Chương 11
Tôi rất thích tới thăm Xavier. Cũng khá lâu rồi tôi không sang nhà cậu ấy. Toà chung cư cậu ấy sống sát vách với bên chúng tôi, nhưng khung cảnh lại hoàn toàn khác biệt. Bên chúng tôi, cầu thang nhỏ, những căn hộ xoàng xĩnh, trong khi bên đó có cả bảo vệ, một khoảnh sân lớn với nhà để xe cuối sân và, từ đó, người ta có thể trông thấy hàng dương trong một công viên nhỏ. Xavier vẫn luôn sống ở đó, trong căn hộ của bố mẹ cậu ấy. Mỗi lần đi học muộn, cậu ấy vẫn thường leo lên mái nhà để xe, cắt ngang qua công viên là vào ngay được sân chơi ở trường qua lỗ thủng của hang rào. Chúng tôi vẫn hay chơi cùng nhau. Theo những gì tôi còn nhớ, đó là một tay đô con nhất hội. Một cậu chàng đứng đắn, lý lịch trong sạch, học lực trung bình, vài cô bạn gái. Bình thản, cậu ấy cứ thong dong tiến bước, cho tới khi bị trượt thi đăng tuyển vào quân ngũ. Mọi người không hiểu tại sao. Cậu ấy không bao giờ muốn nói về chuyện đó. Dù sao đi nữa, cậu ấy vẫn nổi tiếng là người có đôi bàn tay vàng. Trong khu phố, mỗi khi cần hàn, cần một chuyên gia về đèn xì, về kim loại hay về các loại ống bằng đồng, người ta đều đến tìm Xavier. Cậu ấy làm việc trong một xí nghiệp chuyên chế tạo các sản phẩm chỉ công nghiệp. Trong vòng bốn tháng, cậu ấy đã trở thành trưởng nhóm, nhưng điều đó không khiến cậu ấy vui, chỉ vì không được đụng chạm vào kim loại như trước đây nữa. Thế nên cậu ấy đã đề nghị được chuyển sang vị trí khác. Cậu làm việc vào ban đêm trên những công trường lớn và, phần thời gian còn lại, cậu lao động cho tác phẩm nguyên mẫu của mình.
Xavier, đó là một chiếc đồng hồ báo thức. Tất cả các ngày, mùa hè cũng như mùa đông, chắc chắn các bạn có thể tìm thấy cậu ở xưởng bắt đầu từ 17h30. Ở cuối sân, cậu ấy mua hai căn nhà để xe. Ngày ngày, cậu ở cửa thật rộng và kéo cỗ mấy quái vật của mình ra ngoài. Cậu đã nhặt về một chiếc ô tô cũ kỹ mà chỉ còn có động cơ là chạy được. Rồi cậu ấy dốc sạch hầu bao vào đó để biến nó thành một chiếc xe bọc sắt có thể khiến tổng thống Mỹ cũng phải ghen tị. Mỗi bộ phận là một tác phẩm nghệ thuật. Trẻ con chạy tới xem, cánh hang xóm thì hỏi thăm về tiến độ công việc của cậu ấy. Nếu một cô gái xinh đẹp trục trặc với đường ống nước, cô ấy gọi Xavier qua cửa sổ. Từ khi bố mẹ ly dị hồi cậu ấy mười tám tuổi, tôi không còn thấy cậu ấy đi nghỉ bao giờ nữa.
Hôm nay, đúng như dự đoán, tôi thấy cậu ấy đang nằm dài dưới con quái thú kim loại của mình. Chỉ có chân cậu ấy là thò ra ngoài.
- Xavier?
Cậu ấy chui ra.
- Chào Julie. Cổ tay cậu sao rồi?
- Cảm ơn cậu, đỡ nhiều rồi. Thế còn cậu, siêu xe của cậu thế nào?
- Tớ tìm được tên cho nó rồi: XAV-1. Xavier Armoured Vehicle One. Cậu nghĩ sao?
- Không tệ chút nào. Công việc tiến triển như mong đợi chứ?
