← Quay lại trang sách

Chương 67

Mười hai ngày nữa, vào một ngày trước ngày khai mạc, Ric sẽ trộm món đồ được trưng bày trong tủ kính số 17 ở viện bảo tang Debreuil. Chắc chắn đó là những viên đá đẹp nhất của bộ sưu tập. Làm sao các bạn mong rằng tôi sống bình thường cho được một khi tôi đã biết điều đó?

Ở hiệu bánh, tôi như một cục pin điện. Tất cả đều khiến tôi giật nẩy lên. Hôm nay tôi đã hét lên như trong mấy bộ phim kinh dị vì tin là có một tên bệnh hoạn tấn công tôi bằng một con dao khổng lồ trong khi thực tế là Nicolas vừa mang bánh baguette đến vừa đóng giả anh hề.

- Em đừng “hoảng sợ” quá, anh ấy nói.

Hẳn là anh ấy muốn nói rằng tôi hoảng sợ và tôi đang trở nên đáng sợ. Tốt hơn là lão Calant không nên đến nữa vì nếu không chính tôi sẽ xử lý lão ta. Ngay cả Sophie cũng nhận ra tình trạng của tôi, nhưng tôi không nói gì với cô ấy cả.

- Chuyện này khiến cậu mụ mẫm người đi rồi, cô ấy nói với tôi như thế. Cậu sẽ không thể trụ được với áp lực này mất.

“Điều tệ nhất, trong mười hai ngày nữa, hoặc là anh ấy sẽ vào trại giam, hoặc là anh ấy phải trốn chạy.”

Tôi lo sợ Ric sẽ không bảo tôi đi cùng với anh ấy. Chắc chắn anh ấy nghĩ là tôi quá lành hiền để chấp nhận cuộc sống của một kẻ trốn chạy. Anh ấy chắc phải tự nhủ là tôi sẽ không bao giờ từ bỏ căn hộ bé nhỏ, vô cùng thoải mái để bỏ trốn cùng anh ấy. Liệu anh ấy có lý khi nghĩ như thế không?

Tôi sẽ sẵn sàng làm điều gì cho anh ấy? Ngoài những cuộc trò chuyện, những giấc mơ hạnh phúc, những cuộc nổi dậy với cái bụng no căng, tôi thật sự có khả năng làm gì? Sự khác biệt là ở đó. Tôi nghi ngờ câu trả lời. Tôi sợ rằng Ric đã vượt ra khỏi khả năng của tôi.

Tuy nhiên, tôi không có chút nghi ngờ nào về tầm quan trọng của anh ấy đối với tôi. Đó không phải là một anh chàng đẹp trai mà tôi say mê vì cảm thấy cô đơn. Không. Tôi đã không đợi anh, tôi không tìm kiếm, không tán tỉnh, thậm chí không cả có ý tưởng về mối quan hệ theo bất cứ dạng nào. Điều gì đã xảy ra với tôi, lý do chính là từ anh ấy. Kết quả đã vượt ngoài dự kiến của tôi, chiếm giữ tôi, khiến tôi sống mà cũng có thể hủy hoại tôi.

Nếu anh ấy nghĩ rằng tôi không có khả năng chạy trốn cùng anh ấy thì tôi phải khiến anh ấy đổi ý. Tôi phải gửi đến anh một thông điệp, tinh tế, hiệu quả - chính là tôi. Như vậy, anh có thể đề nghị tôi đi cùng. Tôi hứa, tôi sẽ không mang nhiều hành lý theo: hai chiếc quần lót, một con dao gọt hoa quả và Toufoufou. Không mất đến một giây.

~*~

Ric vẫn chưa lại người sau trận cảm cúm. Tôi thấy rõ anh đang vật lộn để đứng lên nhưng cơ thể không nghe theo. Tôi càng ngày càng bị thuyết phục là tình trạng tệ hại này bắt nguồn từ những lo lắng về vụ trộm đồ đang tới gần. Nếu anh chịu đựng điều đó quá khó khăn như vậy, thì vì lý do gì mà anh phải làm thế? Nếu anh không có can đảm, tại sao anh vẫn lên kế hoạch kỹ lưỡng cho vụ trộm này? Có thể ở đâu đó anh có một người vợ bị bắt làm con tin mà anh phải trả tiền chuộc, hay mười tám đứa con ngoài giá thú đang chết vì đói, cuối cùng anh muốn mang đến cho chúng một cuộc sống tốt hơn. Trừ phi anh có mối liên lạc rất bí mật với Jade, cô ấy muốn phẫu thuật ngực như Léna. Vẫn còn yếu, Ric gần như không rời khỏi căn hộ của mình.

