Chương 4
Tôi không biết liệu có ai thích làm việc trong ngân hàng không, chứ tôi là tôi chúa ghét. Đối với tôi, các ngân hang tượng trưng cho thất bại của nền văn minh. Khách hang và đội ngũ nhân sự, tất cả đều bất hạnh khi tới đây, nhưng họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Mỗi buổi sáng, khi tới ngân hang, chúng tôi phải kiểm tra tình trạng các máy giao dịch tự động và, nếu có điều gì đó không ổn thì phải thong báo cho đội bảo trì. Còn nếu chỉ là vấn đề dọn vệ sinh máy móc, chúng tôi bắt buộc phải tự mình giải quyết. Bạn có nhận điều gì không? Người ta đặt các máy rút tiền tự động khắp nơi nhắm tống khứ chúng tôi, ấy thế mà, chúng tôi còn phải chăm sóc chúng. Nó giống như việc bạn vừa phải chăm nuôi, vừa phải đánh rang và trang điểm cho một kẻ ăn bám ngoài trái đất mà rồi rốt cuộc nó cũng nuốt sống bạn vậy. Sáng nay, không có gì ngoài tấm đề can quảng cáo cho một nhóm rap. Bỗng nhiên, tôi hình dung ngay ra tấm poster của Music Storm quảng cáo về chuyến lưu diễn thảm hại của họ. Đó, không cần phải ép tôi lau dọn đâu nhé. Tôi xử lý nó ngay và luôn rồi.
Để vào được ngân hàng trước giờ mở cửa, mọi người phải đi qua khoang kiểm soát hai cửa [1] . Mỗi lần thấy mình bị nhốt trong cái hộp thuỷ tinh ấy, tôi lại run lên với suy nghĩ liệu rằng Géraldine ngu xuẩn có thể sẽ ấn nút nhá cho tôi một liều khí gây mê luôn có sẵn trên trần nhà thay vì nhấn nút mở cửa phía trong. Tôi hình dung thấy mình đang ngộp thở như con cá trong túi ni long thủng ở hội chợ, đang quằn quại giãy chết. Suy nghĩ cuối cùng của tôi sẽ là gì nhỉ? Tôi cố tự nhủ rằng mình có thể thốt ra điều gì đó đúng mực và mang tính lịch sử, tuy nhiên tôi tin rằng nó sẽ là: “Đồ vô dụng, Géraldine!” Cô nàng sẽ chẳng bao giờ được làm trợ lý nếu không có cặp đùi tỉ lệ nghịch với chiều dài những chiếc váy thường mặc.
[1. Lối đi kiểm soát an ninh trong ngân hang gồm hai lớp cửa kính. Khách nhấn chuông để mở lần lượt từng lớp cửa. Giữa hai lớp cửa có trang bị hệ thống camera giám sát và hệ thống phun khi gây mê được kích hoạt trong trường hợp phát hiện có kẻ gian đột nhập.]
Hôm đó, tôi vẫn sống sót trong khoang kiểm soát và cánh cửa đã được mở ra.
- Chào Julie. Ơ ngày, cậu đi khập khiễng đấy à! Có chuyện gì thế?
- Tớ bị trượt chân trong phòng tắm.
- Cậu vẫn phóng đãng thế à!
Tôi không trả lời. Géraldine thảm hại. Chắc chắn là với than hình lý tưởng của mình, cô nàng chẳng bao giờ có thể đi tắm mà không phóng đãng. Ngay cả khi đi đổ rác, cô nàng cũng phóng đãng. Tôi tin rằng về bản chất thì cô nàng chẳng ác độc gì; tôi còn thấy quý cô nàng là đằng khác. Nhưng khi nhìn một phụ nữ trẻ đẹp tuyệt vời cứ thay người yêu như thay áo, đã thế lại còn thành đạt nữa, ta sẽ thấy rất hài lòng khi tự nhủ rằng ả ta thật là ngớ ngẩn, chỉ bởi ta có chút ghen tị ấy mà.
Đúng lúc tôi chuẩn bị vào vị trí của mình phía sau quầy thanh toán thì Mortagne thò đầu ra khỏi phòng làm việc của lão ta.
- Cô Tournelle, cô có thể đến gặp tôi được chứ?
Mortagne, ông chủ chi nhánh. Con gà trống thống trị một bầy gá mái. Một sự thanh trừng. Đôi khi, tôi có cảm giác như lão ta thực sự bị thuyết phục bởi những gì được nói đến trong các tờ rơi đưa cho khách hang. Trang phục của lão, có thể gọi đó là quần áo hoá trang của trẻ em cũng được. Thế giới này chắc phải đảo lộn thì kiểu người nay mới có thể có trách nhiệm được.
