Chương 15
Một ngày hè tuyệt vời đang bắt đầu. Bầu trời xanh không gợn mây. Ánh mặt trời sưởi ấm làn da tôi và chiếu sáng đám lá cây gần chỗ tôi ngồi. Một cơn gió nhẹ khẽ lay động tán lá xanh mơn man. Mấy chú chim sẻ ngô kêu ríu rít rồi chuyền từ cành này sang cành nọ. Công viên vẫn còn rất vắng người, ngoại trừ một cụ già đang dắt chó đi dạo ở đầu kia của lối ra vào chính. Tôi làm gì ở đây bây giờ?
Tôi đợi một người đàn ông tôi chỉ vừa mới quen biết mà đã có những đoạn hội thoại tình tứ: "Anh thấy vui khi ở bên em." "Anh chạy và tận hưởng đi nhé. Em đợi." "Chạy về nhà mình."
Tôi đã bị Ric làm cho mê mẩn tới nỗi không nhận ra nơi tôi đang ngồi đây và tất cả những gì nó đang khơi gợi trong ký ức mình. Lần này, nỗi hoài niễm đã thắng thế, và nó sẽ mạo hiểm vượt qua tuyến phòng thủ với một vài đồng phạm.
Lần gần đây nhất tôi tới công viên này là khi tôi mười sáu tuổi. Thời tiết ngày hôm đó xấu hơn hôm nay rất nhiều. Tôi học tại trường cấp ba Hy Vọng Lớn. Một người bạn thân của tôi, Natacha, sống ngay cạnh nhà. Cô ấy có một người anh cả, David. Mọi người đểu quý mến anh ấy. Ngày mùng 6 tháng Ba, một buổi sáng thứ Bảy, anh đã qua đời cùng chiếc xe máy tay ga mà bố mẹ anh vừa tặng. Tin dữ như cú đánh dội thẳng xuống chúng tôi. Đó là lần đầu tiên chúng tôi mất đi một ai đó thân cận, quá trẻ và quá tàn khốc. Đó là đám tang đầu tiên tôi dự. Tôi không bao giờ quên. Mọi người đều mặc đồ đen đứng trước linh cữu. Những giọt nước mắt, thứ cảm xúc của sự bất lực không thể chịu đựng nổi, khám phá ra ranh giới không thể vượt qua giữa hiện tại và những chuyện đã xảy ra.
Chỉ trong một thời gian ngắn, gia đình Nachata suy sụp nhanh chóng. Họ sống trong sự thiếu vắng, trong cảm giác tội lỗi. Nhìn vào họ mà tôi hiểu được một điều quan trọng: cái chết luôn cận kề chúng ta và nó không bao giờ bỏ lỡ cơ hội tóm lấy bất cứ ai đi ngang qua tầm tay của nó. Cái chết của David đã khiến tất cả chúng tôi già đi. Sau hàng giờ an ủi Natacha, tôi quyết định sẽ luôn yêu thương mọi người chừng nào họ còn ở nơi đây và tôi sẽ nói với họ về những điều tôi nghĩ chừng nào họ còn tồn tại. Từ đó, tôi luôn giữ một cảm giác gấp gáp, một nỗi sợ hãi vô hình, nỗi lo sợ mỗi lần nói lời tạm biệt có thể trở thành lời vĩnh biệt.
Vào thời điểm đó, tôi đã dành rất nhiều thời gian cho Natacha để cố giúp cô ấy lấy lại tinh thần. Hầu như tối nào chúng tôi cũng vào công viên này. Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế băng đặt cao hơn lối đi bên cạnh một chút. Từ đây tôi có thể nhìn thấy nó. Những cây nguyệt quế đã lớn lên. Chúng tôi nói chuyện rất lâu, thường là cho tới tận đêm khuya. Cũng có lần chúng tôi gặp cơn mưa rào, nhưng chúng tôi vẫn ngồi lại, ướt đầm, lạnh tê tái nhưng vui sướng khi có thể chịu đựng thử thách nho nhỏ này. Tôi gần như đã quên hết những chuyện đó. Đã mười hai năm.
Gia đình cô ấy không muốn ở lại. Mọi thứ đều gợi nhớ về David: phòng tập thể dục nơi anh ấy chơi bóng ném, trường học, cái siêu thị mini anh ấy vẫn tụ tập cùng đám bạn ở trước cửa và là nơi anh ấy làm thêm vào mùa hè, phòng ngủ của anh ấy, ngôi nhà, những tiếng xe máy... Cuộc sống ở đây đối với họ đã trở nên không thể chịu đựng nổi. Họ đã rời đi.
Tôi vẫn giữ liên lạc với Natacha nhưng, qua nhiều năm, những lần gặp gỡ ngày càng thưa dần. Cô ấy không bao giờ nhắc tới bi kịch đó nữa. Dạo gần đây, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng mới nhắn tin cho nhau. Cô ấy sống ở Anh. Còn tôi vẫn luôn ở đây, một mình, rơi vào chiếc bẫy cảm xúc mà tôi không trông mong nó trỗi dậy, không phải buổi sáng hôm nay, không theo cách siêu thực như thế. Đôi khi có nhiều thứ mà tôi muốn quên.
