← Quay lại trang sách

Chương 34

Ngày làm việc toàn thời gian đầu tiên của tôi ở tiệm bánh. Tôi chính thức đã là người bán hàng. Tối qua bố mẹ đã gọi điện để động viên và chúc tôi thành công, Sophie cũng vậy. Mọi người đều hỏi tôi khi nào thì tính đến chuyện quay lại học tiếp… Tôi mong là Ric sẽ thể hiện điều gì đó nhưng tôi không trông thấy anh suốt kỳ nghỉ cuối tuần. Tôi thậm chí cũng không biết là anh đã cùng Xavier thay được bình nóng lạnh hay chưa. Tôi đã kiểm tra xem điện thoại của mình có bị tắt nguồn hoặc đang để rung hay không đến cả năm chục lần, nhưng không có gì cả, không cuộc gọi, không tin nhắn. Anh ấy hẳn còn có “mấy thứ” phải làm.

Khi tôi đến nơi, Denis, thợ làm bánh ngọt, tới chúc mừng tôi đã nhập đội. Anh ấy vừa đỏ mặt vừa ấp úng nói với tôi một câu mà tôi chẳng hiểu gì, nhưng cũng có vẻ dễ mến. Julien cũng chào đón tôi rất nồng hậu. Một trong số những thợ làm bánh của anh ấy khẽ vẫy tôi. Cậu ta tên là Nicolas, cậu có vẻ tốt bụng. Vanessa dường như đã quen với suy nghĩ rằng tôi chỉ là vật trang trí. Có thể cô ấy đã bắt đầu cảm thấy tiếc nuối khi đi khỏi nơi mà cô muốn rời khỏi chăng? Tôi rất hiểu tâm trạng này.

Bác Bergerot vừa xếp những chiếc bánh su đường lên chiếc khay mạ bạc vừa ngay lập tức cảnh báo tôi:

- Bắt đầu từ hôm nay, công việc sẽ ngày một vất vả. Mọi người đã bắt đầu đi nghỉ về.

Lúc mở cửa, không có quá nhiều người. Tôi tự nhủ rằng có lẽ bác bị nhầm lẫn rồi và mọi người vẫn còn đang đi nghỉ mà. Tôi đã nhầm. Bắt đầu từ 9 giờ, mọi thứ không thể dừng lại được nữa. Cho dù tốc độ phục vụ của chúng tôi đang mỗi lúc một nhanh hơn cũng chẳng ích gì, dòng người xếp hàng vẫn kéo dài xa tận tít bên ngoài. Tôi chưa bao giờ thấy nhiều khách thiếu tỉnh táo như thế khi còn làm ở ngân hàng. Phần lớn họ đều có làn da rám nắng. Một vài thiếu niên tới đây trong lúc miệng vẫn đang lảm nhảm một danh sách mà chúng đã cần mẫn học thuộc lòng. Thỉnh thoảng mọi người lại tranh thủ kể đôi điều về kỳ nghỉ của họ. Bác Bergerot luôn trả lời họ bằng cùng một câu nhưng vẫn luôn cẩn thận không bao giờ dùng chung một kiểu câu cho những người đang đứng chờ tới lượt có thể nghe thấy câu nói đó. Các bạn có hình dung được về tính kỷ luật và trí nhớ cần phải có không? “Nhìn vẻ mặt của ông, hẳn ông đã có một quãng thời gian vui vẻ” “Cái chính là được ở cùng gia đình” “Tôi chưa tới đó bao giờ nhưng người ta vẫn nói đó là một nơi tuyệt vời” “Một lần, tôi xem phóng sự trên ti vi, quả là rất đẹp, các bạn may mắn thật đấy.” “Ăn ở đó thì ngon, tôi biết mà, nhưng dù sao vẫn không ngon như ở nhà!”… Ba mươi năm trong nghề. Bác có hàng chục câu trong danh mục. Chỉ riêng trong buổi sáng nay, tôi đã nghe mỗi câu ít nhất mười lần. Khi tất cả các khách quen cùng quay trở về, bác sắp xếp các câu nói của mình cho tới năm sau, giống như việc trang trí Giáng sinh vậy. Phần lớn khách hàng đều trải qua kỳ nghỉ tại Pháp, một vài người ra nước ngoài – họ thường mặc những bộ trang phục mang ở nơi đó về để kéo dài không khí kỳ nghỉ thêm một chút. Bằng giọng nói sang sảng, những người thích khoe khoang kể về kỳ nghỉ chắc chắn là tuyệt diệu của họ, trên những hòn đảo chắc chắn là thiên đường ở tận nửa kia trái đất.