- Mời ngồi, Julie.
Lão ta ngồi trên ghế bành như chiếc Airbus với hai động cơ phản lực bị chết máy. Lão nheo mắt lại để đọc chữ trên màn hình máy tính. Hôm nay là sáng thứ Ba, ngày làm việc đầu tuần của chúng tôi, hẳn là lão sẽ tạo áp lực cho tôi bằng các thứ “mục tiêu”.
- Có phải cô quản lý tài khoản của bà Benzema không nhỉ?
“Đương nhiên rồi, đồ ba ngơ, điều đó viết trên phiếu khách hàng của bà ta kìa.”
- Vâng thưa ông, chính là tôi.
- Tuần trước, bà ấy đã gần như ký bảo hiểm xe và nhà ở với chúng ta. Bà ấy cũng muốn mở một sổ tiết kiệm cho con gái bà ấy. Thế rồi, bỗng nhiên, không gì nữa cả. Cô đã có một buổi hẹn gặp bà ấy đúng không nhỉ?
- Vâng thưa ông, thứ Năm tuần trước.
- Vậy sao cô không để bà ấy ký hợp đồng?
- Bà ấy muốn nhờ tôi tư vấn…
- Càng hay, rất tích cực đó chứ. Chúng ta ở đây là để tư vấn mà.
- Bà ấy sẵn sang ký tất cả những thứ đó bởi vì, để đổi lại, ông đã đồng ý cho bà ấy một tài khoản thấy chi.
- Đúng thế. Với bà ta, tôi đã chốt thoả hiệp hai bên cùng có lợi. Đó cũng là nghề của chúng ta mà.
Nhưng không, các bạn hãy nhìn cái vẻ đắc thắng của lão ta kia, cái cà vạt bé tí cùng keo bôi trên tóc. Kẻ ngu ngốc tội nghiệp. Chẳng còn tí đạo đức, chẳng còn tí lương tri. Nếu tôi là đàn ông, tôi những muốn đứng lên và đái vào bàn làm việc của lão, chỉ như thế mới thể hiện được cho lão thấy một cách đơn giản và sơ đẳng rằng tôi khinh bỉ lão đến mưc nào. Nói chung, tôi không chắc rằng về bản chất thì phụ nữ thanh lịch hơn nam giới. Vấn đề thực sự ở đây, là chị em bị hạn chết nhiều hơn khi tè ở mọi nơi mọi chỗ.
- Cô nghe tôi nói chứ, cô Tournelle?
- Tất nhiên rồi, thưa ông.
- Vậy hãy giải thích cho tôi đi.
- Tôi không nỡ cưỡng ép bà ấy. Tôi có cảm giác như đang lạm dụng lòng tin của bà ấy…
- Cô nghĩ cô ở đâu? Ta đâu phải đang ở hội Những Huynh đệ của người nghèo [2] ? Trên thế giới này, chỉ tồn tại một quy luật duy nhất: ăn hay bị ăn. Thế nên, khi đề cập đến việc ký vào một bản hợp đồng thoả đáng với khách hàng mà hơn nữa, chúng ta còn đang có thiện chí giúp đỡ họ, tôi không thấy chút gì là chúng ta cưỡng ép họ hết cả! Cô cần phải hiểu triết lý của cái nghề này, nếu không thì xin mời cô ra bàn tiếp tân và làm việc.
[2. Petít Frères des pauvres, tổ chức từ thiện được thành lập với mục đích giúp đỡ những người già gặp hoàn cảnh khó khan như cô đơn, nghèo khó, bệnh tật.]
Lão ta như một chó pitbull mang học vị tiến sĩ rởm. Một bên nhếch mép lên đầy thù hằn của lão đột ngột biến mất và miệng lão nhành ra cười như vừa bị điện giật. Lão xuống giọng, nói tiếp:
- Được rồi, tôi sẽ không làm cô phải khố sữa nữa. Trông cô có vẻ khá là mong manh với cái chân thương tật thế kia. Tôi cho qua lần này, nhưng lần sau tôi sẽ buộc phải áp phạt cô đấy nhé.
Tôi đứng lên và ra khỏi phòng. Bạn chớ bao giờ quên một thực tế bất di bất dịch: điều tồi tệ nhất trên đời này không phải là các đấu trường, mà là sự bất công.
Dù ngày hôm nay khởi đầu khá là thảm hại, tôi vẫn không xuống tinh thần một giây nào. Tôi chỉ nghĩ đến một điều: tối nay, tôi sẽ lại đứng gác ở cạnh cửa để theo dõi qua lỗ phim. Vài tiếng nữa thôi, rốt cuộc tôi cũng sẽ khám phá được tay Ricardo Patatras bí ẩn kia trông ra làm sao.