← Quay lại trang sách

Chương 59

Buổi sáng hôm đó, tôi đã phát hiện ra một trong bảy sự thật cơ bản bao quát thế giới: chiếc mũ Pêru không hợp với ai cả.

Khi tôi thấy Sophie ngồi sau tay lái, với một chiếc mũ Pêru kéo sụp xuống tận trán và cặp kính râm to sụ, tôi đã suýt nữa định hủy bỏ toàn bộ kế hoạch. Tôi không biết do hình dáng, chất liệu hay màu sắc nhưng thẳn thắn mà nói, tôi hiểu điều đó sẽ làm cho cả lũ lạc đà cũng tức giận và khạc nhổ vào những người vô tội.

- Đó là tất cả những đồ ngụy trang tớ tìm được để anh chàng của cậu khỏi nhận ra tớ, cô ấy biện hộ như vậy.

- Cậu không có thứ gì khác để anh ấy khỏi để ý à?

- Nếu không vừa ý, cậu hãy tìm một con bồ câu khác cho việc bám đuôi của cậu vậy nhé.

- Đừng nghĩ thế, nhưng đúng là cậu có ý tưởng vô cùng đặc biệt…

Tôi trườn xuống băng ghế sau. Sophie nói thêm:

- Tớ cũng chuẩn bị cho cậu một cái chăn, phòng trường hợp anh ấy tiến đến gần. Chỉ cần hơi nghi ngờ một chút thôi, câu cũng phải chui vào dưới chăn rồi giả chết nhé.

- Quá tuyệt. Như thế, khi cảnh sát truy tìm người ngoài hành tinh có thể truy tìm cả cô gái Pêru đang tha lôi một xác chết.

Chúng tôi đỗ xe đối diện lối vào tòa nhà, ở góc giao lộ mà Ric sẽ chạy qua để tiến về phía Bắc. Từ đây, không thể bỏ lỡ mất anh ấy được.

Khi Sophie quay đầu hơi nhanh một chút, những sợi dây nhỏ trên mũ bay phấp phới. Việc này có thể khiến người ta có cảm hứng chơi sáo Pan và hành lễ hiến tế.

- Cậu nghĩ anh ấy làm gì khi chạy?

- Nếu tớ làm điều đó, chúng ta đã không ở đây.

- Theo tớ thì cậu hoàn toàn hoang tưởng.

- Còn hơn thế nữa. Nó là tập hợp của rất nhiều những dấu hiệu gộp lại. Tớ cảm thấy có điều gì đó. Tuần trước, anh ấy đi vắng nhiều ngày, không một lời giải thích nào. Thậm chí tớ còn không biết anh ấy đi đâu.

- Đấy không phải là một tội ác, có thể anh ấy muốn được tự do.

- Tớ không tin điều đó. Tớ sẵn sàng cá cược cái đầu của Jade là có điều gì đó mờ ám.

Sophie quay đầu lại, những sợi dây nhỏ xoay tròn.

- Cậu trùm chăn vào đi, anh ấy đang đến!

Tôi nằm ép ở băng ghế sau. Sophie nổ máy:

- Chúng ta cứ để anh ấy chạy phía trước một đoạn. Nhất là cái xe của tớ không ưa chạy chậm.

Tôi không dám thò đầu ra.

- Anh ấy có chạy về hướng quốc lộ không?

- Có.

- Anh ấy đeo ba lô phải không?

- Đúng vậy, một cặp mông nhỏ tuyệt đẹp.

- Sophie!

- Chúng ta ở đây để quan sát, vì vậy tớ đang quan sát đây.

Cô ấy vào số một, chiếc xe bắt đầu chạy. Tôi như con cún bị xoay đủ hướng khi xe di chuyển, hít đầy mùi xăng. Sau vụ này tôi sẽ ốm mất. Tôi cẩn trọng nhổm lên để cố quan sát Ric, và cũng để mở cửa kính xe luôn. Làn khí tràn vào khiến tôi vô cùng sảng khoái. Tôi ngó đầu ở khoảng giữa hai ghế trước. Sophie hù dọa:

- Nếu cậu nhểu dãi xuống đệm, tớ sẽ mang cậu đi tiêm phòng đấy.

- Tớ sẽ cắn cậu và truyền cho cậu bệnh dại nếu cậu để mất dấu anh ấy.

