Chương 49
Anh sẽ đi vắng vài ngày. Anh không tin tưởng cái van nước lắm. Anh muốn biết liệu em có thể thi thoảng rẽ qua căn hộ của anh để kiểm tra xem nó có biến thành cái bể bơi không.
“Tiếc là anh không ở phía trên nhà bà Roudan, vì như vậy có thể tưới nước luôn cho khu vườn của bà ấy.”
Phải thú nhận là tôi đã không ngờ tới khả năng này. Nhưng dù thế nào thì câu trả lời cũng là vâng. Nhất là Ric có vẻ bận tâm vì điều đó.
- Nếu không có gì riêng tư, không phải là anh quá buồn chán nên buộc phải đi chứ?
- Không, không có việc gì nghiêm trọng cả.
- Bố mẹ anh vẫn khoẻ chứ?
- Mọi người vẫn khoẻ, em cứ yên tâm.
- Về căn hộ, anh có thể tin tưởng ở em.
- Cảm ơn em nhiều.
- Anh có muốn em kiểm tra cả thư không?
- Không cần đâu, anh chỉ đi vắng năm đến sáu hôm thôi.
“Năm đến sáu hôm ư? Hãy nói rõ hơn đi. Chính là để em ước lượng số tóc sẽ bạc trắng trên đầu em.”
- Nếu có rò rỉ nước, em báo với anh qua điện thoại à?
- Có nhiều khả năng anh ít trả lời máy, nhưng em hãy để lại lời nhắn và báo cho Xavier.
Vắng nhà. Địa điểm không biết. Không có ngày quay lại cụ thể. Không thể liên lạc được.
- Khi nào anh đi?
- Sáng sớm mai.
Tinh thần tôi rạn nứt. Tôi cố ngăn cằm rung lên như trẻ con oà khóc.
“Em sẽ nhớ anh. Em không biết liệu có phải anh đi để giải cứu ai đó không, nhưng em thật sự sợ anh sẽ không quay lại. Nếu đúng như vậy, đây sẽ là lần cuối cùng em nhìn thấy anh.”
- Julie, em ổn chứ?
- Vâng, vâng. Không sao ạ.
Nhìn bộ dạng tôi có thể không ổn. Anh lại gần, ôm lấy tôi. Anh ôm ghì tôi thật chặt. Anh đưa tay lên khẽ chạm mặt tôi, anh ôm khuôn mặt tôi giữa hai lòng bàn tay. Anh ở thật gần. Tôi cảm thấy hơi thở của anh trên da mình.
- Em đừng lo lắng, anh thì thầm. Việc này quan trọng với anh. Sau đó, anh sẽ được tự do.
Anh đặt bờ môi lên môi tôi. Tôi nhắm mắt. Có điều gì đó mạnh hơn tất cả đã nhấn chìm tôi. Tôi như một toà lâu đài xếp bằng các quân bài đang sụp đổ từ từ. Khi tôi mở mắt ra, Ric đã không còn ở đó nữa và chùm chìa khoá của anh đặt trên bàn tôi.