Chương 33
Có lẽ đó là căn bệnh ở tuổi của tôi, nhưng tôi rất nhạy cảm với những gì tôi làm lần cuối cùng. Điều đó chắc chắn được giải thích bằng nỗi lo sợ mất đi người thân mà tôi đã từng nói với các bạn rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng của tôi ở chi nhánh. Cuộc hẹn gặp khách hàng cuối cùng, bản kế hoạch tài chính cuối cùng, lần treo máy cuối cùng. Thật kỳ cục khi thú nhận nỗi luyến tiếc cái noi chốn và công việc mà dù sao đi nữa vẫn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc khi rời bỏ đến thế. Tôi có cảm giác như mình vừa kết thúc một giai đoạn trong cuộc đời, một giai đoạn vốn không tương hợp với tôi. Trước khi bước sang một chặng đường hoàn toàn khác, tôi xin trả lại bộ áo quần hóa trang của ngân hàng vốn luôn gắn liền với cái tên Didier.
Tôi không muốn tổ chức chia tay với bất cứ ai nhưng trưa nay, tôi sẽ đi ăn trưa cùng Géraldine. Mortagne đã cố để được bám theo nhưng Géraldine không để lão làm như vậy.
Chuyện này cũng thế, thật kỳ lạ. Tôi vẫn nhớ tới lần đầu tiên tôi gặp Géraldine. Cô nàng chuyển từ một chi nhánh khác tới. Nói chính xác hơn, tôi không gặp cô nàng lần đầu, mà là tôi nghe cô nàng nói lần đầu tiên. Khi đó cô nàng ở trong văn phòng của bà giám đốc cũ và đã phát biểu:
- Khi đi xe đạp, tôi luôn nghiêng đầu về phía bên phải vì tôi đã đọc được rằng một nửa số vụ tai nạn gây ảnh hưởng đến phần bên trái của hộp sọ. Như thế, tôi có thể làm tăng cơ may thoát nạn nếu chẳng may bị ngã!
Thế nên dù chưa gặp cô nàng, tôi đã có một ấn tượng nhất định. Và dù sao, cả hai chúng tôi cũng đang ngồi ăn cùng bàn, dưới ánh nắng, giữa khoảng sân của nhà hàng Brasserie du Grand Tilleul. Một chi tiết duy nhất khiến tôi thấy bực mình: Géraldine đeo kính râm. Việc cô ta có một cái đầu ruồi to tướng không khiến tôi khó chịu, mà ngược lại, tôi không nhìn được vào mắt cô ta. Tôi rất ghét nói chuyện với ai mà mình không bắt được ánh nhìn.
Géraldine trông rất thanh lịch. Cô nàng biết cách thể hiện điều đó. Theo bản năng, cô nàng luôn biết tạo dáng để toát lên những ưu điểm của mình. Đám săn ảnh có thể tác nghiệp, cô nàng sẽ rất ăn ảnh. Đó là bản năng của cô nàng. Còn tôi, ngồi bên cạnh, có vẻ giống vịt con xấu xí. Tôi không có phong thái, không có mặt đá đeo cổ làm lóa, không có đôi vai trần thu hút ánh mắt đàn ông. Ngay cả cách cô nàng cầm tờ thực đơn cũng đáng gây chú ý rồi. Nó giống như một bà hoàng đang chuẩn bị đọc chỉ dụ cho các thần dân của mình.
- Tớ sẽ gọi món cà chua trộn phô mai mozzarella, cô nàng lên tiếng. Sau đó là hai suất tráng miệng…
- Tớ sẽ ăn giống cậu, nhưng để tớ mời đấy nhé. Tớ muốn thế.
Cô nàng vẫy cậu bồi bàn, cậu ta chạy tới ngay tắp lự. Tôi nghĩ là cậu ta thậm chí chẳng trông thấy tôi. Cậu ta có thể sẽ hỏi Géraldine rằng cô nàng có muốn một âu nước dành cho con vật nuôi của cô nàng hay không.
- Tớ sẽ nhớ cậu lắm, Julie ạ.
- Tớ cũng vậy, nhưng chúng ta vẫn sẽ gặp nhau mà.
- Tớ hy vọng thế. Tớ rất sốc khi biết cậu rời chi nhánh để tới làm ở tiệm bánh. Thế rồi, tớ chợt nghĩ về cuộc sống của chính mình…
“Chúa ơi, tôi đã làm gì thế này!”
