Chương 69
Géraldine, đó là vấn đề sống còn đấy! Tớ cầu xin cậu đấy!
- Đừng nói gở. Cậu có ý thức được điều cậu yêu cầu tớ không? Tớ đã để cậu tra hồ sơ mật của khách hàng lớn nhất của chúng ta rồi mà.
- Tớ biết và tớ cảm ơn cậu về điều đó.
- Nếu Raphael biết tớ sử dụng mật khẩu truy cập của anh ấy, anh ấy sẽ giết tớ và tớ sẽ mất việc.
“Xin nhớ là nếu cậu chết, cậu không cần đến công việc nữa.”
- Tớ ý thức được việc đó, Géraldine, nhưng tớ cầu xin cậu hãy tin tưởng tớ. Cậu biết là tớ sẽ không bao giờ làm điều gì có thể tổn hại đến cậu và đến ngân hàng, tớ luôn trung thực…
- Đúng thế, nhưng tớ cũng biết là cậu rất dễ bị tình cảm chi phối khiến cậu đặt mình vào những tình huống nguy khốn vì ai đó.
- Dù thế nào, dù xảy ra chuyện gì thì tớ cũng tự nhận hết trách nhiệm về mình. Cậu có thể đẩy hết trách nhiệm sang tớ. Việc đó không quan trọng, tớ không còn gì để mất nữa.
- Cậu đang âm mưu việc gì vậy?
- Tớ muốn nói với cậu càng ít càng tốt. Càng biết ít, cậu càng đỡ bị liên quan.
- Cậu làm tớ sợ đấy, Julie. Tớ biết đôi chút về họ, gia đình Debreuil. Trong công việc, họ là những kẻ giết người thực sự, do đó không có lý do gì mà họ lại khác đi trong các lĩnh vực còn lại.
- Tớ không có lựa chọn, Géraldine. Tớ thật sự không có quyền yêu cầu cậu giúp một tay, nhưng tớ sẽ không thể làm được nếu không có cậu…
- Chính xác thì cậu muốn gì?
- Cậu đã nói với tớ là các xưởng sản xuất Debreuil đang tìm kiếm những nhà đầu tư tư nhân phải không?
- Tài khoản của họ đang ở mức giới hạn. Họ không còn tiền dự trữ nữa và phần lớn các tác phẩm mà họ sẽ trưng bày trong viện bảo tàng đã được mang đi thế chấp.
- Thế mà những chiếc túi xách của họ không đem mang cho…
- Albane Debreuil đang ngốn một số tiền rất lớn. Bà ấy phung phí lợi nhuận của công ty. Năm ngoái, thậm chí bà ấy đã vay đảm bảo bằng uy tín của công ty để chi trả chi phí nuôi ngựa giống, cuối cùng thì bị mất sạch tiền. Tất cả bắt đầu như vậy. Thêm hai năm nữa mà không có lợi nhuận thì nhà Charles Debreuil sẽ buộc phải nhượng lại cho một tập đoàn lớn hoặc cho quỹ hưu trí.
- Nếu cậu mang đến cho họ một nhà đầu tư, họ có nghe cậu không?
- Chúng ta không phải ngân hàng duy nhất của họ, những tớ chắc là có.
- Họ sẽ kiểm tra khả năng thanh toán của người đó chứ?
- Họ sẽ yêu cầu chúng ta làm việc đó.
- Đó đúng là điều mà tớ muốn.
- Tại sao? Cậu biết một nhà đầu tư nào tương đối giàu à?
- Tớ đang làm việc cho họ đây.
~*~
Tôi biết điều các bạn đang nghĩ: cô ta điên mất rồi. Các bạn có lý. Nhưng khi chúng ta không còn gì để mất, chúng ta sẽ thử được ăn cả ngã về không. Với hy vọng có thể tự trấn an mình, tôi cố nhớ lại tất cả những nhân vật lịch sử đã thành công với những việc bất khả thi chỉ đơn giản là họ không có lựa chọn nào khác là liều mình làm việc đó. Tôi cũng đang như vậy.
