← Quay lại trang sách

Chương 66

Tôi hẳn phải trông thật sự đáng thương hại vì ở hiệu bánh, tất cả mọi người đều tỏ ra tốt bụng với tôi. Tình trạng của tôi với Ric đang gặm nhấm tôi. Sự chênh lệch giữa những gì chúng tôi cư xử bên ngoài và những gì tôi biết là quá lớn. Tôi thấy hổ thẹn, nhưng việc bà Roudan ra đi cho phép tôi mang vẻ mặt buồn rầu mà không ai hỏi đến.

Tôi không thể vui thú với điều gì nữa, tôi chỉ nghĩ về kế hoạch trộm đồ của anh ấy và đến ngày mở cửa viện bảo tang Debreuil đang gần kề. Chỉ còn hơn hai tuần nữa. Liệu anh ấy có thực hiện ngay trước đó không? Liệu ngay sau đó anh ấy có trốn đi không?  Liệu anh có bảo tôi đi cùng anh hay không? Trong lúc chờ đợi, anh cư xử như thể không có gì xảy ra và tôi thì lo lắng đến chết.

Nhìn khách hàng tiếp nối nhau khiến tôi bớt tâm trạng hơn. Tuy nhiên, mỗi cuộc gặp, mỗi cuộc trò chuyện, dù vô thưởng vô phạt cũng diễn ra qua lăng kính nghi ngờ của tôi. Tôi đã nhận ra một điều khi quan sát tất cả các cô gái trẻ mua xa lát cho bữa trưa của họ. Các cô ấy không còn nói về những anh chàng hay về tình yêu như chúng tôi từng làm ở độ tuổi đó nữa. Tôi lắng nghe họ. Các cô ấy trấn an nhau và kể chuyện linh tinh cho nhau nghe. Trên tất cả, họ hy vọng. Tôi thấy họ xúc động. Mỗi thế hệ có mật mã của mình, ngôn ngữ của mình, thuật ngữ của mình. Sau thế hệ chúng tôi, họ đã rung động, run rẩy, thần tượng hóa, say đắm hoặc còn gì nữa mà tôi không biết, các anh chàng. Nhưng dù ở thời đại nào, một số từ cũng không bao giờ thay đổi, một vài cụm từ không chịu ảnh hưởng của xu thế. Ngưỡng mộ, hy vọng, đau khổ, chờ đợi và khóc lóc. Không ai, thậm chí không cô gái vô tư lự nào dám đùa giỡn với sự thật sâu thẳm của số phận.

Ric phải rẽ qua sáng nay nhưng anh ấy không đến. Tôi cũng không thấy anh ấy đi ra ngoài. Đã đến giờ đóng cửa nghỉ trưa. Tôi tiễn người khách cuối cùng rồi khóa cửa. Khi tôi hạ rèm, bác Mohamed chào tôi. Tôi chào lại. Thật tốt vì bác ấy không ở xa. Chúng tôi nói với nhau vài câu vào mỗi buổi sáng khi tôi đến và mỗi buổi tối khi hiệu bánh đóng cửa. Cơn mưa buộc bác ấy phải che bạt lên những sạp hoa quả của mình. Tôi thường tự hỏi cuộc sống của bác thế nào ngoài những giờ bán hàng. Với giờ giấc làm việc của mình, bác ấy không còn lại nhiều thời gian lắm.

Suốt buổi chiều, tôi đã lo lắng cho Ric. Anh ấy không giống thường lệ khi không để lại cho tôi chút tin tức nào lâu đến vậy. Tôi gọi vào điện thoại di động của anh ấy.

- Ric à?

- Chào Julie.

- Anh đang ở đâu vậy? Thậm chí em còn không nhận ra giọng của anh.

- Anh đang ốm muốn chết…

Anh than:

- Khỉ thật, đã 3 giờ rồi… Anh đã ngủ mê mệt từ tối qua. Chắc anh bị ngấm lạnh.

Anh ho, hơi ngạt mũi. Tôi chưa bao giờ nghe giọng anh trong tình trạng này.

- Anh đã uống thuốc chưa?

- Cà phê, thuốc kháng sinh.

- Em rẽ qua hiệu thuốc rồi em sẽ về.

- Em đừng phức tạp thế. Ngày mai anh sẽ khỏe hơn thôi.