Để thay đổi không khí, tôi đã bảo anh xuống nhà tôi ăn bữa tối nay. Anh nhận lời ngay lập tức. Tôi tin là mình có thể chính thức thông báo không chút tự phụ nào, rằng lúc này anh đang tìm kiếm sự đồng hành của tôi. Kèn trompet, những cú đạn đại bác, thả chim bồ câu. Cảm ơn vì đã không thả lũ chim ra trước khi bắn đại bác vì chắc hẳn sẽ gây thương vong.

Tôi mang xa lát từ hiệu bánh về và một chiếc bánh ga tô nhỏ để gợi anh nhớ về bữa tối đầu tiên của chúng tôi. Rút kinh nghiệm, tôi đã kiểm tra bình nóng lạnh và tôi cũng rút hết những ổ cắm không cần thiết cho buổi tối của chúng tôi, bao gồm cả điện thoai. Không có gì có thể gây nhiễu loạn bữa tối thân mật của chúng tôi. Chúng tôi cần phải nói chuyện, tôi phải ngay lập tức hỏi anh ấy những câu hỏi vẫn hằng tra tấn tôi và anh ấy sẽ không thể ra về mà không trả lời những câu hỏi đó. Tương lai của chúng tôi phụ thuộc vào điều đó, nhất là tương lai của tôi.

Anh cố gắng cạo râu và mặc một chiếc áo sơ mi đẹp. Khi anh bước vào, anh đã dừng lại để nhìn xung quanh căn hộ.

- Anh có cảm giác như đã từ lâu lẩu lầu lâu rồi anh không đến đây.

“Chìa khóa nhà em chỉ dành riêng cho anh.”

Anh nói tiếp:

- Thậm chí anh không có cả thời gian tháo đĩa cứng ra khỏi ổ máy tính cho em. Em không giận anh chứ?

- Việc đó không quan trọng, anh còn việc khác phải làm mà.

“Như lấy trộm những tấm bản đồ và dự tính xem anh sẽ đột nhập vào viện bảo tàng Debreuil bằng con đường ống thông hơi nào…”

Anh định giúp tôi dọn bàn nhưng tôi bắt anh ngồi xuống:

- Anh đứng còn chưa vững mà. Hãy để em làm.

“Anh có vẻ kiệt sức đến mức em sẵn sàng đề nghị làm một cái thang ngắn để anh trèo ra ngoài. Em sẽ vác túi cho anh…”

Anh hỏi thăm về bố mẹ tôi, về Xavier và về những người khác. Anh dẫn dắt câu chuyện đến công việc của tôi ở hiệu bánh mì. Anh rất giỏi khiến tôi nói, những câu chuyện tránh cho anh lộ ra bí mất của mình. Thậm chí còn không nghĩ là anh cố ý làm thế. Tôi tin là anh cũng nói chuyện như vậy với tất cả mọi người, luôn luôn như thế, từ trước tới giờ. Anh tự bảo vệ mình. Tôi muốn có thể tặng anh ấy một thứ khác.

Với một chút đồ anh ăn, bữa ăn không kéo dài lâu. Ánh mắt anh ngày càng sáng lên nhưng là do cơn sốt. Đến mức đó mà anh vẫn luôn điều chỉnh để cuộc chuyện trò của chúng tôi không đi theo hướng quá gần với anh. Đến giai đoạn này thì tôi phải chuyển sang tấn công:

- Bệnh của anh không quá ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?

- Không có gì nghiêm trọng cả. Anh chỉ hoãn các cuộc hẹn lại thôi.

- Không khẩn cấp ạ?

- Không, rất may là như vậy.

- Từ nay đến cuối năm anh có kỳ nghỉ không?

- Anh cũng chưa biết. Còn em?

“Chơi khá đấy, nhưng em sẽ không mắc bẫy của anh đâu.”

- Em không. Thỉnh thoảng nghỉ vài ngày thôi.

Tôi tiếp tục tấn công anh:

- Anh sẽ về thăm gia đình vào mấy dịp lễ Tết chứ?

- Còn hai tháng nữa, anh có thời gian để quyết. Còn em, em có thông tin gì mới về căn hộ của bà Roudan không?

