Chương 31
Tối thứ Tư, tôi đến gặp Xavier. Tôi muốn qua hỏi thăm cậu ấy, nhưng hoàn toàn thành thật mà nói, tôi cũng mong sẽ gặp được Ric nữa.
Ngay khi bước vào sân chung cư, tôi đã bị một luồng sáng làm cho lóa mắt. Tôi buộc phải đưa tay lên che mắt. Vậy là Xavier không chế tạo ô tô nữa mà đang chế tạo một loại tia sáng giết người chắc! Tôi lo sợ. Cậu ấy thông đồng với những người ngoài Trái đất sống cùng hành tinh với Ric, vì thế nên bọn họ mới hiểu nhau đến vậy. Đó cũng chính là lý do vì sao mà từ sâu trong tâm can, những người đàn ông lại rất thân nhau: bọn họ đều đến từ một thiên hà khác! Loạng choạng, tôi bước ra khỏi luồng sáng lóa mắt kia, chỉ là ánh mặt trời phản chiếu vào chiếc xe bọc thép mới tinh.
Phía trên cỗ máy của Xavier có một tấm kim loại lớn cong cong trôi bập bềnh, nó được móc vào một cái giá treo, trông giống như đang ở trạng thái không trọng lực. Rất tập trung, Xavier đặt nó vào vị trí với độ chính xác như người thợ chế tác đồng hồ. Cậu ấy tập trung tới mức không nhận ra là tôi ở đó. Mồ hôi rịn thành giọt trên trán. Cậu ấy xoay tấm kim loại to ấy sang phải một chút, khẽ đẩy nó xuống sâu hơn, hạ thấp hơn nữa xuống gần sát phần động cơ, kiểm tra lại vị trí hoàn hảo của các miếng chêm cuối cùng là chốt cố định. Cậu thở phào, đứng lên và phát hiện ra tôi:
- Julie! Cậu làm tớ sợ quá.
- Chào Xavier. Cậu đang làm gì vậy?
Cậu ta kéo áo lên lau mặt rồi hôn tôi.
- Tớ mới nhận được miếng ráp đầu tiên của thùng xe vừa sơn xong. Đen mờ. Chưa ai trông thấy nó ngoài cậu đâu đấy. Cậu thấy sao?
- Trông đẳng cấp đấy. Toàn bộ XAV-1 sẽ được bao phủ bằng bộ áo giáp này sao?
Cậu ấy gật đầu lia lịa như một đứa trẻ lòng đầy tự hào.
- Bộ đầm của nó sẽ phải hoàn thành trong vòng ba tuần nữa. Ngày mai, tớ sẽ cho động cơ lên bệ thử. Tớ tranh thủ lúc mọi người chưa đi nghỉ về hết để không quá làm phiền tới họ.
Chiếc ô tô của cậu ấy thật đồ sộ, và chắc chắn là rất ấn tượng, nhưng dẫu vậy tôi vẫn cứ phải thử đề cập tới người mà tôi quan tâm trên hết:
- Cậu không gặp Ric à?
- Không, hôm nay thì không. Tớ nghĩ chắc anh ấy có vài thứ phải làm.
“Vài thứ, lại vài thứ”
- Anh ấy đã nói với cậu về bình nóng lạnh của anh ấy chưa?
- Rồi, tớ xếp lịch cho vụ đó đến cuối tuần sau. Thứ đó nát lắm rồi.
“Ai nát kia? Ric hay cái bình nóng lạnh?”
Xavier thận trọng dùng mặt trong tay áo để phủi một hạt bụi trên chiếc mui xe mới toanh. Cậu ấy thản nhiên nói tiếp:
- Ric không chỉ nói chuyện với tớ bình nóng lạnh của anh ấy…
“Sao? Cậu nói gì? Cậu biết anh ấy làm cho tổ chức bí mật nào chứ? Hãy tiết lộ đi, nếu không tớ sẽ dùng chiếc chìa khóa hòm thư rạch một đường lớn trên chiếc mui xe xinh đẹp của cậu, tớ sẽ ngửa mặt lên trời cùng một nụ cười tàn ác đó.”
- Thế à? Anh ấy đề cập tới chủ đề gì vậy?
- Hôm trước, cứ giữa hai câu hỏi về độ chịu lực của kim loại, anh ấy lại nói với tớ rất nhiều về cậu.
- Thật sao?
- Anh ấy hỏi tớ là chúng ta quen nhau lâu chưa, cậu là kiểu phụ nữ như thế nào, anh ấy muốn nói chuyện về hội bạn của chúng mình và cả đám bạn trai của cậu nữa…
“Xavier, nếu cậu nói ra, tớ thề là tớ sẽ phóng hỏa con xe của cậu”
- Đừng lo, tớ không nói gì đâu, nhưng tớ có cảm giác là anh ấy đang để ý cậu đấy, chắc cậu hiểu tớ muốn nói gì… Tuy nhiên, tớ không biết cậu nghĩ thế nào về Ric, chứ anh ấy có vẻ là người đứng đắn.
“Không chỉ có vậy. Nhưng chuyện quá dài dòng để giải thích cho cậu.”
- Cảm ơn Xavier. Cảm ơn vì đã không bán đứng tớ.
Cậu ấy đứng dậy rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Không có gì. Cậu biết đấy Julie, nói ra thì có vẻ nực cười, nhưng trong cuộc đời tớ, cậu giống như một người em gái của tớ vậy. Chúng mình cùng đi chung trên một con đường từ rất lâu rồi, tớ tin rằng tớ với cậu luôn gắn bó với nhau, tuy nhiên sẽ không bao giờ có thể nảy sinh một thứ gì đó giữa chúng mình được. Vì thế chỉ có sự quý mến nhau mà thôi.
Làm thế nào để một người đàn ông chuyên vuốt ve các tấm tôn như vuốt tóc phụ nữ lại có thể nói ra với ta những câu mà ngay đến một tác giả thuộc trường phái lãng mạn thế kỷ XIX còn cảm thấy khó khăn khi viết ra như vậy nhỉ? Tôi xao xuyến quá.
Cứ như thể chưa hề nói điều gì đặc biệt, Xavier nói tiếp:
- Anh ấy thật đáng ngạc nhiên, Ric ấy.
- Sao cậu lại nói vậy?
- Anh ấy quan tâm tới những chuyện thật lạ kỳ
“Đừng có vòng vo nữa đi, Xav. Bằng mọi giá, cậu sẽ phải nói. Nhìn đây, chìa khóa đang ở trong tay tớ rồi này…”
- Chẳng hạn như thế nào?
- Tối hôm trước, anh ấy hỏi tớ toàn những câu hỏi về kim loại, về cách uốn và cắt chúng. Những việc đó đâu phục vụ gì mấy trong lĩnh vực công nghệ thông tin.
- Chắc hẳn là liên quan tới chiếc xe của cậu.
- Không, không hề. Tớ đã nói với anh ấy về động cơ cánh quạt tám xi lanh và công nghệ hàn. Chính anh ấy lại hướng sang chủ đề mà anh ấy quan tâm. Phải thú nhận rằng tớ đang tự đặt ra vài nghi vấn.
- Nghi vấn?
- Ừ.Thật nực cười, anh ấy hẳn đang tìm cách giúp ai đó vượt ngục đến nỗi không còn muốn hỏi điều gì khác nữa.