- Anh có bị sốt không?

- Nếu em muốn, anh sẽ cặp nhiệt độ.

- Trán anh có nóng không?

- Lạnh thì đúng hơn, toát mồ hôi.

- Anh nghỉ đi, em sẽ đến với những thứ cần thiết vào khoảng 8 giờ tối.

- Ừ.

Anh đã không cố ngăn tôi đến, anh đã nói  “Ừ”. Bà tôi thường nói đàn ông ốm như một con sói bị thương. Họ chỉ cho phép những người mà họ tin tưởng tuyệt đối đến gần. Tinh thần tôi lại lên một chút vì tối nay tôi có hẹn với một con sói.

~*~

Tôi đã vơ vét hết hiệu thuốc đến độ ông Blanchard nói với tôi rằng tôi có thể mang trả lại những thuốc mà tôi không dùng đến. Lần đầu tiên tôi gõ cửa nhà Ric mà anh không trả lời. Tôi gõ mạnh hơn và cuối cùng tôi nghe thấy một giọng nói nghèn nghẹn bảo tôi vào. Cửa đã mở sẵn.

Tôi thấy anh nằm trên giường, tái xanh, chăn kéo đến tận mũi.

- Anh không muốn truyện bệnh cho em.

- Anh bị thế này từ khi nào?

- Anh bắt đầu run lên từ tối hôm qua. Gì vậy, túi thuốc to này là sao thế? Anh nói trước với em, anh không muốn nghe nói về những viên thuốc đặt hậu môn đâu nhé.

Tôi ngồi bên thành giường.

- Liệu ít nhất em có thể sờ trán anh chứ?

Anh đồng ý bằng một cái gật đầu.

Khi tôi chạm lòng bàn tay vào làn da anh, anh nhắm mắt lại, như một con thú bị thương cảm thấy chút an ủi. Anh nóng ran.

- Anh có thấy hạch ở họng không?

- Anh không biết.

- Cho phép em chứ?

Anh kéo chăn xuống. Tôi tin là anh ở trần. Tôi sờ dưới cằm anh, họng anh. Những sợi râu lún phún khiến tôi thấy ngứa mấy đầu ngón tay. Chúng mọc nhanh hơn cơn sốt. Tôi rất thích cảm giác này.

- Thế nào?

“Tốt hơn hết là chúng ta sẽ gọi cho bác sĩ nhưng em thích anh chịu đựng một chút và chỉ mình em chăm sóc cho anh…”

- Em sẽ chuẩn bị cho anh cái gì đó để ăn rồi anh uống siro. Anh bị nhiễm lạnh. Dĩ nhiên vì anh luôn chạy với áo phông dưới bất kỳ thời tiết nào.

Anh mỉm cười:

- Julie, em đã thành một bà mẹ trong khi chúng ta còn chưa kết hôn, vì vậy những lời chỉ bảo như cô giáo của em…

Anh nói gì vậy? “Cô giáo” ư? “Kết hôn” ư? Mắt anh sáng lên. Tôi thấy bối rối quá. Từ nhiều tuần nay anh khiến tôi có cảm giác này. Đột nhiên, tôi không nhìn anh như một tên trộm nữa, tôi không đề phòng anh và những gì anh đang chuẩn bị chút nào, tôi cảm nhận anh như ngày đầu tiên. Tôi cần đứng dậy, nếu không tôi sẽ lao vào anh để buộc anh phải truyền sang tôi những con vi khuẩn qua đường miệng.

- Em đoán là anh đã không ăn gì phải không?

- Em có hình dung là anh đã định làm món dưa bắp cải trộn xúc xích với bánh mì kẹp phô mai, xốt mayonnaise, nhưng cuối cùng, chỉ nói đến thôi là anh đã thấy buồn nôn rồi hay không?

- Anh không được để dạ dày trống rỗng như thế. Dù bị ốm, cơ thể anh vẫn cần ít đồ ăn. Em sẽ chuẩn bị cho anh một món xúp ngon.

“Vậy là xong! Thật đáng sợ! Đúng hai mươi chín năm và tôi nói y như mẹ tôi! Chết tiệt, sự tàn phá khủng khiếp của thời gian đã bắt đầu càn quét! Một ngày nào đó, tôi sẽ nói với anh ấy hãy xỏ giày và anh ấy sẽ gọi tôi là “mẹ” trước mặt những đứa con của chúng tôi…”

Tôi đi vào bếp:

- Chắc anh không còn đồ gì trong tủ lạnh để nấu phải không?

