Chương 60
Sophie đã kể tất cả cho tôi. Khi băng qua khu rừng dây leo và bụi rậm, Ric đã lẻn đến gần cổng của khu đất nhà Debreuil để chụp ảnh bằng ống kính tầm xa. Theo cô ấy thì anh đã chụp lia lịa một trong các cửa phía sau nhà máy. Ric muốn tiếp cận cửa vào khu xưởng Debreuil. Từ thông tin này, rất nhiều điều đã được làm sáng tỏ: những câu hỏi về kim loại của anh ấy đặt ra với Xavier, những dụng cụ lớn và những lần giao hàng của anh ấy. Đột nhiên, tôi cũng nhận ra chắc chắn anh ấy mời tôi đi đến buổi hòa nhạc vì muốn nhìn tận mắt người thừa kế của nhãn hiệu nổi tiếng này như thế nào. Anh ấy đã sử dụng tôi như tấm bình phong. Tôi thấy mình đổ vỡ. Bỗng nhiên tôi có cảm giác không muốn biết gì nữa về con người mà tôi có quan hệ này. Tôi thấy mình bị phản bội, mất phương hướng. Có điều gì là thật trong mối quan hệ của chúng tôi? Anh đã làm việc gì khác ngoài việc diễn kịch với tôi?
Ric đã hỏi tôi có hình dung sống ở một nơi khác không bởi vì một khi nhiệm vụ của anh ấy kết thúc, anh ấy sẽ ra đi và có thể sẽ đề nghị tôi đi cùng. Ý nghĩ anh ấy muốn đưa tôi đi theo khiến tôi thấy cảm động. Anh ấy có phải là một tên trộm hay không thì tôi vẫn yêu anh. Nhưng anh ấy cũng lợi dụng cả người bạn thân nhất của tôi, Xavier, để chuẩn bị cho phi vụ nhơ bẩn của mình. Tôi ghét anh. Anh ấy ru ngủ tôi bằng những ảo tưởng và đóng vai đồng lõa để tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho mình. Tôi còn ghét anh ấy hơn nữa. Vậy mà tôi đã từng thề là không bao giờ để người khác lợi dụng. Trong đầu tôi, cả luật sư và công tố viên đều đang la hét. Họ sẽ kết thúc bằng việc đánh lộn nhau giữa phòng xử án. Chúng ta có thể chứng minh thế nào việc một người hấp dẫn đến như vậy lại là một kẻ gian dối nhường đó? Có thể chính tôi mới là một cô gái ô uế hư hỏng chăng?
Trong hành trình bí ẩn của anh ấy, chắc chắn anh ấy đã tìm thấy đồng bọn của mình. Nhưng những đồng bọn nào? Có thể anh ấy là đặc vụ của một tổ chức chính phủ nào đó đang điều tra về những khuất tất trong công ty Debreuil. Tôi muốn có thể tin vào điều đó. Tôi thật sự muốn anh ấy làm như vậy với mục đích tốt. Bỗng nhiên, hình ảnh của bà Albane Debreuil trở lại trong đầu tôi, với bộ váy xanh lơ, hoặc đỏ, hay bộ đồ bó sát, nhưng luôn đeo những chuỗi vòng cổ đáng kinh ngạc. Và nếu như Ric ở đây để trộm những viên đá quý này thì sao? Liệu tôi có sẵn sàng đi theo anh ấy không? Tôi sẽ sống thế nào với tất cả những câu hỏi này? Câu trả lời đơn giản: tôi sẽ không sống nữa.
Buổi chiều hôm đó, bất chấp tình trạng của mình, tôi vẫn cần phải đi thăm bà Roudan. Bà đang đợi tôi. Tôi không mang cho bà bánh ga tô, cũng không mang rau quả. Thật không may là bà ấy không ăn được những thứ đó nữa.
Khi bước vào phòng, tôi thấy hai mà bà hóp lại. Đôi mắt ánh lên một tia sáng lạ. Bà từ chối lời đề nghị đi dạo trong công viên. Bà cố gắng mỉm cười nhưng tôi cảm thấy rõ việc đó khó khăn thế nào với bà. Tôi cố khiến bà thấy thoải mái, nhưng với những gì đang đè nặng trong thân trí tôi, thật không dễ chút nào. Tôi hi vọng bà không đoán rằng tôi đang gượng ép.
Bức ảnh ố vàng đặt trên bàn đầu giường. Trong ảnh là một người đàn ông cao lớn, mặc áo gilê nhung, để ria mép và đội chiếc mũ mềm. Ông ấy đứng thẳng trước cây cột ở lối vào một căn nhà. Dù tấm biến gắn trên đá đã bị mờ, nhưng ta có thể nhìn ra được con số 20.
- Cháu có thể hỏi bà một câu không?