- Đừng lo.

Ric tăng tốc. Anh ấy chạy nhanh hơn rất nhiều so với khi chúng tôi chạy cùng nhau. Chắc hẳn anh ấy đã coi tôi chẳng khác gì một con ốc sên.

- Cậu đã hy vọng tập luyện để chạy nhanh như anh ấy ư?

- Người ta thường nói tình yêu mù quáng, chứ đâu phải tình yêu có một cái đồng hồ công tơ mét…

- Mơ mộng hão huyền gớm.

- Cảm ơn cậu đã động viên.

Khi đi qua phần đường dành cho người đi bộ ở trường học, Sophie buộc phải dừng lại để nhường đường cho đám trẻ con. Hai thằng bé vừa chỉ trỏ cô ấy vừa cười. Chính cái mũ Pêru đã khiến cho những tâm hồn trong trắng vốn chưa được dạy cách giấu đi cảm xúc phải tập trung chú ý. Đám nhóc tuyệt vời. Có một cậu bé cười nhiều đến mức vấp cả vào chân mẹ. Thật đáng yêu. Càng lúc càng nhiều người vừa sang đường vừa cười như nắc nẻ. Tôi lo lắng:

- Chúng ta sẽ mất dấu anh ấy mất!

- Cậu nói đúng, hãy để tớ đè bẹp một vài đứa, tớ sẽ trả giá bằng đầu của mình và chúng ta có thể đi qua.

Tôi đã tưởng tượng ra chân dung thủ phạm mà bọn trẻ con mẫu giáo có thể mô tả giúp cho quá trình tìm kiếm: một củ khoai tây với đôi mắt ruồi đội một cái túi nôn sặc sỡ…

Ric giờ chỉ còn là một chấm mờ. Cuối cùng thì xe của chúng tôi cũng có thể tiếp tục chạy. Hai chiếc xe phía trước khiến chúng tôi không tăng tốc được.

Sophie đặt tay lên cần số và nói:

- Cần phải liều thôi…

Cô ấy định làm gì vậy? Chạy xe trên vỉa hè ư? Nhấn vào nút bí mật để khởi động động cơ phản lực?

Cô ấy vượt qua chiếc xe thứ ba và tăng tốc gấp đôi khiến động cơ xe rú ầm. Chúng tôi đã gần tới công viên sành sứ cũ. Ric tiếp tục chạy về phía Bắc, như lần tôi đợi anh ấy trên ghế băng. Anh sắp rời đại lộ lớn để rẽ phải. Sophie lại tăng tốc. Trên con đường này có ít xe cộ hơn, chúng tôi dễ dàng điều chỉnh hơn.

- Nhớ giữ khoảng cách. Chúng ta đang ở quá gần, nếu Ric quay lại, anh ấy sẽ chỉ nhìn thấy mỗi chúng ta.

- Xe của tớ không thích chạy chậm, tớ đã nói với cậu rồi. Nếu nó chết máy, chúng ta sẽ thật xinh đẹp khi đẩy xe, cậu dưới cái chăn, còn tớ với chiếc mũ và cặp kính cầy dũi.

Ric tiếp tục hành trình của anh ấy không mệt mỏi. Dĩ nhiên, anh biết mình sẽ chạy tới đâu. Chúng tôi rời khu dân cư, thậm chí chúng tôi còn đi qua các kho hàng công nghiệp. Có thể có thứ gì ở xa hơn nữa?

Sophie gãi đầu.

- Cái mũ khỉ gió này thật đúng là ác mộng, nó làm tớ nóng và ngứa quá!

Tiếp tục rẽ phải, sau đó rẽ trái. Bây giờ những tòa nhà đã thưa thớt, chúng tôi đã vượt qua địa phận thành phố.

- Nhìn xem anh chàng của cậu, anh ấy mới dễ thương làm sao, chắc hẳn anh ấy đang tới gặp người tình gần nhất của mình rồi.

- Buồn cười quá nhỉ.

Ric vừa chạy qua một nhà kho được bao quanh bằng hàng rào lưới sắt rồi chạy dọc theo một vạt rừng rậm rạp. Đột nhiên, anh nhảy qua hàng rào rồi biến mất giữa những lùm cây. Thật đáng nguyền rủa!

- Tớ phải làm gì bây giờ? Xe này không chạy được trên mọi địa hình.

