← Quay lại trang sách

Chương 50

Cuộc sống của tôi không có Ric. Các bạn nghĩ thế nào? Tôi còn nghĩ về anh ấy nhiều hơn cả khi anh ấy ở gần. Đã có lần chúng tôi không gặp nhau, nhưng ít nhất tôi còn có thể hy vọng nhìn thấy anh ấy, gặp anh ấy trên đường. Nhưng lần này thì tôi biết điều đó không thể xảy ra, ngay cả với những gì anh ấy nói thì tôi vẫn sợ là chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.

Nụ hôn của anh chạm đến những góc sâu nhất của tâm hồn và trái tim tôi. Anh đã trao nụ hôn dó để thú nhận tình cảm của mình hay như một món quà vĩnh biệt?

Những lời nói của anh không ngừng vang lên trong đầu tôi: “ Sau đó anh sẽ được tự do.” Anh ấy muốn nói gì?

Tôi có cảm giác khi đi, anh đã tin tưởng giao cho tôi trông giữ cả thế giới, vì vậy tôi sẽ cố gắng để xứng đáng với lòng tin đó. Để nói với các bạn là tôi đã cố gắng đến mức nào, tôi suýt định nhận nuôi một trong những con mèo con ghi trong tờ rơi dán trên cửa kính hiệu bánh. Trong mỗi hành động, ngay cả những hành động nhỏ nhặt nhất, tôi luôn cố để không bị chê trách, để khiến anh không bị mất mặt, tôi cư xử như thể anh có thể nhìn thấy, nghe thấy tất cả, để anh tự hào về tôi. Một lần, tôi đã nghe thấy bác Bergerot nói điều gì đó kiểu này. Bác ấy nói về người chồng đã khuất của mình. Tôi đã rất muốn chia sẻ điều đó với bác, nhưng những nỗi đau dạng này quá riêng tư để đưa ra bàn luận. Bà tôi thường nói niềm vui sẽ được nhân lên khi chia sẻ, còn nỗi buồn sẽ vơi bớt đi khi được sẻ chia. Chắc hẳn bà Roudan sẽ thêm rằng không có nỗi đau nào chạm được tới những người biết an ủi. Điều này không phải khi nào cũng đúng, và điều thường xảy ra hơn, đó là mỗi người đều có một gánh nặng riêng.

Buổi tối đầu tiên khi tôi bước chân vào căn hộ của Ric, một cảm giác thật lạ. Cảm giác như anh ấy đang ở đó và đang quan sát tôi. Tĩnh lặng không một tiếng động. Tôi nhón chân bước rón rén như kẻ vô đạo đi trong điện thờ tôn nghiêm. Tôi kiểm tra sàn bếp, khô ráo. Tôi mở tủ phía dưới chậu rửa. Vài chai dung dịch cọ rửa vệ sinh đã thế chỗ các dụng cụ sửa chữa mà tôi từng nhìn thấy ở đó trong bữa tối đáng nhớ của chúng tôi. Anh ấy có thể làm gì với chúng? Có lẽ anh ấy đã cầm đi để âm thầm làm nốt công việc dang dở.

Tôi quay lại, quan sát nội thất của căn hộ. Tất cả đồ đạc đều hữu năng, sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ. Không có một bức ảnh nào, không một đồ vật gì thể hiện gu thẩm mỹ hay quá khứ của anh. Tôi không dám nhìn nhiều vì có cảm giác quá tò mò. Tuy nhiên, tôi tự đặt ra bao nhiêu câu hỏi về những gì anh không nói, về con người thật sự trong anh là ai… Các câu trả lời chắc chắn có trong đó, trong những chiếc tủ kia, trong máy tính xách tay, trong những tập tài liệu được sắp xếp cẩn thận. Tôi định ngó xem nhưng tôi đã không thể. Tôi có cảm giác như phản bội anh ấy, lạm dụng lòng tin mà anh đã dành cho tôi. Đột nhiên, một câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi: liệu anh ấy giao chìa khoá cho tôi vì thật sự lo lắng cho van nước rò rỉ hay vì anh muốn thử tôi? Nếu đúng như vậy, căn hộ của anh hẳn phải cài đặt micro và camera, và ngay lúc này anh đang quan sát tôi. Chúa ơi, thậm chí tôi còn chưa chải tóc!

Tôi cẩn thận kiểm tra van nước, rồi nói to như một diễn viên kém cỏi đang xướng lên quá ư dõng dạc:

- Hoàn hảo, không bị rò rỉ. Mình thật mừng cho Ric.

Tôi rời căn hộ của anh càng nhanh càng tốt. Khi đã ra đến chiếu nghỉ, tôi lấy lại hơi. Tôi tựa lưng vào tường, như một tên cướp trên đường trốn chạy đang tranh thủ nghỉ ngơi đôi chút. Bỗng nhiên, tôi nghĩ cũng có thể anh còn cài hệ thống theo dõi bên ngoài cửa. Tôi vội vàng đứng thẳng dậy.

- Ôi! chà, chà! Nóng quá! tôi nói to.

Anh có thể giấu những chiếc camera ở đâu được nhỉ?

Tôi như điên lên, tôi càng trở nên hoang tưởng hơn. Tôi thật là một cô ả nực cười. Nhưng tối nay, tôi đã nhận ra một điều mà tôi chưa từng biết về mình: đó là không phải tôi nhớ thứ gì đó, mà là tôi đang nhớ một ai đó.