Khoảng giữa buổi sáng, một cô bé bước vào khiến tôi thấy rất sốc. Tôi có cảm giác như vừa được trông thấy mình hai mươi năm về trước. Nhút nhát bên trong chiếc váy rất đúng mực. Sau khi ngẫm nghĩ, cô bé dõng dạc chào tất cả mọi người rồi yêu cầu một chiếc baguette. Khi bác Bergerot trả lại tiền lẻ, cô bé đếm từng đồng rồi tiến ngay tới tủ kính bày kẹo. Cô bé đang ở trong tâm trạng mà tôi hiểu rất rõ, vào cái thời điểm mà mọi chuyện đều có thể xảy ra. Có thể ta chỉ mua được một chiếc kẹo thôi nhưng, trước khi chọn, ta có quyền được ngắm nghía tất cả. Đó là một thời khắc diệu kỳ. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác này khi đứng ở vị trí phía bên kia của kệ hàng. Tôi đã hiểu được cảm giác của bác Bergerot mỗi khi bác cho phép mình mủi lòng như vậy. Cô bé đã lấy một chai cola [1] nhỏ. Tôi vẫn còn thấy hương vị của nó ở trong miệng. Đầu tiên, nó nổ lét đét trên lưỡi, ta cảm thấy những hạt đường lạo xạo. Tiếp theo đó là hương vị soda, chiếc kẹo gôm trở nên mềm hơn và ta nhay nó trước khi đẩy đến chỗ những chiếc răng hàm. Tôi rất muốn được phục vụ cô bé này, nhưng Vanessa lại đảm nhiệm việc đó. Chắc chắn cô bé sẽ quay trở lại.

[1. Một loại kẹo gồm bọc đường có hình dạng giống chai Coca-Cola.]

Tôi vẫn chưa dám nói chuyện với khách hàng. Tôi phục vụ họ, trả lời họ, mỉm cười với họ nhưng tôi vẫn kìm nén để không ra lời với họ. Mỗi lần một người trong số họ đến đứng trước mặt tôi, tôi cảm nhận được ngay một điều gì đó về người ấy. Tôi tự nhủ rằng người ấy có thể sẽ trở thành bạn tốt nhất hay kẻ thù tệ hại nhất của mình. Nhưng cả các bạn và tôi đều hiểu rằng điều đó không hề đúng.

Có một người đã khiến Vanessa nhảy dựng lên rất bất thường: một ông lão, đầu đã hói đáng kể, một chiếc áo sơ mi lỗi thời, chiếc quần không ra hình thù gì và một đôi dép tông.

- Chị lo lão này nhé, cô ấy vừa nói với tôi vừa làm ra vẻ như đang bận rộn với những chiếc bánh trứng đường. Tôi không chịu đựng được lão ta. Lão làm tôi kinh tởm đến phát ọe ra mất.

Người đàn ông này không có vẻ sáng sủa mấy, nhưng nếu chỉ vì lý do ấy mà ta cư xử cực đoan như vậy thì… Ông ta đang là người đứng thứ năm trong hàng. Người phụ nữ đang trả tiền thổ lộ rằng bà vừa sang Tây Ban Nha thăm gia đình. Bà chỉ nói có vậy. Đột nhiên, ông ta lớn tiếng bình phẩm:

- Bà ở lại đó có phải tốt hơn không, ở đây đông người quá rồi.

Một bầu không khí im lặng khó chịu.

Người phụ nữ kế tiếp đang phàn nàn vì không có tin tức gì của cô con gái đang đi du lịch. Và ông ta lại tiếp tục nhận xét:

- Nỗi lo lắng thường làm chuyện bé lại xé ra to…

Im lặng rụng rời. Đến đúng lượt mình phục vụ thì Vanessa tay ôm bụng chạy vội vào phòng trong.

- Thế là hôm nay chúng ta có cô bạn mới này đây! bắt đầu tới lượt ông ta.

Bác Bergerot can thiệp:

- Chào ông Calant. Trông ông có vẻ khỏe mạnh.

- Phải nói cho cô ta những thứ tôi sẽ lấy, phải không, vì tôi rất ghét phải nhắc lại. Ta không thể chịu được sự thiếu năng lực của những người mới đến. Tất cả những gì họ cần là phải học việc. Vanessa bé nhỏ đâu rồi? Tôi phải chào cô ấy một tiếng…

- Chúng tôi sẽ thay cô ấy, bà chủ tiệm trả lời. Julie sẽ phục vụ ông.

Nói xong bác quay về phía tôi:

- Hãy lấy một chiếc baguette nhỏ nướng kỹ, một chiếc bánh nho khô nhất có thể và một chiếc mystère [2] cho ông Calant đây.