- Tớ đang lắp hệ thống treo. Với những thay đổi của tớ, XAV-1 có thể chạy bang bang trên một con đường bị sụt lún với tốc độ tối đa mà không gây chút chấn động nào tới hành khách. Chưa nhà chế tạo nào đạt được kỳ tích này đâu. Nó sẽ đẹp như một chiếc Rolls và vững chai hơn một cỗ xe tang. Chúng ta sẽ lượn một vòng, nếu cậu muốn.
- Tuyệt lắm. Thế cậu nghĩ khi nào thì XAV-1 sẵn sang hoạt động?
Xavier có vẻ vô cùng hạnh phúc khi thấy tôi gọi tên cỗ máy của cậu ấy.
- Tầm hai tháng nữa. Tớ đang trong giai đoạn hoàn thành rồi.
- Ta sẽ phải ăn mừng mới được.
- Cậu nói đúng. Cậu sẽ là người quăng chai sâm banh vào bộ tản nhiệt đấy nhé!
- Rất hân hạnh. Nhưng trong lúc chờ tới ngày trọng đại đó, tớ chạy qua để cảm ơn cậu vì đã giúp tớ thoát ra khỏi vụ bê bối tối qua.
- Có gì đâu. Cậu vẫn thường xuyên làm như vậy với tớ đó thôi.
- Tớ cũng muốn hỏi cậu một chuyện. Cậu có nghĩ là cậu có thể làm lại một cánh cửa bằng tôn cho hòm thư được không?
- Không thành vấn đề. Dễ ợt mà. Tớ sẽ làm nó vào cuối tuần này nếu cậu muốn.
- Không cần gấp đâu. Dù thế nào đi nữa, trong khi chờ đợi, tớ sẽ để cho người mới đến dùng hòm thư của tơ.s
- Cứ để anh ta dùng nó đi. Tớ sẽ làm riêng cho cậu một cánh cửa thật oách.
- Không cần phức tạp quá đâu.
- Cần chứ. Đây là lần đầu tiên cậu nhờ tớ làm thứ gì đó bằng kim loại cho cậu mà!
Cảm thấy vui sướng khi giúp đỡ người khác, đó chính là cậu ấy. Tôi nán lại them chút nữa. Tôi thấy rất dễ chịu khi ngồi cùng Xavier. Có một thứ cảm giác an toàn khi lớn lên bên những người bạn thơ ấu. Chúng tôi gìn giữ sợi dây lien hệ với quá khứ, chúng tôi cùng nhau tiếp tục hành trình. Chúng tôi đã nói gì hay làm gì không quan trọng, chúng tôi vẫn luôn bên nhau.
Bọn tôi trò chuyện, cậu ấy chỉ cho tôi hệ thống treo của chiếc xe, tôi không gì cả nhưng tôi thích cái cách cậu ấy giải thích và niềm hứng khởi của cậu ấy. Chúng ta trông thật đẹp khi đang làm việc mình yêu thích. Tôi không để ý rằng thời gian đang trôi đi và, khi nhìn đồng hồ, đã đến lúc tôi phải về nhà ngay tắp lự. Tôi chỉ còn chưa đến nửa tiếng nữa trước khi tới gõ cửa nhà chàng hang xóm quyến rũ của mình. Sau lời tuyên thệ đầy tai ương của tôi hôm trước, tôi đa quyết làm anh phải loá mắt mơi thôi.
Tôi đứng như trời trồng trước tủ quần áo của mình và thời gian cứ trôi đi. Tôi thậm chí còn băn khoăn xem mình có nên mặc lại bộ váy đã mua để dự đám cưới của Manon hay không. Tôi sẽ xuất hiện với hình ảnh thế nào đây? Đơn giản và dễ gần ư? Quá dễ dãi. Thanh tao và khó gần? Chẳng ra làm sao. Còn mười phút, quần áo nằm khắp nơi trong phòng ngủ và phòng khách. Tôi chọn một chiếc quần vải gai và một chiếc ao sơ mi thêu xinh đẹp mà tôi chưa mặc lần nào vì nó là loại phải giặt khô. Còn hai phút, tôi đứng trước gương trong phòng tắm và tút lại bộ tóc của mình. Tóc thả? Hay kẹp? Trong khoảng thời gian đó, đám mèo ấy à, chúng chả phải lưỡng lự gì sất. Chúng đã đẻ xong một lũ mèo con trong các lùm cây rồi.