“Con thú kia, mi thật là ngoan cố.”

- Công chứng viên đang làm hồ sơ. Bà ấy đã tặng em một món quà tuyệt vời.

Kim đồng hồ cứ thế quay. Tôi cần phải nói chuyện được với con cáo trước khi nó trở về hang. Chắc hẳn anh đã cảm nhận được là tôi sẽ không để cuộc trò chuyện đi theo ý riêng của anh. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

- Ric, nếu anh có vấn đề, anh biết là anh có thể nói với em được mà.

Anh cười gượng gạo. Điểm nhạy cảm.

- Việc lo lắng nhất của anh lúc này, đó chính là trận cúm chết tiệt này và em đã giúp anh rất nhiều.

- Em không nói về chuyện đó.

Tôi không thể chịu đựng được ánh mắt của anh. Tôi nhìn xuống dưới:

- Em không biết là anh có biết không, nhưng đối với em, anh là người quan trọng.

- Cám ơn Judie, em đối với anh cũng vậy.

- Em không muốn bất kỳ điều gì xảy đến với anh…

- Em đừng lo, sẽ không có điều gì xảy đến với anh cả.

- Vì nếu anh có chuyện gì đi nữa, dù khó nói ra, anh hãy nhớ rằng em sẵn sàng lắng nghe…

Anh nhìn tôi chằm chằm một cách kỳ lạ. Trong thái độ của anh có điều gì đó hết sức căng thẳng. Tôi biết điều đó. Anh đang khép mình. Miệng anh mím lại đến độ chỉ như một đường kẻ. Tôi thấy sợ nhưng tôi không được lùi bước.

- Ric, tất cả chúng ta đều có lần làm những việc ngu ngốc hay đề ra những mục đích không thể thực hiện được…

Ánh mắt anh đanh lại.

- Julie, em đang muốn nói với anh điều gì vậy?

Giọng anh lạnh lùng.

- Mục đích của em là được giúp anh, Ric, không gì hơn cả.

- Em thật tốt bụng, và anh thật sự trân trọng tất cả những gì em làm cho anh, nhưng anh khẳng định với em là mọi chuyện đều tốt đẹp.

- Em muốn không có bí mật nào giữa chúng ta. Em thật sự mong anh đủ tin tưởng em để nói ra tất cả những lo lắng trong lòng anh.

Anh quay đầu. Gương mặt anh lẩn trốn. Khi anh nhìn lại tôi, đó không còn là Ric mà tôi biết nữa. Đó là một con người xa lạ chĩa súng vào kẻ đột nhập đang tìm cách chiếm đoạt sự riêng tư của anh ta.

Liệu tôi có nên nài nỉ không? Tôi có phải tiếp tục duy trì tình trạng không thoải mái đến mức khó lòng chịu được thế này giữa chúng tôi không? Anh ấy hẳn đang nghi ngờ là tôi biết điều đó. Chắc hẳn anh ấy sợ hãi. Tôi cần trấn an anh ấy nhưng tôi không có sức mạnh, cũng không có phương pháp. Tôi gần như bật khóc. Tất cả những gì tôi thấy cần làm, chính là chìa tay ra cho anh. Anh không đón nhận.

- Ric, em không muốn mất anh. Tất cả những gì em mong muốn, đó là được sống bên anh dù cuộc sống mà anh chọn cho chúng ta có như thế nào. Em không tìm cách thuyết phục anh, em sẽ không bao giờ thử cố gắng cản trở anh nhưng em cầu xin anh, hãy nói cho em biết điều gì khiến anh phát ốm lên như vậy.

Anh cố kiềm chế nhưng tôi cảm nhận rõ trong lòng anh đang sôi sục. Đó hoàn toàn không phải là phản ứng mà tôi mong đợi nhưng đã quá muộn. Anh bực bội quay chiếc đĩa như một thứ vũ khí mà anh sẵn sàng tung ra. Anh suy nghĩ lần nữa trước khi trút giận. Đột nhiên, anh nhìn thẳng vào mặt tôi rồi đứng dậy:

- Julie, anh rất yêu mến em nhưng anh cần phải đi. Anh tin là tốt hơn chúng ta không gặp nhau trong một thời gian. Cảm ơn em về bữa tối.

Anh rời khỏi căn hộ của tôi. Tiếng sập cửa như một cú đạn xuyên giữa trái tim tôi.

Hôm nay ngày 19 tháng Mười, đang là 21h23 và tôi đã chết.