-…Cần phải dũng cảm lắm mới dám đặt lại vấn đề như cậu đã làm. Tớ đã quyết định bắt chước cậu. Tớ sẽ đăng ký vào cuộc cạnh tranh nội bộ của ngân hàng. Tớ nhất quyết sẽ phải leo lên vị trí cao nhất có thể. Tớ biết rằng điều đó không dễ dàng bởi vì tớ không giỏi ở mọi mặt, nhưng tớ sẽ chăm chỉ làm việc và thử vận may.
- Đây là một tin tuyệt vời.
- Cậu đã truyền cảm hứng cho tớ đấy, Julie.
- Hay nhỉ. Thế còn Mortagne?
- Raphael à? Đó là tình yêu. Cần phải học cách để hiểu anh ấy.
“Trên hết cần phải trói chặt lão ta lại đã.”
- Chuyện của bọn cậu nghiêm túc chứ?
- Quá sớm để nói đến điều đó. Anh ấy muốn có năm đứa con và đã cho tớ xem những bức anh chụp căn nhà mà anh ấy muốn mua cho chúng tớ, nhưng tớ chưa nghĩ tới điều đó. Mặc dù vậy, nói nhỏ với cậu, tớ thấy ở bên anh ấy cũng ổn.
- Ge1raldine, tớ có thể yêu cầu cậu một việc được không?
- Mọi điều cậu muốn.
- Cậu có thể bỏ kính râm xuống được không? Nó khiến tớ hơi khó chịu.
- Sao lại không chứ? Tớ biết một con chó Yorkshire bị thiến cũng có hiện tượng giống như thế. Hễ nhìn thấy ai đeo kính đen, nó lại sủa váng lên như điên và xông vào cắn. Cậu sẽ không sủa chứ, Julie?
“Không, nhưng có thể tôi sẽ cắn cô để giúp cậu bồi bàn đang quay trở lại với hai đĩa thức ăn kia hiểu là tôi đang đợi đồ ăn cho chó…Hẳn là vì khía cạnh chó của tôi đã khiến tôi cứ phải chạy theo sau mấy con mèo. ”
- Tớ muốn nhìn thấy mắt của cậu.
- Cậu thấy chúng đẹp à? Cô nàng làm bộ như siêu sao và hỏi đầy ngây thơ.
Người phục vụ đặt xuống hai chiếc đĩa. Géraldine nhìn chằm chằm vào đồ ăn với vẻ kỳ cục. Cái gì đang diễn ra trong đầu cô nàng nhỉ? Khoa học sẽ thành công khi tìm ra câu trả lời. Cô nàng nháy một mắt. Tôi đoán mình sắp được nghe một lời bình luận khó quên, một tuyên bố chắc như đinh đóng cột:
- Tớ vẫn luôn có một vấn đề với món cà chua-mozzarella.
- Vậy sao, vấn đề gì vậy?
- Tớ tự hỏi tại sao người ta không làm những trái cà chua trắng cùng mozzarella đó nhỉ. Như vậy sẽ thay đổi đi, sẽ bớt nhàm chán đi, cậu thấy vậy không?
- Chúc ngon miệng, Géraldine.
Tôi không biết các bạn thế nào nhưng cuộc đời tôi ban đầu chỉ tồn tại hai loại người: những người mà tôi yêu mến và những người tôi căm ghét. Những người bạn thân nhất và những kẻ thù xấu xa nhất. Những người tôi sẵn sàng cho đi tất cả và những người có thể để mặc đến chết. Thế rồi, ta cũng trưởng thành hơn. Giữa cái đen và cái trắng, ta còn thấy cả những thứ màu xám. Ta gặp những người không hẳn là bạn nhưng ta vẫn hơi quý mến một chút và cả những người ta nghĩ rằng thân thiết thì lại không ngừng gí dao vào sau lưng ta. Tôi không nghĩ rằng việc khám phá ra bản chất lại đồng nghĩa với việc từ bỏ hay thiếu trọn vẹn. Đó chỉ là một cách nhìn cuộc sống khác đi mà thôi. Nhờ thứ triết lý ấy mà tôi có được niềm vui chân thành khi dùng bữa cùng nàng Géraldine Dagoin gàn gàn dở dở này. Thế giới hẳn sẽ trở nên buồn tẻ và cuối cùng sẽ bớt tươi đẹp hơn khi không có những người như cô nàng.