- Xúp pizza với gà xay tẩm bột và pa tê, được không?

Tôi tự mở tủ lạnh. Tuyệt vời. Tôi có cảm giác ở nhà mình, nhà chúng tôi. Trên bàn ăn, tôi thấy các tập hồ sơ được xếp thành hai chồng. Không chú thích, không gì có thể cho biết những tập hồ sơ này chứa gì.

Ric càu nhàu:

- Anh ghét bị ốm.

“Thật là một tin sốt dẻo! Một anh chàng ghét bị ốm! Nếu ta tìm thấy một anh chàng chấp nhận để người khác chăm sóc mà không gây chuyện, không bắt chước bị đau đớn như đang chịu cuộc tra tấn dưới thời Tòa án dị giáo thì sẽ xứng đang làm một cuốn phim tài liệu.”

Ric bỏ chăn ra. Anh ấy để ngực trần. Có thể thậm chí không mặc gì. Anh vẫn càu nhàu”

- Lúc nóng, lúc lạnh, anh không muốn thế này nữa. Chúng ta mở của sổ ra được không?

- Anh có lý, một luồng khí trong lành và anh có thể bị viêm phổi.

- Anh tắm trong mồ hôi từ tối qua. Anh sẽ thấy khỏe hơn nếu anh đi tắm.

Tôi tin là anh quyết định dậy. Tôi thấy ngượng ngùng. Tôi sẽ quay xuống căn hộ của mình để lấy thêm những thứ cần thiết để nấu món xúp. Tôi không muốn nhìn thấy anh ở trần, trong hoàn cảnh này. Mấy anh chàng cũng điên thật. Họ phơi mông của mình ra dễ hơn là phơi bày trái tim.

- Em xuống lấy rau ở nhà em.

- Em sẽ quay lại chứ?

Nghe giọng anh thì có vẻ anh thực sự muốn điều đó.

- Em chỉ xuống mười phút. Anh có thời gian đi tắm nếu anh muốn.

- OK. Anh để cửa mở.

Thật ra thì tôi không đến ba phút để đi xuống nhà tôi, lấy rau củ, hai ba thành phần cho món xúp rồi quay lên. Nhưng tôi sẽ để anh có thời gian. Thật xấu xa, nhưng tôi quá vui khi anh bị ốm… Tôi ở với anh như thể chúng tôi sống chung, như thể không có gì khác ngoài mối quan hệ của chúng tôi. Anh cần tôi, tôi chăm sóc anh, không điều gì và không ai chen giữa chúng tôi. Một lý tưởng sống. Hạnh phúc phải là: một chàng trai ốm mê mệt và một cô gái biết nấu món xúp.

Khi đi lên, tôi vào thẳng bên trong căn hộ.

- Ric?

Không trả lời. Nước không chảy trong phòng tắm. Tôi tiến đến phòng anh. Anh đang ngủ. Tôi nhón chân tiến lại gần. Anh ngủ sâu. Tôi ngồi bên thành giường. Tôi nhìn anh và vuốt ve vầng trán anh. Những ngón tay của tôi đan vào tóc anh. Tôi chưa bao giờ quan sát anh khi anh nhắm mắt. Con người khi ngủ luốn có điều gì đó thật xúc động. Họ dễ bị tổn thương. Như thể họ đi đâu đó và họ giao phó cơ thể của họ cho chúng ta.

Ric ngủ say đến mức tôi có thể vùi đầu vào anh thì anh cũng sẽ không hề hay biết. Nhưng tôi không dám. Tôi không phàn nàn nhiều. Cuối cùng thì tôi đã có thể nghiên cứu hình dáng bờ vai anh, cánh tay anh. Cuối cùng thì tôi có thể ngắm những đường nét trên gương mặt anh, quai hàm, đôi môi. Hàng lông mi dài và mí mắt bảo vệ ánh mắt sẽ tái sinh ngay bây giờ. Tôi vẫn tiếp tục vuốt ve anh, tôi hài lòng khi tin rằng dù đang ngủ rất say thì anh vẫn đồng ý để tôi làm chuyện đó.