[2. Một món bánh kem tráng miệng.]

Tôi thực hiện. Ông ta theo dõi từng động tác của tôi với vẻ nghi ngờ.

- Không, không phải cái bánh nho đấy, ông ta ra lệnh. Tôi muốn cái ở ngay sau đó kìa.

Tôi đang vừa làm theo vừa liếc nhìn lão già khó chịu thì đột nhiên, qua lớp cửa kinh, tôi nhìn thấy Ric chạy ngang qua. Quần cọc, áo thun. Anh ấy đang chạy bộ. Tôi bối rối. Điều đáng nói nhất là, mặc dù anh chạy qua rất nhanh, tôi vẫn thấy rất rõ anh ấy đang đeo ba lô.

- Về bánh ga tô, ông muốn một chiếc mystère, đúng không ạ?

Ông lão ti tiện ngước mắt lên trời rồi thở dài một tiếng rõ to:

- Một sự khởi đầu quá tệ! Có mỗi ba thứ thôi mà cũng không nhớ nỗi. Cần phải thay cô đi thôi!

Bác Bergerot can thiệp:

- Hôm nay là ngày đầu tiên của cô ấy, ông Calant, sau này ông sẽ quý cô ấy cho mà xem.

Với vẻ khinh khỉnh, ông ta bảo tôi:

- Sống để học, còn cô thì hãy học để sống đi.

Ông ta vơ túi đồ, tiền lẻ rồi rời khỏi tiệm bánh. Thật không tưởng tượng nổi nhưng vào giây phút ông ta bước chân ra khỏi cửa, bầu không khí đã giản hẳn ra. Như thế tất cả chúng tôi, bao gồm cả các khách hàng, đều cùng cảm thấy rất khuây khỏa. Vanessa quay trở lại.

Chúng tôi không gặp phải trường hợp cá biệt nào khác trước giờ nghỉ trưa. Vanessa đã hướng dẫn tôi cách đóng cửa và hạ tấm rèm che cửa kính xuống.

Tôi đang rất muốn tranh thủ bữa trưa của mình để rình Ric quay trở lại, nhưng bác Bergerot đã nảy ra một ý tưởng cho buổi trưa nay. Vì đây là ngày làm việc đầu tiên của tôi và là một trong ngày cuối của Vanessa, bác đã tổ chức một bữa trưa cho cả nhóm.

Trong xưởng, cánh thợ làm bánh đẩy mấy túi bột và kệ xếp bánh sang một bên để lấy chỗ. Một chiếc bàn dài, chúng tôi có chín người. Bác Bergerot chủ trì, nhưng chính bác cũng là người phục vụ. Julien ngồi bên tay phải bác, và tiếp theo mọi người ngồi gần như theo ngẫu nhiên. Nicolas, người thợ làm bánh, ngồi ngay đối diện tôi. Cậu ta không rời mắt khỏi tôi. Vanessa kể:

- Julie đã gặp Calant và suýt nữa thì chị ấy bị nhầm lẫn!

- Đúng là lão cụ khốt! bà chủ thốt lên khi đang rót rượu cho mọi người

Nicolas nghiên người về phía tôi:

- Đúng là lão này rất bởm…

“Bởm”

Denis, trưởng nhóm bánh ngọt, đoán được vẻ lúng túng của tôi. Anh ấy nghiêng người và giải thích:

- Cô cần có thêm thời gian để học nói tiếng “Nicolas”. Cậu ấy ghép các từ lại để tạo thành một từ khác. Bởm, tức là bẩn và lởm. Phải vậy không, Nico?

- Chính xác, thưa ông Denis.

Denis nói nhỏ với tôi:

- Chỉ có khi làm bánh mì thì người ta mới có thể cho những cậu trai trẻ kỳ cục làm việc. Chứ để làm bánh ngọt, cần phải có những chuyên gia đích thực.

- Tôi nghe thấy rồi nhé, Julien nói oang oang. Đừng động đến các cậu bé của tôi. Các cậu ấy không giải trí bằng cách trét kem bánh ngọt lên người bạn gái đâu…

Nicolas lại nghiêng người về phía tôi:

- Đó, đúng là “doạn”.

Chắc hẳn cậu ấy muốn nói “dị” và “loạn”. Trừ phi không phải như vậy… Ôi lạy Chúa!

Sau bữa tối, tôi đã học được rất nhiều điều về cách hoạt động của nghề này. Tôi không còn nhìn một chiếc bánh mức táo theo cùng cái cách mà tôi vẫn thường nhìn nữa.