Chương 14
Chính trong nghịch cảnh người ta mới biết được bản chất thật mỗi người. Dưới đáy vực, ta chỉ còn một điểm nhìn duy nhất và nó thể hiện rất rõ về tâm hồn mình. Vì thế chỉ còn lại hai loại cá thể xung quanh bạn: những người giúp bạn và những người lợi dụng hoàn cảnh nguy khốn của bạn. Tôi muốn nói thẳng luôn: trong đời mình tôi chưa bao giờ chạy bộ. Hồi học cấp ba, chúng tôi có một thầy giáo luôn có hết sức để buộc chúng tôi chạy trên đường pít xung quanh sân vận động, nhưng ông ấy đành từ bỏ ý định. Chúng tôi ngã, chúng tôi cười, chúng tôi trốn sau hàng rào để cắt bớt vòng chạy khi ông ấy quay lưng lại - cũng chừng đó thái độ chống đối việc thực hành chạy bộ. Kể từ đó, tôi đi bộ nhiều lắm; hẳn rồi, một lần tôi thậm chí đã tháo "chạy" đến ba mươi mét vì con chó kinh khủng của một bà cụ tốt bụng toan đớp tôi, còn không thì, công tơ đo vận tốc của tôi chỉ số 0. Một vấn đề khác nữa, đó là tôi không có quần áo để chạy, giày chạy cũng không. Và đó là lúc tôi nghĩ tới những người đã dồn ép ta khi họ có quyền quyết định số phận của ta.
Người bạn gái chơi thể thao duy nhất mà tôi quen tên là Nina. Môn gì cô ấy cũng chơi, từ cưỡi ngựa thể dục cho tới khiêu vũ. Tôi ngờ rằng cô ấy bị nghiện thi đấu và nghiện những tấm huy chương. Một cỗ máy thật sự. Cô ấy đã đạt đến đai đen trong bộ môn tennis và chamois d'or [1] về bơi lội dễ như bỡn. Đúng là tôi không gặp cô ấy nhiều tháng nay và quả là không đúng đắn lắm khi bất thình lình đổ bộ đến nhà cô ấy để mượn cả một bộ quần áo. Điều đó không nhất thiết nói lên là cô ấy có thể cả gan yêu cầu tôi đổi lại thứ gì đó. Cô ấy là khách hàng ở Tín dụng Thương mại Trung tâm và, cô ấy vừa nhìn thẳng vào mắt tôi vừa nói: "Tớ sẽ được miễn phí ngân hàng trong vòng sáu tháng, không thì cậu chạy chân đất vậy nhé." Tử tế quá. Nếu là một con ngựa non, hẳn tôi vừa ăn một cú roi quất nhớ đời. Điều đáng xấu hổ nhất, đó là tôi đã khuất phục.
[1. Một cấp thành tích cao dùng để đánh giá trình độ trong bộ môn trượt tuyết tại Pháp. Ở đây tác giả muốn nhấn mạnh đến việc nhân vật chính không phân biệt nổi cách xếp loại, phân hạng trong từng bộ môn thể thao khác nhau.]
Tối về, tôi giặt hết các thứ cô ấy cho mượn để nó có thể khô trong đêm. Chiếc quần soóc hơi giống với trang phục diễn của một nhóm nhạc mà tôi đã giấu đám đĩa của họ đi - không có kim tuyến; chiếc áo sợi quang và đôi giày chắc chắn đã được kỹ sư Nasa thiết kế riêng cho một nhiệm vụ trên sao Diêm vương.
Tô cố ăn một chút lót dạ, tôi đi ngủ sớm và đặt đồng hồ báo thức lúc 6 giờ để có thời gian khởi động. Tôi sẽ tiết lộ cho các bạn một bí mật nữa: nếu trò lố mà biết giết người, tôi đã chết ngay từ buổi sáng hôm đó. Để đánh thức cơ thể thảm hại của mình, tôi cố nhớ lại những động tác trong môn giáo dục thể chất hồi cấp một. Tôi vươn vai, uốn éo và xoay cánh tay, xém tí nữa thì tôi làm chiếc đèn tường duy nhất của mình đi tong. Toufoufou đang ngồi trên giường, vẫn còn phiền lòng vì bị giam hãm. Thế nhưng, từ ánh mắt nó, tôi cảm thấy rất rõ rằng nó đang nghĩ tôi đúng là một mụ dở hơi.