- Tất nhiên rồi, Julie.
- Cháu không muốn tò mò…
- Ta không có điều gì giấu cháu cả.
- Ai là người đàn ông trong ảnh vậy ạ? Chồng của bà ạ?
Rất khó khăn, bà nâng cánh tay gầy gò lên. Đám ống truyền khiến bà vướng víu. Bà cầm lấy bức ảnh:
- Ta đã kết hôn, Julie ạ, cách đây rất lâu rồi. Ông ta tên là Paul. Nhưng cuộc hôn nhân đã không kéo dài lâu vì ông ta đã gặp người khác, một người phụ nữ giàu có hơn và có lẽ đẹp hơn ta, vì thế mà ông đã bỏ rơi ta.Ở thời đó, những chuyện kiểu này không giúp ta làm lại cuộc đời. Tiếng tăm rất được coi trọng và không ai đến với ta nữa.
- Bà còn yêu ông ấy không?
- Paul ư? Chắn chắn là không. Cầu cho ông ta gặp quỷ dữ! Ta thậm chí còn tin là ông ta đã mất cách đây vài năm.
- Vậy tại sao bà lại gắn bó với bức ảnh này nhiều đến vậy?
- Người trong ảnh không phải là Paul. Đó là anh trai ta, Jean. Ta nhớ ông ấy.
Giọng bà khàn khàn.
- Ông ấy ở đâu ạ?
- Ở nghĩa trang, với bố và mẹ ta. Ông ấy đã mất được bốn năm nay rồi.
- Bà yêu anh trai nhiều lắm phải không?
- Ta ngưỡng mộ ông ấy. Đó là anh trai ta mà. Nhưng chúng ta đã không nói chuyện với nhau từ hơn hai mươi năm nay, kể từ khi ngôi nhà mà cháu thấy trong bức ảnh này bị bán.
- Vì chuyện thừa kế ạ?
- Vì lối sống ấy mà. Ông ấy sống độc thân và ta cũng vậy. Khi mẹ ta qua đời, ta đã đề nghị hai anh em tới sống chung trong ngôi nhà của gia đình. Mỗi người có một tầng riêng. Trước đó, ông ấy sống trong một căn nhà nhỏ và ta cũng vậy, mỗi người ở một đầu thành phố. Nếu làm như thế kia thì cả hai đều được lợi. Chúng ta sẽ có nhiều khoảng không gian hơn, một khu vườn. Chúng ta cũng có một gia đình. Nhưng ông ấy đã từ chối. Ông ấy không muốn ta thay chỗ người vợ mà ông ấy mong muốn sẽ tìm thấy.
- Ông ấy có tìm được vợ không ạ?
- Thậm chí không. Ông ấy đã buộc ta bán ngôi nhà, gửi cho ta một nửa tiền và hai anh em không bao giờ nói chuyện với nhau nữa.
- Bà đã giận ông ấy à?
- Trước đây ta đã giận, nhưng bây giờ ta giận bản thân mình nhất vì đã không tha thứ khi ông ấy còn sống. Ta đã không còn nhà, cũng chẳng còn gia đình.
Gương mặt bà trầm ngâm, ánh mắt bình thản. Làm sao một người có thể nói về những điều nghiêm túc đến vậy mà không có chút cảm xúc mãnh liệt nào? Cảm xúc dâng trào trong tôi. Tôi muốn nói rằng không bao giờ quá muộn, tôi muốn hứa rằng mọi chuyện đều có thể được dàn xếp, nhưng điều đó là không thể. Tôi đã biết thứ ranh giới này, không thể vượt qua, nó chia cắt giữa hiện tại và quá khứ.
- Julie, ta còn muốn nhờ cháu một việc nữa. Cháu có thể gọi ta là Alice được không? Đã không ai gọi ta bằng cái tên này kể tư khi mẹ ta qua đời. Từ hai mươi năm nay rồi.
- Cháu rất sẵn lòng, bà Alice.
Chúng tôi còn tiếp tục nói chuyện một lúc lâu nữa. Chúng tôi đã khóc một chút. Bà ấy đã nói với tôi rất nhiều điều mà tôi lắng nghe rất chăm chú. Đến tối, khi trở về, tôi đã muốn gọi điện cho bố mẹ. Tôi thấy thật vui khi nghe bố kể cho tôi nghe mấy câu chuyện về việc sửa chữa, và mẹ kể rằng có cô thợ cắt tóc mới đã cắt hỏng tóc mái của mẹ. Tôi không có anh em. Có thể chính điều đó khiến tôi rất trân trọng bạn bè. Dù đó không phải là một gia đình máu mủ, tôi vẫn tự xây dựng cho mình gia đình của trái tim. Tôi sẽ cho đi bất kì điều gì để biết liệu Ric có thật sự là một phần trong đó hay không.