← Quay lại trang sách

Chương 54

Cả tuần, các cô bạn gọi điện cho tôi để nói rằng họ đã gặp Steve, gia đình và một trong những người bạn thân làm lính cứu hỏa của anh ấy. Một số cô nàng thậm chí còn rẽ qua hiệu bánh chỉ vì chuyện đó. Mấy cô gái như điên lên trước những vị khách Australia. Sophie đã trải qua một buổi tối với Sarah và gia đình chồng tương lai của cô ấy. Cô ấy nói rằng Steve và Sarah có vẻ rất yêu nhau. Cô ấy còn nói bố mẹ của Steve cũng xấu thôi, nhưng anh ấy thì đẹp trai. Như thể…

Bác Bergerot muốn tôi nghỉ chiều thứ Bảy để đi đến buổi lễ. Sarah thật may mắn, thời tiết quá tuyệt vời.

Ric mặc đồ cực kỳ lịch thiệp. Quần vải màu kem, áo sơ mi màu nâu xám, cà vạt và áo vest với tông màu đậm hơn áo sơ mi. Tôi đi đôi giày cao gót tra tấn đặc biệt của mình, nhưng chắn chắn đó là vì Sarah. Tôi nhìn hình ảnh chúng tôi phản chiếu trên tủ kính của cửa hàng thịt ở quảng trường tòa thị chính và tôi thấy chúng tôi thật đẹp đôi.

Những khách mời đầu tiên đã tới. Để nhận ra người Australia, không cần hỏi hộ chiếu của họ, tất cả đều cao hơn mức trung bình một cái đầu. Đúng là họ đẹp. Họ có vẻ phấn khởi khi ở đây. Maëlys và Léna đã có mặt. Có cả những anh lính cứu hỏa trong vùng tới chào cánh đồng nghiệp ở đầu kia thế giới và đảm bảo là từ giờ, họ có thể giải cứu lũ mèo trên cây và tha hồ tổ chức tiệc tùng mà không sợ Sarah lao vào họ. Tôi giới thiệu Ric với tất cả các cô bạn của mình. Sophie mỉm cười ở góc phòng.

Một chiếc xe hơi cổ được trang trí rất đẹp bằng vải tuyn và hoa ly đang đỗ trước tòa thị chính. Sarah bước xuống đầu tiên. Cô ấy trông thật rạng rỡ. Cô vẫn giữ kiểu tóc của mình, đơn giản nhưng được chăm sóc kỹ càng, và chọn kiểu trang điểm tự nhiên. Đó chính là cô ấy, nhưng đẹp hơn. Cô ấy có ý tưởng hay là không làm thay đổi hình dạng của mình trong ngày cưới đến độ chúng ta không thể nhận ra cô dâu, như chuyện vẫn thường diễn ra trong các đám cưới. Đến lượt Steve bước xuống, có tiếng rì rầm trong đám đông. Đó là các cô gái đang trầm trồ. Tôi nghĩ có một vài người trong số họ đã phát điên lên vì ganh tị và những cô nàng điềm tĩnh nhất chí ít cũng nói với nhau rằng Sarah có lý khi đã chờ đợi và đi xa đến vậy để tìm thấy anh chàng này. Ngoài ngoại hình, Steve còn thể hiện tính cách khá thú vị. Anh ấy đã cố gắng học vài từ tiếng Pháp và tỏ ra thật đáng mếm với những cô nàng cuồng loạn lấy cớ ra chào đón chú rể để ôm cổ hôn anh ấy.

Buổi lễ không kéo dài. Ngài thị trưởng chỉ cho Sarah một chút thời gian hưởng thụ hạnh phúc. Sophie là người làm chứng, về phía chú rể Australia, đó là Brian, người bạn thân nhất. Steve trả lời với giọng nói làm tan chảy những người khó tính nhất. Jade, dù chưa bao giờ biết tuyệt vọng, cũng ngã khỏi ghế khi đến màn trao nhẫn cưới.