Đến 6h45, tôi đã ở đỉnh cao của thể lực. Tôi có thể nâng cả một chiếc xe tải chở cá hoặc vác bà Roudan trên lưng cùng chiếc xe đẩy của bà. 7h13, người run lẩy bẩy, tôi ngồi xuống ghế, kiệt sức vì ngủ ít và một bài vận động thể chất bất thường. 7h28, tôi lục tủ thuốc như một con nghiện vật vã đi tìm vitamin. Tôi tìm được hai viên thuốc sủi rồi nuốt luôn, quên cả pha nước. 7h47, tôi như một viên pin nguyên tử, sẵn sàng vả ngay một cú thật mạnh vào ai đó làm cho tôi sợ. 7h55, anh ấy khẽ gõ cửa. Thật đúng giờ, giống tôi. Tôi thích điều này.
Tôi mở cửa. Anh nói khe khẽ:
- Xin chào. Sẵn sàng chạy marathon rồi chứ?
"Bạn đáng thương của tôi ơi, nếu anh biết được..."
Anh nhìn nhanh từ đầu xuống chân tôi. Tôi chưa thể đoán được phán xét của anh là gì thì anh đã nói tiếp:
- Chúng ta đi chứ?
Ánh sáng thật tuyệt diệu và con phố vắng vẻ, như thể thế giới này chỉ dành riêng cho hai chúng tôi. Anh duỗi cánh tay. Anh ấy mặc một chiếc quần ngố màu xanh dương và chiếc áo tee-shirt đen. Đôi giày của anh có vẻ bình thường. Anh đề xuất:
- Cô có muốn chúng ta chạy lên phía công viên các phân xưởng cũ không? Không quá xa và tôi thấy chỗ đó có vẻ đẹp đấy.
"Không quá xa? Đi trực thăng thì có thể, chứ chạy bộ thì..."
- Tuyệt đấy.
Anh luồn tay vào đám tóc rồi hất lên, thật sảng khoái. Tôi bắt đầu chạy phía sau anh, như hồi ở trường. Tôi giữ vị trí phía sau với hy vọng là anh không nhận ra được rằng bước chạy của tôi còn lâu mới nhẹ nhàng được như bước chạy của anh.
- Cô có chuyện gì thế? anh hỏi.
Anh lịch sự ra dấu bằng tay, anh mời tôi tiến lên chạy ngang tầm cùng anh. Và đó, điều không tưởng tượng được đã xảy đến. Chúng tôi chạy bên nhau, cùng nhịp bước. Như thể trong một cảnh phim. Mọi thứ đều lý tưởng, họ đang yêu, dường như họ đang bay tới hạnh phúc của họ, chỉ thiếu âm nhạc với tiếng đàn violon và cô gái không có người đóng thế.
Tôi cảm thấy thật tuyệt khi ở gần anh. Tôi có cảm giác như đã quen anh từ nhiều năm rồi. Ở anh luôn toát lên một vẻ đáng tin cậy. Bước chạy của anh vẫn đều đặn, anh chẳng có vẻ gì phải gắng sức cả. Tôi liếc nhìn anh. Ngay cả khi chạy, trông anh vẫn rất lịch lãm. Tôi thích cách anh khẽ đánh vai. Mải ngấu nghiến anh bằng mắt, tôi không nhận ra là cơ thể mình đã phát ra tín hiệu báo động. Đến cuối phố, tim tôi bắt đầu đánh trống trận và chân không còn có cảm giác nữa.
- Nhịp độ chạy như thế ổn với cô chứ? anh hỏi, thậm chí anh còn không phải thở gấp.
Tôi gật đầu lia lịa, nhưng là tôi nói dối đó. Gương mặt nhìn nghiêng của anh rất cuốn hút, cặp mi dài và đôi môi vẫn còn khiến tôi khuây khoả đôi chút nhưng, đến giữa đại lộ, tôi không thể lờ đi giới hạn thể chất của mình nữa rồi. Tôi sẽ rụng rời hoặc dính bẹt vào tường như một quả lê chín nẫu. Chúng tôi chạy tới trước công viên, rồi tới trường học. Thông thường, tôi mất mười phút để đi tới đây, còn lần này chúng tôi chạy chưa tới hai phút. Để tự động viên mình, tôi tưởng tượng là chúng tôi đang chạy trốn khỏi một mối nguy hiểm khủng khiếp. Phía sau chúng tôi, một dòng nham thạch khổng lồ đang dồn dập tràn tới và làm tan chảy mọi khu nhà. Hoặc là, những con bọ hung khổng lồ đang muốn ăn thịt chúng tôi. Thành phố đã bị phá huỷ, lũ bọ hung tra tấn Toufoufou. Ric và tôi là hai người cuối cùng còn sống, vì thế nên chúng tôi chạy càng nhanh càng tốt. Chúng tôi là niềm hy vọng cuối cùng của thế giới. Một khi đã về đến nơi trú ẩn, chúng tôi buộc phải làm chuyện ấy thật nhiều để tái tạo thế giới. Xin đa tạ các chú bọ hung!
