Chương 12
Tôi sang lọc từng chi tiết cho kế hoạch của mình tuyệt hảo. Ngày mai, thứ Bảy, tôi chỉ làm việc mỗi buổi sáng. Khi về nhà, tôi sẽ qua gặp Ric và nói với anh ấy rằng máy vi tính của tôi bị hỏng. Nếu anh ấy là người như tôi nghĩ, anh sẽ không bỏ rơi tôi. Nhưng trước khi tận hưởng niềm vui sướng khi được nhìn thấy anh hối hả lao tới giúp đỡ, tôi phải làm cho máy tính của mình không sử dụng được đã. Không thể làm chuyện gì nửa vời được. Ngay cả khi tôi chẳng biết tí ti gì, tôi cũng chẳng thể yên tâm nếu chỉ gỡ bỏ một phần mềm nào đó. Cần phải đề phòng trường hợp anh ấy có thể giải quyết vấn đề chỉ trong vòng năm phút. Hành động cứu giúp lớn lao phải kéo dài ít nhất một giờ đồng hồ. Nếu không, sẽ chẳng còn tí lãng mạn nào, mà lại còn công toi. Thế nên tôi quyết định sử dụng biện pháp mạnh nhất có thể, dù phải mất cả đêm nay. Nói tóm lại, thay vì quyết định đến ăn tối ở nhà Sandra như dự kiến, tôi viện cớ là đau đầu không rõ lý do để ở nhà, để một mình ủ mưu phá hoại thiết bị của chính mình.
Mặc dù đã từng sở hữu khá nhiều máy ti tính nhưng tôi chưa có dịp tháo tung chiếc nào ra bao giờ. Hôm nay, tôi có hai chiếc. Một chiếc to tôi lấy về từ cơ quan của một người bạn, giờ đang ở trên bàn làm việc,và một chiếc máy xách tay tôi dung để gửi thư, tin nhắn. Tôi không phải là một tín đồ công nghệ thông tin. Tôi nhận thấy rằng thong thường, con người càng quan tâm nhiều đến công nghệ, họ càng tách biệt khỏi cuộc sống. Nó là một thứ công cụ hữu ích nhưng có thể tạo ra nhiều ảo tưởng, ảo tưởng về tri thức, về sự thong cảm và về việc có hàng trăm người bạn. Đối với tôi, cuộc sống diễn ra ở nơi khác chứ không phải trước bàn phìm.
Tôi cứ tỏ ra trịch thượng và phê phán thế đấy, nhưng ít nhất thì tin học cũng giúp tôi gặp lại Ric. Ý đồ của tôi là giấu biến chiếc máy xách tay đi và khóc than cho số phận cái máy để bàn của tôi. Bởi vậy nên trên tay tôi đang làm một chiếc tuốc nơ vít và trước mặt tôi là chiếc PC đã bị mở ngoác từ phía sau.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy phía bên trong của máy vi tính. Các loại thẻ chứa đủ mọi thành phần bí hiểm… Một mê cung điện tử thực sự. Nạn nhân vô tội của tôi đang ẩn náu giữa đám này đây. Tôi lưỡng lựu, tôi đánh giá, tôi ước tính, và tôi chọn một mẩu tròn nhỏ xíu, dài, có vằn màu đỏ và vàng cam xinh xắn, nằm cạnh bộ vi xử lý. Tôi lách khéo cạnh của chiếc tuốc nơ vít xuống dưới rồi nhẹ nhàng cậy nó lên. Nó không trụ được bao lâu. Một trong hai mối chân hàn đã bị nhổ đứt. Thành công rồi! Lúc này, như những gì đặc vụ JT nổi tiếng cần phải làm, tôi sẽ cẩn thận lắp lại như cũ, sau đó tôi sẽ xoá hết dấu vết. Tiếp đến, nếu chưa quá muộn và nếu nó không có vẻ sẽ làm phiền hàng xóm, tôi sẽ tuôn một tràng cười ma quỷ trong căn hộ hai phòng của mình.