Ric ngồi cạnh tôi. Tôi thấy xúc động khi nhìn thấy Sarah quá hạnh phúc như vậy. Khoảng thời gian khi cô ấy cảm thấy không ổn giờ đã xa. Được khuyến khích bởi niềm hân hoan chung, tôi liều cầm tay Ric. Anh mỉm cười với tôi. Tôi đã làm đúng. Ngài thị trưởng chúc mừng đôi vợ chồng trẻ. Tiếng vỗ tay, đèn flash của máy ảnh, tiếng reo hò vui vẻ và Jade hét lên “cởi đồ đi!”

Ở lối ra, các chàng lính cứu hỏa mặc đồng phục dàn hàng danh dự tiễn cặp đôi. Sophie theo sau tôi và nói nhỏ:

- Tớ nghĩ là Jade đã bắt đầu bữa tiệc trước. Tớ có cảm giác cô ấy đã uống…

- Chúng ta sẽ để mắt đến cô ấy. Hãy nói cho những người khác biết.

Sophie còn ghé sát vai tôi hơn, thì thầm:

- Này tớ đã hiểu vì sao cậu giấu Ric của cậu kín đến thế, anh ấy thật đáng yêu!

Trong lúc chụp ảnh ở quảng trường, những vị khách mời làm quen với nhau. Từ ngôn ngữ này qua ngôn ngữ khác, mọi người giao tiếp với nhau bằng cử chỉ và những nụ cười. Có một anh chàng tóc vàng cao to đã nói với Maëlys rằng cô ấy có “một cảnh quan đẹp”. Đầy hứa hẹn.

Tôi rất thích nhìn mọi người tập trung, vui vẻ. Rốt cuộc, đám cưới là ngày duy nhất chúng ta có dịp tụ họp tất cả những người làm nên cuộc đời chúng ta. Gia đình, bạn bè, đồng nghiệp lần lượt đứng cạnh nhau. Có thể bạn sẽ nói với tôi rằng cũng vẫn là những con người này sẽ đến dự các đám tang, đúng thế nhưng nhân vật chính của buổi tiệc đó rõ ràng được hưởng thụ ít hơn. Do đó, tôi sẽ làm như Sarah là tận hưởng niềm vui thú này.

Đoàn xe rước dâu đưa chúng tôi đến khu Lilas, một tòa lâu đài với khung cảnh xung quanh vô cùng đẹp và thanh lịch. Sarah và Steve không làm những thứ nửa vời. Trong công viên dưới chân tòa lâu đài uy nghi, trên thảm cỏ rộng thênh thang có hàng cây xanh bao xung quanh, những quầy đón khách, một bữa tiệc buffet trang hoàng rực rỡ với bóng bay trắng. Vừa bình dân vừa quý tộc. Mọi người vui đùa, còn bọn trẻ con thì chạy nhảy khắp nơi. Những bộ quần áo đẹp của chúng không giữ sạch được lâu. Những ly rượu được rót đầy. Rượu hợp hôn được mang đến cho cô dâu chú rể trước tiên. Những người Australia hát một bài hát của quê nhà. Ngay cả khi hát bằng tiếng Anh, với giọng của họ, không thể phân biệt được đó là bài thánh ca hay bài nhạc chế. Hai người phụ nữ đứng tuổi đang nói chuyện với một người bạn của Steve, cũng là lính cứu hỏa. Đứng trước anh như đứng trước một tòa nhà chọc trời, họ buộc phải ngẩng cao đầu để nhìn thấy đỉnh tòa nhà. Hai bà cười to mỗi khi anh này thử phát âm một từ bằng tiếng Pháp. Họ dạy cho anh ta những từ khác như: “đám cưới”, “lâu đài”, “nghệ thuật sống” và tôi không biết tại sao có cả từ “quần lót nhỏ”.

