← Quay lại trang sách

Chương 53

Tôi nói chuyện với Ric qua điện thoại, anh ấy sẽ về tối nay, tối muộn. Anh hứa sẽ rẽ qua chỗ tôi. Anh đã đi vắng bảy ngày. Tôi vui vì cuộc điện thoại của anh, thở phào vì anh sẽ về. Tôi sẽ kể tất cả cho anh, chuyện những người ngoài hành tinh, bà Roudan, tên rác rưởi kia và thậm chí cả những người Australia đến dự đám cưới của Sarah. Tôi mong là anh cũng sẽ kể tất cả cho tôi và anh sẽ chấp nhận điều mà tôi sắp yêu cầu anh.

Tôi mang về cả đống bánh mặn và bánh ngọt từ cửa hiệu phòng khi anh đói bụng. Tôi cũng quyết định đi lấy thư cho anh. Tùy các bạn có tin hay không, tôi thậm chí còn không nhìn ngó đến những thư từ mà anh nhận được. Các bạn có tin được không? Chỉ cách đây vài tuần, tôi còn bị kẹt tay trong hòm thư của anh vì tò mò, vậy mà hôm nay tôi thậm chí không nhìn ngó đến chúng mặc dù đang giữ chìa khóa.

Tôi đợi anh. Tôi lắng nghe tiếng bước chân trên cầu thang. Tôi muốn nhảy lên với ý nghĩ sẽ gặp lại anh, nhưng Toufoufou không đồng ý. Có tiếng gõ cửa. Anh ở đó trước mặt tôi. Tôi có cảm giác cuộc đời tôi cuối cùng vẫn tiếp tục sau một dấu ngoặc. Khuôn mặt anh hốc hác. Tôi thấy anh gầy đi. Ánh mắt dường như u tối hơn. Lần này, chính tôi là người kéo anh vào trong và quấn lấy anh. Tôi không dám hôn anh nhưng tôi tựa đầu vào ngực anh. Anh vuốt ve tóc tôi.

- Anh mang về cho em một món đồ kỷ niệm nho nhỏ.

Anh chìa tay đưa gói quà cho tôi. Nhìn kích thước, đó không thể là một con búp bê phát ra tiếng kêu “youpi!” nhưng tôi chắc dù sao cũng rất tuyệt. Tôi mở gói quà. Một chiếc hộp. Bên trong: một chiếc áo thun màu nâu, mềm, dày và tuyệt đẹp. Tôi tin đó là một mẫu áo dành cho nam giới. Tôi thấy nghi ngờ.

- Nó thật đẹp, cảm ơn anh nhiều.

- Vì em có vẻ thích những trang phục cho nam giới…

“Để em yêu cái áo thun này nhiều như chiếc sơ mi của anh, trước tiên anh cần mặc nó trong vòng một năm, để mùi da thịt anh thấm đượm vào đó. Nhưng thôi bỏ đi, đó là kiểu con gái mà.”

Tôi ướm chiếc áo lên người mình, nó rộng gấp đôi tôi. Tôi sẽ có thể cho Sophie hoặc một gia đình nhà mèo thuê một nửa còn lại. Hơn nữa, với món quà kiểu này thì tôi không thể đoán ra được anh ấy đã mua nó ở đâu…

- Không có vấn đề gì với căn hộ của anh cả, không rò rỉ nước.

- Anh thấy rồi. Cảm ơn em vì đã lấy thư lên cho anh.

“Trong băng ghi hình, anh sẽ thấy là em không lục lọi gì cả. Em thậm chí đã không xem đống tài liệu của anh.”

- Anh có muốn ở lại ăn chút bánh không?

- Em thật tốt bụng nhưng anh mệt quá. Anh cần phải ngủ bây giờ.

“Anh đã có thể làm điều anh muốn chưa? Bây giờ anh đã được tự do chưa? Sẽ không còn những bí mật, không còn ba lô trên lưng đầy bí ẩn, không còn những dụng cụ để cưa chấn song chứ?”

- Chuyến đi của anh tốt đẹp chứ?

-Ừ, cảm ơn em. Em có chìa khóa của anh ở đây chứ?

Dù anh tỏ ra tử tế thì thông điệp cũng rõ ràng. Tôi với chùm chìa khóa trên kệ sách.

- Em biết là anh mệt nhưng em vẫn muốn hỏi anh…

- Em nói đi.

- Thứ bảy tới có đám cưới của một cô bạn. Liệu…

Tôi lưỡng lự. Không muốn làm hỏng buổi tối gặp lại nhau của chúng tôi. Anh đợi. Tôi hít một hơi rồi tiếp tục:

- Liệu anh có muốn chúng ta cùng nhau đến dự không?

Xong rồi, tôi đã nói điều đó. Và bây giờ, tôi bấm giờ đo đến phần nghìn giây để đợi câu trả lời của anh và tôi ghi lại phản ứng của anh ở độ phân giải cao nhất, sau đó chiếu lại bộ phim để có thể phân tích kỹ.

- Anh rất vui được đi dự cùng em. Em sẽ nói cho anh biết anh phải mặc đồ như thế nào nhé.

Tôi thấy nghi ngờ khi việc đó lại diễn ra quá dễ dàng như vậy. Họ thật là kỳ lạ, những chàng trai ấy. Đôi khi, họ làm hàng tá chuyện chẳng vì điều gì cả, và cũng đôi khi làm mọi thứ cực kì dễ dàng. Liệu có ai đó có hướng dẫn sử dụng không nhỉ?

Anh chỉ hôn lên má tôi nhưng không như một người bạn đơn thuần.

- Anh vui khi được gặp lại em. Thật sự anh rất muốn ở lại nhưng anh kiệt sức mất rồi. Ngày mai chúng ta gọi điện nhé, em đồng ý không?