khi ông ta đi ngang qua cửa nhà tôi. Cũng có thể ông ta chỉ đơn giản là quên không lấy thư, thì coi như tôi đã chờ đợi vô ích.

Quyết định xong, tôi leo lên nhà. Chương trình cho buổi tối của tôi đã đầy ắp. Tôi tự dự liệu rất nhiều điều. Tôi đã vớ một tờ trong sấp báo miễn phí đầy những tin tuyển dụng trong vùng. Từ khi nhìn thấy mẩu tin tuyển dụng be bé của Mortagne, tôi bắt đầu tự nhủ rằng đã đến lúc phát triển sự nghiệp của mình ở một nơi khác. Tôi thấy thật dễ chịu, chiếc ấm đun nước pha trà đã bắt đầu nóng lên.

Kế hoạch của tôi đơn giản đến mức không thể thất bại được. Tôi ngồi ở bàn, không bật ngạc, toi dò các tin rao vặt và, ngay khi nghe được tiếng bước chân trên cầu thang, tôi sẽ phi thật nhanh – trong khi để ý xem chân mình có khô ráo không và kiểm tra lại để không có gì có thể cản đường chạy của tôi ra tới cửa. Thực ra, tôi có phóng đại đôi chút, chứ khoảng cách từ chỗ tôi ngồi – tức từ bộ ghế xa long – ra đến cửa, chắc chỉ vỏn vẹn hai mét bảy mươi…

Tôi đang ở mục tuyển dụng nhân viên bán hàng tận nhà hấp dẫn – tử vi có vẻ đáng tin hơn rồi đấy, tôi đã từng nói với bạn về điều này rồi nhỉ - thì đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng độn. Tôi rón rén tiến lại gần, rồi áp mặt vào cửa để nhòm qua lỗ nhìn. Có ai đó đã bật công tắc hẹn giờ. Tôi nhìn thấy rõ khoang cầu thang, mọi thứ đều biến dạng, thành hình tròn, như đang ở trong mắt cá. Tôi nghe tiếng bước chân đi lên, mang theo một thứ gì đó nằng nặng. Tiếng cồm cộp đều đều. Miễn sao đó là quý ông Patatras! Cái gì đó nằng nặng, chắc hẳn là đồ đạc của ông ta chuyển đến đây rồi. Nếu ông ta già và có vẻ tử tế, tôi sẽ chạy ra giúp. Ít nhất tôi cũng nợ ông ta. Tôi nghĩ đến ông ta suốt cả ngày hôm nay. Đột nhiên, từ khúc ngoặt xuống dưới tầng một, tôi trông thấy một cái bóng. Không thể nhận ra bóng của ai. Tôi nghe thấy tiếng thở mệt mỏi. Tôi thoáng thấy một bàn tay nắm vào thanh vịn đã mòn vẹt, tiếng bước chân chậm chạp. Đột nhiên, một khuôn mặt: bà Roudan, người phụ nữ lớn tuổi sống trên tầng năm. Thường thì tôi thấy rất vui khi được gặp bà, nhưng không phải lúc này. Bà kéo theo chiếc xe đẩy đi chợ đầy ú ụ - thật là lạ với một phụ nữ lớn tuổi sống độc than. Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy bà với gánh nặng như vậy. Dù trông bà mập mạp nhưng chắc bà cũng không thể ăn quá nhiều. Bà có thể làm gì với ngần ấy đồ ăn đây?

Tôi thấy thất vọng và hơn nữa tôi thấy khó chịu. Nếu tôi ra ngoài để giúp bà Roudan, bà có thể sẽ thấy phiền khi bị người khác bắt gặp và bà sẽ nghĩ rằng tôi bỏ thời gian để rình mò những người trong chung cư đi qua đi lại. Và nếu tôi không ra ngoài, tôi thật vô lương tâm khi để bà kéo một đống đồ nặng như thế. Đúng thế, bà Roudan thật tử tế, lúc nào cũng đáng mến. Tôi chưa bao giờ nghe bà nói xấu về bất cứ ai. Hơn nữa, tôi cũng thấy thương bà, vì bà sống cô độc và những người lẻ loi luôn khiến tôi cảm thấy xáo động. Khi tôi u sầu, thật sự rất buồn, tôi tự nhủ rằng bốn mươi năm nữa tôi sẽ giống như bà, ăn để duy trì sự sống và không chờ đợi ai. Mặc dù đã lên tinh thần như thế mà tôi vẫn không thể thuyết phục mình rằng ra giúp bà là lựa chọn đúng đắn. Đợi đến lúc tôi đồng tình được với chính mình, bà đã có thể đi lên đi xuống cả chục lần ấy chứ. Chẳng ra thể thống gì.

Tôi ngụp lặn trong đám tin rao vặt vặt vãnh ấy. Thật nản quá đi. Còn có cả đi chăn dê núi Pyrénées. Ngoài phô mai, ta có thể lấy long dệt thành chăn, phần còn lại, tôi được biết là ta có thể làm xúc xích và pa tê. Vẫn không thể tệ bằng việc bán tin dụng tiêu dung.

Tôi ăn một quả táo và lại có tiếng động. Tôi quay trở lại vị trí quan sát. Lần này, những bước chân nghe lanh lẹ hơn. Tôi không nghĩ ra ai ngoài cô gái trẻ sống trên tầng năm, nhưng tôi nghĩ hẳn cô ấy đang đi nghỉ rồi chứ. Thật ngốc nghếch, nhưng tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Chiếc bóng mới xuất hiện, một bàn tay đàn ông. Một cái bóng khá lớn. Người đó bước vào chỗ ngoặt khi đèn tự động bị ngắt. Tất cả tối om, và tôi không biết đó là ai, nhưng người đó bị ngã, và không phải chỉ là ngã nhẹ. Cú ngã gây tiếng động như khi người ta vứt nửa tá lợn con vào khu cầu thang vậy. Ông ta chửi thề. Tôi không hiểu ông ta nói gì nhưng, qua chất giọng, cứ như thể Chúa đang bị nhiếc ra trò, có thể chỉ bằng cách nhấn giọng. Tôi như người điên. Tôi muốn mở ngay cánh cửa ra, bật lại đèn rồi chạy về nhà đủ nhanh sao cho ông ta không nhìn thấy tôi để tôi lại về quan sát ông ta từ nơi trú ẩn phía sau lỗ chim. Chắc hẳn ông ta đã bị một vố đau điếng. Ông ta xoa bóp. Tôi không biết xoa ở đâu, bên ngoài tối om. Ông ta lại chửi tục, rồi dò dẫm bước lên. Ở đó, ngay lúc đó, tôi dám móc mắt gã khốn nào đã chỉnh lại cho thời gian hẹn giờ công tắc trở nên ngắn đến thế. Ricardo Patatras đang ở đây, tôi cảm thấy sự có mặt của ông ta, tôi nghe thấy tiếng bước chân của ông ta ở ngay phía bên kia cánh cửa. Ông ta bật công tắc ngay cạnh chuông cửa căn hộ của tôi. Đèn sang trở lại, nhưng không thể nhìn thấy ông ta từ góc nhìn này. Mặt tôi có ép sát vào cánh cửa đến méo cả đi cũng vô ích, không thể làm gì khác. Có là mắt cá thì cũng chịu. Ông ta tiếp tục đi lên. Thật đáng ghét… Một lỗ hổng lớn về tinh thần. Một buổi tối vô dụng. Một cuộc đời uổng phí. Rồi sẽ có ngày, hành tinh này cuối cùng rồi sẽ nổ tung