Tôi phải mất một giờ đồng hồ để lắp tất cả lại y như cũ. Tôi đã ngớ ngẩn để lộn hết đống ốc vít, và một chiếc trong số chúng còn bị rơi nữa chứa. Đó chắc hẳn là bạn của linh kiện mà tôi vừa phá hỏng, đang muốn bắt tôi phải trả giá cho tội ác kia. Khó khăn lắm tôi mới tìm ran ó. Tiếp đến, tôi chuyển sang công đoạn hai trong kế hoạch ma mãnh của mình: biến căn hộ của tôi thành nơi quyến rũ cốt sao để anh cảm thấy thật thoải mái.
Tôi không hay tiếp bạn ở nhà cho lắm, thường xuyên nhất, đó là mấy cô bạn gái hoặc mấy cậu bạn trai không mấy so đo về việc nội trợ. Dù đã dọn dẹp hết đồ đạc sau khi Didier ra đi, lần cuối cùng tôi kì cọ mọi thứ tinh tươm, làm nhân dịp bố mẹ tôi xuống thăm tôi hồi tháng Năm. Thật điên là cứ vài ba tháng, mọi thứ lại trở nên bẩn thỉu. Sau công đoạn kì cọ, tôi cần xem lại mảng bày biện. Tôi phải chọn lọc mọi thứ. Tôi giữ lại mấy tấm hình đi du lịch của mình treo trê tường, nhưng phải giấy chú gấu bông một cái, tôi xin nó tha lỗi nhưng nó sẽ phải trải qua ngày thứ bảy trong ngăn kéo đựng đồ lót của tôi. Tôi sắp lại bắt đĩa. Tôi đi đi lại lại để quan sát mọi thứ dưới con mắt một người đàn ông. Ric sẽ đánh giá tôi như thế nào khi khám phá nội thất nhà tôi nhỉ? Tôi bày đám CD nhạc jazz ra và giấu đĩa Abba đi. Tôi dẹp tờ chương trình truyền hình đi và thay vào chỗ đó là Những chum nho phẫn nộ (1). Tôi nghĩ ngay cả Nhà Trắn cũng không có chiếc dịch truyền thong tỉ mỉ đến thế. Tôi lau chùi hai tấm huy chương bơi lội tôi giành được hồi học lớp sau. Tôi dọn sạch đống sách báo nói về giảm cân còn sách nâu ăn thì để lại. Mẹ vẫn nói đàn ông thường đánh giá cao những người phụ nữ biết nấu nướng.
(1) Les Raisins de là colère (tiếng Anh: The Grapes of Wrath) – tiểu thuyết xuất bản năm 1939 của văn hào người Mỹ John Steinbeck.
Trong phòng tắm - ngay cả khi tôi không biết anh có vào đó hay không - tôi cất đi phân nửa số sản phẩm chăm sóc da và tóc trên kệ. Khi đã xong xuôi, tôi nhìn cả căn hộ của mình và tự nhủ rằng tôi yêu cô gái sống trong căn hộ này quá đi mất. Nhà của tôi chưa bao giờ sạch sẽ và gọn gàng đến thế. Nhưng giờ đã quá 2 giờ sáng rồi. Tôi mệt rũ mà vẫn rất hài lòng. Tôi có cảm giác như vừa trải qua cả buổi tối cùng anh. Hàng tháng nay tôi không làm việc gì nghiêm túc vì một ai đó. Bỗng nhiên, tâm trí tàn nhẫn đặt tôi phải đối mặt với thực tế và cơn xấu hổ đang xâm chiếm mình: những gì tôi làm vì Ric tối nay, đó là dàn dựng một kịch bản lừa dối để quyến rũ ngay tại nhà. Tôi là một kẻ lừa đảo đáng kinh tởm nhưng tôi chẳng bận tâm: ngày mai, anh ấy sẽ đến.