← Quay lại trang sách

Chương 9

Thật ngốc, nhưng tôi đã thấy nhớ anh ấy ngay tức thì. Tôi muốn được ở bên anh ấy. Tôi có thể giúp anh ấy dỡ đống thùng đựng đồ. Thậm chí chỉ cần được ngắm nhìn anh thôi tôi cũng thấy hài long lắm rồi. Tôi chưa có cảm giác đó với ai bao giờ. Không quyến rũ, không cuồng nhiệt. Là một điều gì đó khác. Từ phòng tôi lên tới phòng của anh, nếu vượt qua trần nhà và vài lớp vách ngăn, khoảng cách chỉ là mười lăm mét. Anh ấy ngủ ở đâu? Anh ấy đã ngủ chưa? Suốt đêm, tôi tự hỏi làm sao để khắc phục thiệt hại mà tôi đã gây ra cho hòm thư của anh. Ban đầu tôi nghĩ đến việc đề nghị anh ấy dùng chung hòm thư với tôi, nhưng tôi phải từ bỏ luôn. Tôi tưởng tượng đến cảnh mọi người ở chung cư sẽ phản ứng như thế nào nếu, chưa đến một tuần từ khi anh ấy chuyển về, họ đã thấy tên chúng tôi ghép cạnh nhau. Nổi tiếng thôi rồi. Ngay cả Géraldine cũng không muốn tiến nhanh thế được đâu.

Khoảng 2 giờ sang, tôi đã nảy ra một ý định phi thường: tôi sẽ chờ Xavier làm lại cánh cửa và, trong khi chờ đợi, Patatras chỉ việc dùng hòm thư của tôi còn thư của tôi sẽ chuyển tới hòm thư rách ngoác của anh ấy. Quyết định là như thế.

Sáng hôm sau, trước khi tới chi nhánh, tôi thả một lá thư vào dưới khe cửa căn hộ của anh ấy:

“Chào anh,

“Cảm ơn anh một lần nữa vì đã rất tử tế và đã giúp tôi chuyện hôm qua. Tôi mong anh bỏ quá cho… blabla, blabla…” rồi tôi kết thúc: “Tôi sẽ đưa anh chìa khoá hòm thư của tôi khoảng 7 giờ tối nay. Nếu anh không ở nhà, xin hãy qua chỗ tôi. Thân mến, Julie.”

Một lá thư cỏn con ấy thôi mà khiến tôi phải bỏ công sức nhiều hơn làm cả một đề tài khoá luận. Viết một bản báo cáo hai trăm mười trang về “Sự tái thích nghi cần thiết trong giá trình hỗ trợ các nước đang phát triển” còn đơn giản hơn nhiều việc nhí  nhoáy vài dòng gửi cho anh ấy. Một siêu phẩm Hollywood đích thực. Một tram hai mươi lăm bản nháp, hơn sáu tỷ nơ ron để lên kế hoạch, ba cuốn từ điển, năm triệu lần lưỡng lự, hơn hai tiếng đồng hồ để quyết định xem nên kết thúc bằng “Hẹn gặp lại” hay “Thân ái”, “Thân mến”, “Thương mến” hay “Với tất cả thể xác và tâm hồn”.

Tiếp đến là chỉnh nếp gấp cho lá thư, rồi chọn xem nên luồn khẽ dưới khe cửa hay đẩy nó vào trong càng xa càng tốt. Không thèm nhìn và giẫm lên lá thư liệu có nhiều cơ hội hơn là để cánh cửa dồn nó vào sát tường và anh ấy chỉ phát hiện ra nó khi dọn đi nơi khác không nhỉ? Nếu mỗi cuộc hội ngộ giữa hai cá thể mà gặp quá nhiều trắc trở như thế, rõ rang là ta sẽ không thể kịp sinh sôi để ngăn chặn loài mèo đứng lên thống trị hành tinh này mất.

Sau khi để lá thư lại, tôi ghé qua tiệm bánh mì để mua bánh sừng bò. Ngay lúc bước chân vào cửa hang, tôi đã cảm thấy bầu không khí căng thẳng. Chắc hẳn nguyên nhân không phải từ người phụ nữ nhỏ bé đang mua chiếc banh baguette nhỏ kia. Mới đầu, tôi cứ đinh ninh rằng đó lại là một trận công kích mới với bác Mohamed.

- Bác khoẻ chứ, bác Bergerot?

- Phiền phức lắm, Julie của ta. Có những ngày như thế này đây.

- Có chuyện gì không ổn vậy bác?

Đúng ra thì tôi nên dừng ngay câu hỏi đó lại. Mỗi lần như vậy, tôi biết thể nào mình cũng gặp rắc rối, ấy thế nhưng tôi không kịp ngăn mình lại. Mẹ vẫn nói rằng tôi chỉ toàn quá lo cho chuyện của người ta.

- Julie tội nghiệp, ta vừa khó khăn lắm mới dẹp bỏ được âm mưu xâm lược của Mohamed thì Vanessa lại báo với ta rằng cô ấy sẽ thôi việc.

Cô nhân viên bán hang từ phòng trong đi ra, đang chực khóc.

- Một chiếc bánh sừng bò cho cô Tournelle nhé, bà chủ khô khan buông lời.

Vanessa bắt đầu nức nở. Nếu cúi thấp xuống chỉ một chút nữa thôi, cô ấy sẽ khóc vào chiếc bánh sừng bò của tôi mất. Như tiếng thổn thức từ đáy long, cô nói:

- Tôi đã có bầu và Maxime không muốn tôi tiếp tục làm việc.