Đúng 19 giờ, tôi gỡ cửa căn hộ của anh ấy. Tôi đợi, chờ một tiếng động dù là nhỏ nhất. Không thấy gì. 19h01, tôi gõ cửa một lần nữa, mạnh hơn. Tôi đợi. Vẫn không thấy gì. Anh ấy không ở nhà. Tệ hơn nữa, anh ấy chưa nhìn thấy lá thư. Tệ hơn nữa, anh ấy trông thấy nó nhưng mặc kệ vì anh ấy đã đến ngủ với Géraldine. Gần bốn phút trôi qua, tôi như bánh đa gặp nước. Kế hoạch gặp lại anh ấy của tôi đã thất bại. Tôi trở xuống tầng hai và, đúng lúc tôi mở cửa căn hộ của mình, một giọng nói đã ngăn tôi lại.
- Cô Tournelle! Anh ấy đang leo cầu thang bốn bước một. Anh đi tới chỗ chiếu nghỉ trước cửa căn hộ của tôi.
- Tôi cứ lo là cô đến đúng giờ. Tôi đã cố nhanh nhất có thể. Cô không trông thấy lời nhắn của tôi sao, tôi luồn phía dưới cửa nhà cô đó?
Vào giây phút này, nếu tôi đang tiến hành đo điện tâm đồ, chắc hẳn sẽ có một vạch điện lớn vượt cả ra ngoài màn hình.
- Không, tôi rất tiếc. Tôi vừa mới về đến nhà.
Anh ấy cầm đám thư từ trên tay. Tôi sẽ đỏ mặt mất. Không nên như vậy, nhưng tôi sẽ đỏ mặt mất thôi.
- Cảm ơn cô về vụ hòm thư, anh ấy nói, nhưng không cần phải như vậy đâu.
- Tôi muốn thế mà.
- Vậy thì tôi chấp nhận. Không ai có thể làm trái ý một người phụ nữ đẹp được.
Tôi sắp đỏ mặt và người tôi sắp nhấp nháy.
- Cô biết không, anh ấy nói tiếp, ta nên trao đổi số điện thoại. Chúng ta không nhất thiết cứ phải viết cho nhau như thế này.
Tôi đang đỏ mặt, người tôi chuẩn bị nhấp nháy và một trong hai cánh tay của tôi sắp rụng ra. Tôi cười phá lên lanh lảnh, như người điếc không hiểu câu hỏi hoặc không muốn trả lời.
- Đúng vậy, tôi nói. Nhưng trước tiên anh nên gọi tôi là Julie.
- Rất sẵn lòng. Còn tôi, người thân vẫn thường gọi tôi là Ric.
Anh chìa tay ra bắt:
- Rất hân hạnh, Julie.
Tôi đưa bàn tay đang bang bó của mình ra.
- Rất vui, Vic.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy mấy ngón tay tôi. Thật kỳ diệu. Chúng tôi ở đây, hai người trong cầu thang, và cuối cùng chúng tôi cũng gặp nhau như tôi hằng mong. Chúng tôi ở trước cửa nhà tôi. Trong một hoàn cảnh tương tự như thế, theo lý thuyết, tôi sẽ phải mời anh ấy vào nhà uống chút gì đó để đưa cho anh ấy chìa khoá hòm thư, nhưng căn hộ của tôi đang đầy ắp quần áo rải khắp nơi. Tôi nghĩ thậm chí cả quần lót của mình còn vương trên chậu rửa bát. Anh ấy sẽ không được vào vì bất cứ lý do nào. Nếu anh ấy cố tình, tôi sẽ buộc phải dung ngón tay cái móc mắt anh ra. Anh có vẻ chờ đợi. Thật đúng là ác mộng. Tôi có thể đòi hỏi điều ngu ngốc gì ở Chúa để cứu vớt tôi ra khỏi tình trạng này đây? Một cơn địa chấn có thể là lý tưởng đấy. Xin vui long cho con cường độ 3 ạ. Không quá mạnh nhưng cũng đủ để gây sợ hãi. Ric sẽ ôm tôi vào long, anh ấy sẽ đưa tôi ra khỏi chung cư và, từ đó, anh ấy sẽ không có cơ hội để nhìn thấy quần lót của tôi nữa. Chúng tôi sẽ vừa giúp đỡ mọi người vừa đề phòng chậu cây rơi từ trên cửa sổ xuống cùng với xe đạp và lũ chó. Nếu thế thì hay phải biết.
