Chương 30
Không khí ở chi nhánh đang thay đổi. Giờ đây khi rời bỏ nó, có thể tôi sẽ bỏ lỡ mất thời kỳ hoàng kim ở đây. Géraldine bình tâm hơn. Cô ta làm mọi thứ cô ta muốn với Mortagne và kết quả thật ly kỳ. Ít đụng độ hơn, ít căng thẳng hơn. Thay vì chỉ nói chuyện với cái cây của mình, Mélanie đã bắt đầu nói chuyện với chúng tôi. Cây dương xỉ của cô ấy sẽ giận dỗi mất thôi.
Tuần cuối cùng của tôi. Tôi thấy thật kỳ lạ. Mọi người đều tử tế với tôi. Tại sao cứ phải đợi tới lúc người khác ra đi rồi thì họ mới tìm cách gần giũ hơn nhỉ? Bởi vì họ sẽ thấy nhớ chúng ta chăng? Bởi vì không còn thách thức nữa ư? Tôi tự nhủ.
Tôi vừa ngồi xuống chỗ của mình thì điện thoại reo vang. Đó là Sophie.
- Cậu đang làm cái quái gì thế, tớ không thể liên lạc được với cậu?
- Chào Sophie. Cậu biết là tớ không nói chuyện lâu được mà, tớ đang làm việc.
- Cậu chế giễu tớ đấy phải không? Cậu sẽ là người đầu tiên ở ngân hàng cậu bị cho thôi việc, nhất là lại vào tháng Tám và vào bốn ngày trước ngày cán đích. Thế nào, câu chuyện với Ric đi tới đâu rồi?
“Bọn tớ vừa thoát khỏi một vụ mưu sát, bọn tớ còn cùng nhau dùng vòi hoa sen, tớ đang quấn quanh mình bộ quần áo của anh ấy, anh ấy đã ăn hết tiền lương của tớ, thật điên rồ!”
- Khá ổn, đó đúng là một anh chàng đáng yêu.
- Cứ cất cái kiểu nói đó đi để dùng với mẹ cậu nhé. Tớ là tớ cần phiên bản chân thực. Các cậu đã làm gì rồi, anh ấy đã tán tỉnh cậu chưa? Xong rồi, các cậu đã hẹn hò rồi phải không?
Tôi không dám nói. Nếu ai đó trong chi nhánh nghe thấy tôi thì sao? Tôi đưa tay che ống nghe:
- Khó nói điều đó ở đây lắm…
- Ok, tớ hiểu rồi, cậu chỉ cần trả lời có hoặc không thôi. Các cậu làm tình rồi đúng không?
- Không.
- Anh ấy gay à?
“Đó sẽ là thảm họa của đời tớ và tớ sẽ đi tu.”
- Tớ không nghĩ thế.
- Ít nhất thì anh ấy cũng tử tế với cậu chứ?
- Ừ
- Nói chuyện với cậu vui thật đấy. Chắc chắn rồi, cậu là bạn thân nhất của tớ mà! Còn bố mẹ cậu, cuối cùng cậu đã nói với hai bác về quyết định thay đổi của cậu chưa?
- Một người hàng xóm cũ đã buôn chuyện với bố mẹ tớ rồi.
- Họ phản ứng thế nào?
- Khá hơn những gì tớ lo ngại. Bố mẹ tớ quá ngạc nhiên khi chuyện đó lại đơn giản đến thế. Tớ nghĩ là, hơn nữa họ đang quan tâm tới chuyện sức khỏe của bố tớ nhiều hơn.
- Có nghiêm trọng không vậy?
- Tuần tới bố tớ sẽ đi kiểm tra.
- Còn công việc mới của cậu thế nào?
- Có tin vui đây, tớ sẽ bắt đầu làm việc bán thời gian cho tới khi Vanessa, cô bán hàng kia, thôi việc. Và cậu biết không, thu nhập của tớ vẫn ngang với ở đây đấy nhé.
- Mừng cho cậu. Trong vô khối tin mừng này, tớ còn thêm một tin nữa cho cậu đây. Bữa ăn tối tiếp theo của đám con gái chúng mình sẽ diễn ra ở nhà Maude. Chúng ta có quá đông người mà căn hộ của cậu thì bé xíu, và vì nhà Maude rộng hơn, nên chúng tớ đang cùng xem xét và cô ấy đã đồng ý. Đừng nói với tớ là cậu đang thấy thất vọng nhé, giờ thì cậu đã có bữa tối đầu tiên với Ric rồi, cậu đâu cần chuột bạch nữa.. Cậu lo khoản đồ uống đi nhé.
- Nhất trí.
- Và đừng có hy vọng sẽ rời đó mà không kể gì đấy nhé. Đã hàng năm nay chúng ta chế giễu những câu chuyện của tất cả mọi người, trong đó có cả chuyện của bọn tớ, thế nên cậu sẽ không thoát được đâu. Thôi nhé, hôn cậu!