Tôi suy nghĩ khẩn cấp. Thật sự khẩn cấp. Chúng tôi sẽ để mất dấu anh ấy trong rừng.

- Sophie, dừng xe lại, cậu hãy chạy theo anh ấy.

- Gì cơ? Cậu bị bệnh rồi!

- Nếu tớ đi, anh ấy sẽ nhận ra, mọi việc sẽ hỏng hết.

- Còn tớ thì tốt hơn à, anh ấy sẽ coi tớ như một con điếm hành nghề trong vùng núi Andes đang lảng vảng đợi khách. Cảm ơn cậu.

- Sophie, xin cậu đấy. Nếu chúng ta không đi theo anh ấy, cả cuộc hành trình vừa rồi sẽ trở nên vô ích.

Cô ấy bực tức kéo phanh tay.

- Thề với cậu, Julie, một ngày nào đó cậu sẽ phải bồi thường cho tớ.

- Tớ hứa, ngay ngày mai nếu cậu muốn.

Sophie bước xuống xe, chạy về phía hàng rào. Chiếc mũ của cô ấy không hợp với chiếc quần jean và áo sơ mi một chút nào. Cô ấy khuất dần sau hàng rào. Tôi ở lại đó, bò lồm cồm trong xe, với chiếc chăn phủ trên lưng, như đang đợi cứu trợ trong các bộ phim thảm họa.

Anh ấy định đi đâu trong khu rừng này? Anh ấy mang theo những đồ gì trong chiếc ba lô? Lần này, tôi chắc chắn, anh ấy không chọn lộ trình này vì quang cảnh đẹp. Anh không vào khu rừng này chỉ để chạy cho yên tĩnh. Có một thứ gì đó khác. Tôi cố suy nghĩ. Tôi lo lắng cho Sophie. Tôi đã đẩy Sophie vào cái bẫy gì đây? Tôi muốn đi cùng cô ấy đến chết mất. Nếu có chuyện gì xảy ra cho Sophie, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Đó là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi sẽ không bao giờ có được người bạn nào khác như cô ấy.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trog đầu: tôi nhận ra chúng tôi đang ở khu nào. Tôi biết cái gì nằm ở phía bên kia của khu rừng! Chúng tôi ở rất gần với tư dinh của gia đình Debreuil. Chính ở đó, ngay phía sau là cả trảng đất rộng thênh thang thuộc sở hữu của họ, hàng chục héc ta, ngôi nhà của gia đình, những xưởng sản xuất và ngay cả nhà máy thuộc da nổi tiếng nhất thế giới. Các mảnh ghép đang bắt đầu được chắp nối lại trong đầu tôi thì đột nhiên, tôi thấy Sophie lao vọt ra từ hàng rào như một con rối gắn lò xo bật ra. Cô ấy chạy như thể đang bị một bầy lạc đà ăn thịt đuổi theo. Chiếc mũ dính đầy cỏ may, tôi tin là chiếc áo sơ mi đã bị rách. Cô nàng trượt nửa người trước chiếc xe rồi vội vàng nhảy vào bên trong.

- Nấp kín dưới chăn! Anh ấy đang quay lại!

Cô ấy chộp hú họa một tấm bản đồ và mở ra xem mặt trái.

- Cậu đã thấy anh ấy làm gì chứ?

Cô ấy thở hổn hển:

- Cậu có lý, anh chàng này đang giấu điều gì đó.

- Anh ấy đã làm gì?

- Im mồm, anh ấy đến kìa.

Tôi liều hé một mắt nhìn. Ric đi qua đám hàng rào với bộ dạng lịch sự hơn Sophie rất nhiều. Anh ấy chạy lên đường thẳng hướng chỗ chúng tôi, tôi nằm bất động. Anh chạy qua gần chỗ xe đang đậu. Tôi thậm chí tin là anh đã nhận ra Sophie với tấm bản đồ của cô ấy. Chắc chắn để có vẻ tự nhiên hơn, qua cửa xe mở, cô ấy sẽ chẳng có gì khác để làm ngoài việc nói với anh ấy bằng một giọng vịt bầu:

- Buenos dias, Señor. [1]

[1. Chào buổi sáng - tiếng Tây Ban Nha. Ngôn ngữ chính của người dân Pêru là tiếng Tây Ban Nha.]

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi vãi tè ra quần.