Không có cơn địa chấn nào cả. Và không phải Ric đã cứu tôi, mà là ông Poligny, một cán bộ công đoàn đã về hưu, đang đi tới và vác theo một chiếc thùng to tướng. Với nguồn năng lượng khó tin, tôi hét lên:
- Để cháu giúp bác! Có vẻ nặng quá ạ.
Ric tiến đến đỡ kiện hang theo phản xạ rồi chúng tôi cùng đi lên tầng trên. Ông Poligny đã vào nhà, một cú ra trò, chúng tôi lại đang đứng trước cửa căn hộ của Ric. Tôi rút chìa khoá hòm thư từ trong túi ra:
- À đây… Anh nhớ thay biển tên nhé, nếu không tôi lại suốt ngày làm phiền anh để lấy thư của tôi đấy.
- Như thế cũng chẳng sao.
Hãy nói thật đi, có phải người tôi đang nhấp nháy rồi không? Tôi lại đùa rồi. Đùa gì mà lắm thế, cái cô Julie này. Anh lại nói:
- Tôi không mời cô vào uống chút gì được vì tôi đang có việc. Nhưng chúng ta sẽ sắp xếp một buổi nào đó, sau giờ làm việc, cô muốn chứ?
“Chắc chắn rồi Ricou của em!”
- Rất vui lòng. Mà anh làm trong lĩnh vực gì thế? Nếu không có gì bí mật…
- Tin học. Tôi sửa chữa các bộ xử lý đã bị lỗi, kiểu như vậy. Còn cô?
- Trong một ngân hang. Nhưng tôi không ngồi đếm tiền. Tôi làm tại chi nhánh Tín dụng Thương mại Trung tâm.
- Thật sao? Tôi đang lưỡng lự xem có nên mở một tài khoản hay không. Vì tôi vừa mới đến đây, tôi cũng đang xem một lượt các ngân hang. Thật thú vị…
Nghĩ nhanh đi, Julie. Nếu anh ấy mở một tài khoản, ngươi sẽ được gặp anh ấy thường xuyên, ngươi sẽ biết được hết những gì anh ấy làm bằng cách theo dõi các hoạt động của anh ấy và, them nữa, ngươi còn có thể huyênh hoang là đã mang về một khách hang. Hãy nghĩ kỹ xem, Julie, với tất cả những lý do ấy, chỉ có duy nhất một lý do đàng hoàng. Còn lại tất cả đều thật đáng phẫn nộ.
- Nếu anh muốn, tôi sẽ đưa tài liệu cho anh. Anh có thể lựa chọn.
Anh ấy gật đầu rồi nói:
- Tôi phải chào cô thôi. Hẹn gặp cô lần sau nhé.
Chúng tôi lại chia tay. Chúng tôi chưa đủ quen biết để ôm hôn. Chúng tôi quen nhau quá mức để chỉ bắt tay. Thế nên chúng tôi đứng ngây như phỗng.
Chỉ khi về tới nhà, tôi mới nhận là chúng tôi còn chưa cho nhau số di động. Thật đáng nguyền rủa! Không sao. Tôi đã nảy ra một ý tưởng không thể bỏ qua để được gặp lại anh ấy ngay ngày mai.