Tôi trông thấy quả chuông ở nhà thờ. Đã nhiều năm rồi tôi không quay lại đây. Tôi đã bước ra khỏi vòng tròn cuộc sống thường ngày của mình. Thỉnh thoảng tôi vẫn đi xa hơn thế bằng ô tô, nhưng nếu đi bộ thì nó vừa quá gần lại vừa quá xa để liều một phen mà không vì lý do nào chính đáng. Tôi từng tới đây khi mẹ đưa tôi đi học. Mọi thứ đều đã thay đổi. Cửa hàng bán đồ kim loại đã thành một hãng bất động sản, xưởng nhuộm giờ đổi thành cửa hàng bán đồ hạ giá. Nỗi hoài niệm đang trào dâng, nhưng sự xuất hiện của chứng chuột rút lại khiến tôi thấy nguôi ngoai nhanh chóng. Tôi muốn cố chịu đựng. Tôi phải làm thế, để ở bên Ric, để tiếp tục được nhìn thấy anh. Rõ ràng là anh ấy mê chạy bộ. Anh ấy thậm chí không chảy lấy một giọt mồ hôi nào trên trán.
Ngoài tình trạng thể chất thảm hại, đâu đó trong tôi còn cảm thấy khó ở khi đối diện với anh ấy. Tôi ở gần anh và tôi muốn như thế. Lẽ ra tôi phải thấy hạnh phúc nhưng, dù thế nào, tôi vẫn cảm thấy tôi đang không ở đúng vị trí của mình. Tôi có cảm giác như mình đang là kẻ cướp ngôi, tôi đang lừa dối anh ấy và tôi không phải là chính mình. Điều đó làm cho tôi bớt vui thích đi. Lần này, một cơn đau thắt cơ bụng hành hạ tôi. Tôi thở sâu nhưng, đột nhiên, tôi hít vào không đủ để giữ được hơi. Tôi sắp nghẹt thở và chân lảo đảo. Tôi xin hứa, tôi sẽ tập thể thao trở lại. Trong lúc chờ đợi, tôi xin thương lượng với từng bộ phận trên cơ thể mình sao cho chúng có thể trụ được đến giới hạn cuối cùng. Hai cẳng chân của tôi đã chán ngấy rồi, chúng đang chuẩn bị đình công. Chân trái có vẻ ít càu nhàu hơn nhưng lại nhiều yêu sách hơn. Hai lá phổi luôn biết ơn tôi vì tôi không bao giờ hút thuốc nhưng lúc này chúng không còn như vậy nữa rồi. Khí quản đang đốt cháy tôi, nó thậm chí còn không chịu trả lời khi tôi nói với nó. Lưng của tôi đang cố thuyết phục tôi nằm ngay xuống đất. Trong lúc đó, Ric vẫn cứ chạy, tóc bay trong gió, tự do và thành thục. Với đám râu chưa cạo, anh ấy còn có vẻ hoang dại nữa kìa.
Trong vài phút, chúng tôi đã ra khỏi khu trung tâm khá xa. Chúng tôi chạy lên mạn Bắc. Tôi nhận ra con phố nơi tôi đã lớn lên. Nóc ngôi nhà cũ của chúng tôi và cây anh đào lớn trôi qua. Tôi đã không quay trở lại đây từ khi bố mẹ tôi chuyển đi. Ngày hôm đó, tôi đã trốn vào cuối vườn để khóc. Căn nhà vẫn luôn ở đó, nhưng nó không còn là nhà chúng tôi nữa. Tôi đã giữ một viên sỏi bên rìa lối đi. Tôi đã đứng trước nó hàng tỷ lần mà không mảy may để ý và, vào ngày cuối cùng, tôi đã nhặt nó lên vì nó là viên sỏi duy nhất bị vãi ra ngoài. Vật vô tri này đã trở nên quan trọng. Nó là kỷ vật của tôi, là nhân chứng cho mọi kỷ niệm đã từng hiện hữu. Nỗi hoài niệm của tôi lại tấn công tôi một lần nữa về phía bên trái, nhưng vô cùng vui mừng là tôi đã bị trẹo chân. Cơn đau làm cho tình cảm không còn đất sống. Đây dứt khoát là một chuyến đi thú vị mà tôi đã thực hiện sáng nay, bằng hai chân và trong tâm trí.