À ra là thế, vậy là vỡ kế hoạch. Tôi nên nói điều gì đó để hoá giải tình hình. Tôi thốt lên:

- Ôi thật tuyệt vời!

Sao tôi lại nói như vậy chứ? Bác Bergerot không mấy khi trách mắng tôi. Lần gần đây nhất là khi tôi tám tuổi và tôi quên không chào tạm biệt bác ấy khi rời khỏi tiệm. Sáng nay, lẽ ra tôi không nên chọc giận bác ấy như thế. “Tuyệt vời…” cháu nói thế à! Bác ấy giơ cánh tay lên và bắt đầu luôn:

- Có sao đâu cơ chứ! Ta đã bỏ hai năm để đào tạo cô ấy. Hàng tháng ròng, ta làm việc của cả hai người để cho cô ấy thời gian học nghề. Cuối cùng cô ấy cũng bắt đầu biết việc, và giờ thì cô ấy lại bỏ rơi ta! Ba tuần nữa là đến ngày khai trường… Ta sẽ phải làm thế nào đây?

Vanessa run rẩy nhìn tôi với ánh mắt sầu não. Mặt khác, có cái gì đó trong ánh mắt của cô lộ vẻ nguôi ngoai khi thấy bà chủ đang kêu la một người khác chứ không phải mình. Tôi thoái lui khỏi trận bão táp đó và không quên chào tạm biệt khi ra khỏi tiệm.

Khi tới chi nhánh, đời vẫn chưa tha cho tôi. Tôi nhận ran gay là Géraldine có gì đó không ổn. Ánh mắt cô nàng không như mọi ngày, ánh mắt của con hải ly nghiện rượu khám phá thế giới. Tôi ngồi vào chỗ thì cô nàng đến chỗ tôi tức thì. Cô nàng làm bộ như đang lục lọi trong chiếc tủ sắt đựng sổ séc.

- Julie…

- Có chuyện gì thế?

- Đừng quay đầu lại. Lão ấy đang quan sát chúng ta đấy, cô nàng thì thầm và bí mật liếc và phía camera an ninh đặt ở mỗi góc trần nhà.

Tôi giả bộ như đang viết. Thậm chí tôi còn viết rất hang. Thực ra, tôi khá thích trò này, bởi tôi vẫn luôn mơ ước được đóng phim gián điệp. Tôi sẽ là đặc vụ JT – Julie Tournelle hay còn gọi là Jolie và Travailleuse [1] – một siêu nữ gián điệp, và Géraldine có nhiệm vụ phải chuyển cho tôi một tài liệu tuyệt mật có tầm quan trọng sống còn cho vận mệnh Trái đất. Cô nàng sẽ là đặc vụ GD – Géraldine microfilm [2] , không phải trong áo con bởi vì cô nàng chẳng bao giờ mặc, cũng không phải trong chiếc quần lót lọt khe bởi vì ngay cả khi là một đặc vụ lính mới, cô nàng cũng biết rằng nó có thể gây thương tích. Xong, tôi biết rồi. Hẳn là cô nàng đã giấu nó ở trong một trong hai cái nhẫn to kệch gớm ghiếc của mình. Ra là thế…

[1. Xinh đẹp và Chăm chỉ.]

[2. Loại phim cỡ nhỏ dung để lưu trữ hình ảnh, tài liệu, ấn phẩn v.v…]

- Cậu có vẻ phật ý, Géraldine…

Cô nàng sụt sịt. Nàng ta khó mất. Mối nguy hiểm giáng xuống trái đất này khủng khiếp đến thế sao? Đây là lần thứ hai tôi gặp phụ nữ khóc trong buổi sáng nay, chắc chắn là có âm mưu gì rồi…

- Cậu có thai à? Tôi hỏi.

- Sao cậu lại nói vậy? Cậu biết là tớ độc than từ hai tuần nay mà…

- Vì thế nên cậu mới như thế này sao?

- Không. Tối qua, Mortagne đã cho gọi tớ để trao đổi đánh giá hiệu quả công việc của tớ.

- Đã gọi rồi sao?

- Lão ta quyết định tiến hành sớm. Lão đã không bỏ lỡ cơ hội dồn ép tớ. Theo lời lão, tớ chả được cái bộ gì. Tớ không thực hiện được đúng yêu cầu. Lão làm tớ kiệt quệ, ê chề nhục nhã. Lão khiến tớ kinh tởm đến ói mửa.

Mặc kệ camera, tôi quay người lại. Géraldine ngán ngẩm. Tôi nắm lấy tay cô nàng.

- Cậu biết lão ta là người như thế nào rồi đấy. Chắc chắn lão có tính toàn gì đó rồi. Đó chính là khía cạnh đểu cáng của lão. Cứ quảng cái thứ đó về nơi mà nó sinh ra đi…

- Tớ căm ghét lão ta.

- Mọi người đều căm ghét lão. Mẹ lão đã phải chạy trốn sang Ấn Độ để khỏi phải trông thấy lão ta cơ mà.

- Thật à?

- Không, Géraldine, tớ đùa thôi.

- Xem cậu còn có tâm trí để đùa nữa không, lão nói với tớ là sang nay sẽ đến lượt cậu. Đó, xem ai đang ra khỏi phòng làm việc kia kìa…