Ric và tôi không rời mắt khỏi nhau. Tôi không hề ảo mộng, tôi biết tình cảm của chúng tôi không phải là đam mê say đắm mà đó là thứ tình cảm ẩn sâu trong lòng, giờ bùng phát ra. Không. Chúng tôi cảm thấy như hai đứa trẻ, một chút thân mật, một chút động chạm, và chúng tôi làm đôi bên đều yên tâm bằng cách không tách khỏi đám đông. Tôi tin anh ấy không thật sự ý thức về điều đó. Anh quan sát, anh tiếp chuyện tử tế với những người hỏi anh. Quá nhiều người, quá nhiều người lạ. Đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy như vậy, gần như dễ bị tổn thương. Cách mọi người nhìn chúng tôi như một đôi thật kinh ngạc. Họ chấp nhận, họ hợp thức hóa. Họ không nói chuyện với từng người mà nói với cả hai. Họ hỏi chúng tôi rằng chúng tôi đã kết hôn chưa, rằng ngày hôm nay có khiến chúng tôi thèm muốn không. Đấy là lần đầu tiên tôi chính thức được coi như bạn gái của Ric. Tôi muốn tin điều đó, nhưng tôi có cảm giác mình đang tiếm ngôi của người khác.

Giọng nói của Sarah vang lên trên loa. Cô ấy bước lên bục và cầm mic nói, chiếc mic đó tối nay chắc chắn sẽ dành cho các ca sĩ biểu diễn. Steve đứng bên cạnh. Họ tạo thành một cặp đôi tuyệt vời. Với một cái khoát tay rất đẹp, Sarah chỉ lên trời:

- Mùa hè đã kéo dài hơn cho chúng tôi. Tôi rất vui vì thấy tất cả mọi người ở đây, ba mẹ tôi, em trai tôi, gia đình của Steve cũng như những người thân của anh ấy đã tạo nên một con đường rất dài để chúng tôi gặp được nhau.

Tiếng vỗ tay:

- Tôi cũng muốn nói vài lời với những cô bạn gái của mình, những người mà tôi vô cùng may mắn được chia sẻ bữa tiệc này với họ. Giờ đã có chồng, chắc chắn tôi không còn được cấp thẻ thành viên của câu lạc bộ tuyệt vời này nữa, nhưng tôi hi vọng các bạn sẽ vẫn cho phép tôi được tham gia.

Tiếng vỗ tay và những tiếng hò hét:

- Và cho tất cả mọi người, chúc tất cả cũng được hưởng niềm hạnh phúc như hạnh phúc của Steve và tôi đang có ngày hôm nay.

Cô ấy thật sự xúc động. Steve cầm mic, lấy từ trong túi ra một tờ giấy rồi mở ra:

- Xin chào. Tôi chưa giỏi nói tiếng Pháp nhưng vui. Một friend [1] của Sarah đã giúp tôi viết bài diễn văn này. Tôi không hiểu, nếu tôi nói chưa đúng điều gì, các bạn lượng thứ.

[1. Tiếng Anh: người bạn]

Anh quay về phía vợ:

- Lần đầu anh gặp em là trong một vụ hỏa hoạn. Em đã thắp lên ngọn lửa trái tim anh. Anh yêu đất nước của em và anh đã đến để được chung sống với em.

Tôi thấy một vài người rưng rưng nước mắt.

- Anh ở đây để cùng em sinh ra những đứa con xinh đẹp với một cái vòi phun nước lớn…

Sarah giật nhanh tờ giấy và chuyển từ nét mặt vô cùng hạnh phúc sang nghi ngờ tột độ. Cô nửa cười nửa mếu trước đám đông đang cười nghiêng ngả.

- Ai đã giúp Steve viết bài diễn văn này? Tôi muốn biết tên của thủ phạm!

Trong khi Sarah tiếp tục tra hỏi, một chàng lính cứu hỏa người Pháp dịch lại cho chú rể nghe. Em trai của Sarah, Franck, cuối cùng đã thú nhận dưới sự cổ vũ nhiệt liệt của đám đông. Vừa cười, Steve vừa ra hiệu cho những người đồng hương của mình, ngay lập tức họ tóm lấy Franck và bắt đầu ném cậu ta lên không trung như một chiếc túi.

Bữa tiệc giống như Franck, đã được tung hứng rất vui vẻ. Trời đẹp, rượu sâm banh lấp lánh dưới ánh mặt trời, những người không quen biết nhau gặp gỡ nhau và Ric ở gần bên tôi. Những người Australia đã làm nóng quầy nướng thịt khổng lồ theo ý Steve. Tất cả tập trung để cùng nhau trải qua một ngày đáng nhớ, không tì vết. Nếu như không tính đến Jade.