Chân của tôi đã được thư giãn, hơi thở của tôi đã hồi phục. Tôi khát đến mức muốn đến uống nước tù ở hồ nước trung tâm. Tôi nghĩ tới Ric. Nếu về đúng giờ, anh sẽ quay lại đây trong vòng mười phút nữa. Tôi tin là anh sẽ đúng giờ. Nhưng tôi thì biết gì kia chứ? Tôi chưa biết gì về anh hết. Tôi mới chỉ gặp anh chưa đến một tuần nay mà anh đã chiếm trọn tâm trí tôi rồi. Có phải chính anh đã khiến tôi như vậy, hay tại tôi đã cho rằng anh quá quan trọng bởi vì tôi không có thứ gì khác quan trọng trong cuộc đời mình? Một câu hỏi lớn rất đáng để đặt ra. Dẫu sao, tôi vẫn cảm thấy với anh có một điều gì đó rất khác biệt. Anh khiến tôi phải phản ứng. Ban đầu là tên anh, rồi đến đám thư từ của anh, đôi tay anh, đôi mắt của anh và mọi thứ còn lại. Khách quan mà nói, tôi tin rằng anh không phải là một cái cớ. Dù thế nào đi nữa, chưa có ai khiến tôi thấy cảm kích đến vậy.
Khi nhìn thấy anh từ xa, ý định đầu tiên của tôi là chạy về phía anh mà ôm chầm lấy anh. Tôi đã kiềm chế được mình bởi tôi biết rằng chính vì cách cư xử kiểu ấy mà đàn ông sẽ nghĩ rằng chúng ta thật điên rồ. Tôi chờ anh chạy tới. Anh vẫn chẳng hụt hơi gì cả. Anh đứng trước mặt tôi, hai tay chống hông, ngược sáng. Một bức tượng Hy Lạp thực sự.
- Trông em có vẻ khá hơn rồi đấy. Anh rất tiếc vì đã ép em theo nhịp chạy như vậy.
- Đâu phải lỗi tại anh. Lẽ ra em phải tập luyện trở lại thì mới nên chạy cùng anh. Em mong là anh đừng giận em ấy chứ.
Anh nhướng mày nói:
- Em đùa đấy à! Anh thấy mình phải chịu trách nhiệm nếu chân em quá đau, anh sẽ bế em về căn hộ của em đấy.
"Chân em đang đau kinh khủng đây. Xin anh, hãy bế em chạy qua năm ki lô mét và hãy ôm em thật chặt đừng để nỗi hoài niệm gớm ghiếc kia chen vào giữa hai ta."
Chúng tôi quay trở về khá nhanh. Tôi đã thấy tương đối thoải mái về mặt thể chất. Tôi cảm giác như có điều gì đó mới mẻ giữa anh và tôi, như thể rất ngược đời, việc chúng tôi cách xa nhau nửa giờ lại khiến chúng tôi gần nhau hơn. Tôi điên thật rồi. Tôi bắt đầu tin rằng những giấc mơ của tôi đang trở thành hiện thực.
Khi về đến trước toà nhà của chúng tôi, một nỗi buồn sâu sắc xâm chiếm tôi. Chúng tôi sẽ chia tay và tôi không có kế hoạch nào để gặp lại anh ấy thật nhanh. Chúng tôi lên gác. Anh ấy đưa tôi về đến trước cửa căn hộ của tôi.
- Hẹn gặp lại! anh vừa cười tươi vừa nói.
"Hẹn gặp lại": một cách diễn đạt đáng ghét. Tôi vốn luôn thấy khổ tâm với suy nghĩ là sẽ mất đi một ai đó, những từ tưởng đơn giản như vậy thôi lại là điều thật đáng ghê sợ. Nó có nghĩa là ta không biết khi nào sẽ gặp lại nhau. Ta đành lòng để cho sự may rủi định đoạt. Thật không thể chịu đựng nổi. Tôi muốn chắc chắn là sẽ được gặp lại tất cả nững ai mà tôi cảm thấy gắn bó. Chỉ khi nào biết được điều đó, tôi mới mong may mắn mà ngủ được một giấc yên bình. Tôi thậm chí còn muốn biết chính xác là khi nào. Đừng bao giờ nói "Hẹn gặp lại", mà hãy nói chính xác là "Hẹn gặp lại trong tuần này", hoặc "Ta gặp nhau sau hai lần đi ngủ nữa nhé" hoặc hay hơn nữa thì" "18 ngày, 16 giờ và 23 phút nữa gặp lại nhé." Một điều chắc chắn, đối với Ric, tôi không thể đợi được đến 18 ngày.