Ric, anh đủ tin tưởng em để cho em vào nhà anh. Anh giao phó bản thân mình cho em để em chăm sóc anh. Anh cho phép em chạm vào người anh, việc này chưa từng xảy ra trước đây. Tại sao anh không kể bí mật của anh cho em? Tại sao anh lại bị ốm? Tại sao kế hoạch ngu ngốc này lại làm anh yếu đi? Em biết là anh sẽ không nói. Em mong sao giây phút này sẽ kéo dài mãi mãi, em không yêu cầu gì khác trong cuộc sống ngoài việc được cảm nhận lại những gì em đang cảm nhận về anh trong lúc này.

Mặc dù không cố ý nhưng hình ảnh mấy tập hồ sơ trên bàn trong phòng bếp cứ ám ảnh tâm trí tôi. Ric sẽ không bao giờ thú nhận điều gì cả, nhưng tôi vẫn có thể may mắn biết điều đó. Tôi quay đầu lại và nhìn thấy chúng. Liệu tôi nên nghe theo những ngón tay của mình đang lùa vào tóc anh ấy hay theo bản năng đang yêu cầu tôi nắm lấy cơ hội duy nhất này? Trong đầu tôi, lần này thì vị luật sư và công tố viên lao đến cào cấu nhau. Đó là một cuộc chiến lớn! Công tố viên đe dọa nhưng vị luật sư đã thè lưỡi ra với ông ta. Điều đó khiến ông ta nổi cáu, nhảy qua bàn làm việc và giáng cho anh luật sư một đòn. Họ tiếp tục làm nghẹt thở nhau bằng cách thít chặt chiếc khăn lông thú của nhau. Thật là thảm hại. Tôi đã ra lệnh đình chỉ phiên xét xử.

Tôi để Ric ở lại. Tôi khép cửa phòng ngủ để anh ấy không nhìn thấy tôi. Đôi tay tôi run rẩy. Sẽ mở hồ sơ nào đầu tiên? Tôi vớ bừa một tập hồ sơ. Trong đó là các hóa đơn. Tập hồ sơ thứ hai là một vài phiếu sửa chữa máy tính. Nếu đó là công việc thật của anh ấy, nó đã không khiến anh ấy phải mất nhiều thời gian đến vậy. Tập hồ sơ tiếp thep đựng các bức ảnh – khu dinh thự của gia đình Debreuil, một tòa nhà tuyệt đẹp với nhiều lớp mái đan xen nhau, những xưởng sản xuất, dường như là những lối vào khác nhau của khu đất.  Những bức ảnh khác chụp một chiếc khóa cửa điện tử, chắc chắn được chụp bằng ống télé, trên mỗi ảnh là hình ngón tay bấm vào một nút số. Với cả xê ri ảnh, ta sẽ lắp ghét thành mã số mở cửa. Còn có cả những bức ảnh chụp các lỗ thông hơi. Tôi bồn chồn xem qua các hồ sơ. Làm thế nào mà anh có được tất cả những thứ này? Tập hồ sơ thứ tư màu đỏ dày hơn. Tôi kéo dây chun ra. Tôi có linh cảm. Phía trên là bản photo một tờ lịch với ngày 31 tháng Mười được đánh dấu bằng một dấu cộng. Có cả sơ đồ, sơ đồ của tòa dinh thự, sơ đồ của nhà máy và nhiều xưởng sản xuất khác nhau. Một số sơ đồ được đánh dấu lộ trình màu xanh da trời. Bỗng nhiên, tôi tìm thấy một thứ đáng kinh ngạc hơn cả: bản copy của một sơ đồ kèm dòng chú giải: “Sảnh chính của viện bảo tàng”. Thật khó để định vị tấm sơ đồ nhưng trên đó ta có thể nhận thấy rõ vị trí các tủ kính. Tủ số 17 được khoanh tròn màu đỏ.

Tôi nghe thấy tiếng động từ trong phòng Ric. Tôi hãi hùng đóng tất cả hồ sơ lại.

- Julie?

- Em đến đây!

Anh đã ngồi dậy trên giường. đầu tóc anh bù xù do tôi vuốt ve tóc anh cũng như tại chiếc gối. Anh vươn vai.

- Anh đã ngủ lâu chưa?

“Quá lâu hoặc chưa đủ lâu, tùy theo cách nhìn của anh hay của em.”