Chắc lúc đó người tôi đã đỏ lừ cả lên. Tóc tôi dính bết trên vầng trán đầm đìa mồ hôi. Anh ấy làm thế nào cơ chứ? Có lẽ nào anh ấy là cyborg, là một người máy siêu việt đội lốt người chăng. Đúng là vận may của tôi rồi. Ai lại vừa trúng vé độc đắc thế này? Là tôi đây. Người ngoài hành tinh đổ bộ và bắt đầu thăm dò Trái đất từ khu chung cư của tôi. Nhằm chính vào cuộc đời tôi. Tôi tự nhủ rằng anh ấy có một cái tên kỳ lạ. Như những gì bạn thấy, anh ấy đưa tôi ra ngoài thành phố, về phía con tàu vũ trụ đang đợi sẵn, vốn được nguỵ trang trong hội chợ đường phố. Khi đã vào trong tàu, anh ấy mới lột lớp vỏ bọc bên ngoài cơ thể mình ra và hiện nguyên hình: một con bạch tuộc với những chiếc chổi thay cho cánh tay và quả mận khô nhồi được coi như đôi mắt.
Vậy đó, tinh thần tôi đang đuội dần, tôi mất trí rồi. Máu không chạy lên não nữa, chúng đọng lại ở mông. Để tìm nghị lực hòng chạy tiếp, tôi cho phép đôi vai mình được phép phàn nàn. Sau hai làn đường cho người đi bộ nữa, hai mắt của tôi có thế khóc. Ric quay người về phía tôi:
- Tôi không hề muốn tỏ ra suồng sã với cô, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể xưng hô thân mật hơn chăng...
Anh ấy lấy đâu ra hơi để có thể phát âm ra từng đó từ mà không hề chạy chậm lại nhỉ? Anh ấy vừa nói gì cơ? "Xưng hô thân mật" ư? Ta có thể gọi nhau là "Tình yêu của anh" hay "tình yêu của em" cũng được mà. Thở đi, Julie!
- Hoàn toàn đồng ý.
Tôi không có đủ hơi để phát ra âm cuối. Anh nhìn tôi.
- Em ổn chứ? Nói cho anh biết vận tốc chạy của anh có vừa với em không nhé. Đừng ngại. Hãy giữ sức đi, giờ đang là lúc phục hồi, với chân của em...
Đây là lần đâu tiên anh ấy gọi tôi là "em" và nói lời chăm sóc tôi. Bây giờ là 8h29 và ngày 10 tháng Tám. Mọi chuyện thật tuyệt vời, ngoại trừ nhịp tim của tôi.
Chúng tôi đã chạy ra khỏi khu dân cư và sắp tới công viên đồ sành sứ cũ. Anh nhìn tôi nhiều lần hơn, anh có vẻ lo lắng. Mặt tôi trông như thế nào vậy nhỉ...
Công viên xuất hiện phía sau hàng rào cao. Ric tuyên bố:
- Chúng ta sẽ nghỉ một lát.
- Không cần đâu.
- Anh nghĩ là có đấy.
Anh ấy dừng lại trước lối vào.
- Ta tìm một băng ghế để em lấy lại sức một chút nhé.
- Em không muốn làm anh chậm tiến độ.
Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh ấy là "anh". Anh chỉ cho tôi chiếc ghế băng gần nhất.
- Nào, ngồi đó đi. Hãy nghỉ một chút. Và nếu em muốn quay trở lại, không vấn đề gì. Chúng ta còn nhiều dịp khác mà.
Tôi xấu hổ, tôi không muốn anh ấy vì tôi mà thôi không chạy nữa.
- Anh chạy tiếp đi, anh cần điều đó, chính anh nói như vậy mà.
- Không sao. Anh thấy vui khi ở bên em.
Khi nói với tôi những điều như vậy kèm theo ánh mắt đó, anh ấy khiến tôi xáo động ghê gớm. Nhưng cảm giác tội lỗi vẫn đang ở đây. Đột nhiên, một ý tưởng đến với tôi:
- Em ngồi đây đợi anh. Anh chạy xong một vòng thì quay lại đây tìm em. Ngồi đây, em sẽ thấy khá hơn và chúng ta cùng về nhé.
Anh nhìn tôi thăm dò.
- Em chắc chứ?
- Chắc chắn. Anh chạy và tận hưởng đi nhé. Em đợi.
Anh đưa tôi tới chỗ ghế băng. Tôi ngồi xuống và anh quỳ gối xuống trước mặt tôi. Anh nhìn đồng hồ.
- Nửa tiếng nữa anh quay lại đây có được không?
- Tuyệt vời, trong lúc đó em sẽ lấy lại sức và chúng ta có thể lại chạy về nhà mình.
Anh cười rồi đứng lên:
- Vậy thì lát nữa gặp lại nhé.
Tôi cố cười. Tôi ra dấu cho anh đi đi. Anh chạy đi. Tôi nhìn anh chạy xa dần, nhẹ nhàng, mềm dẻo. Khi nói, anh ấy cực kỳ quyến rũ, nhưng khi quay lưng lại, anh ấy đúng là một gã tồi tệ vô cùng.