Sáu ngày nữa, Ric sẽ hành động. Tôi phải thực hiện thành công vụ này trước anh ấy, không có sơ đồ, không có thiết bị, không thực hành. Tôi nghĩ là sẽ mồi chài bà Albane Debreuil bằng tiền, nhưng tôi không mong là tình trạng tài chính của bà ấy có thể khiến bà ấy đón tiếp quá nồng nhiệt…
Kế hoạch của tôi khá đơn giản: tôi gặp bà ta với lý do là sẽ đầu tư tiền vào công ty của bà. Tôi hỏi bà ta xem liệu tôi có thể đi thăm viện bảo tàng của bà ta trước hay không. Khi chúng tôi đến trước tủ kính số 17, tôi sẽ phá tất cả, vơ vét tất cả vòng cổ rồi chạy trốn. Tôi mang tất cả cho Ric giống kiểu con mèo tha chuột chết về cho ông chủ của mình như một món quà. Anh ấy không thể làm gì khác ngoài yêu tôi và chúng tôi sống vui vẻ cùng nhau như nàng Bạch Tuyết và chàng hoàng tử, không có những chú lùn. Các bạn không thấy thuyết phục sao? Tôi cũng không. Tôi sợ xanh mặt, nhưng hành động vừa là tự sát, vừa vô vọng và ngu ngốc này là cơ hội duy nhất của tôi để chứng minh với Ric rằng tôi sẵn sàng làm tất cả vì anh ấy. Và khi tự nhủ điều đó, tôi tin tưởng vào hành động và tôi quyết định thực hiện nó. Tôi biết là tôi sẽ không thể đến đó một mình, và cái ý chí khốn khổ ẩn nấp trong đầu tôi đã bắt đầu viết xong kịch bản.
Điều bất ngờ nhất, như trong việc giải cứu chiếc xe của Xavier, đó là việc những người khác tham gia vào kế hoạch của ta dễ dàng đến mức đáng ngạc nhiên dù rằng chính ta còn chưa thật sự bị thuyết phục. Tôi không nói rằng đó là việc đơn giản, tôi chỉ nói rằng, lúc tôi trình bày với mọi người về ý định kia, tôi nghiêm túc chờ đợi mọi cánh cửa sẽ đóng sập ngay trước mũi mình và mọi người không bao giờ muốn nói chuyện với tôi nữa.
Tôi đã bắt đầu bằng Géraldine, và cô nàng đã tham gia trò chơi. Bất chấp những gì tôi đã hứa, cô nàng vẫn gặp phải nhiều nguy cơ và tôi thấy hối hận. Để biện hộ cho cô nàng, tôi sẵn sàng thề là mình đã làm tại ngân hàng chỉ để điều khiển cô nàng và rằng tôi đã đe dọa tố cáo mối quan hệ giữa cô nàng và Mortagne.
Tôi điều chỉnh kế hoạch của mình cả ngày lẫn đêm. Tôi xem xét nó tỉ mỉ dưới mọi góc độ có thể tưởng tượng. Cứ khoảng bốn mươi giây tôi lại thấy một lý do chắc chắn thất bại, nhưng tôi tránh để không hình dung sự việc kết thúc bằng việc tôi ở sau song sắt. Đồng thời, tôi tưởng tượng ra cảnh Ric sẽ cuống cuồng biết ơn nỗ lực tuyệt vời đã bị thất bại này, và cuối cùng thì chính tôi là người mà anh sẽ cố gắng để cứu ra khỏi nhà tù. Tôi quá nóng lòng với việc anh dẫn tôi vào cung điện của anh…
Rất nghịch lý, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều từ khi tôi ủ mưu. Tôi không tự nhủ là mình đang chuẩn bị một vụ trộm. Tôi thậm chí không tưởng tượng rằng đặc vụ JT sẽ hành động trong phi vụ “chiếc-máy-đếm-ngược-quỷ-quái-chạy đua-với-chiếc đồng hồ-bất-khả-thi”®. Không. Tôi hành động vì Ric. Tôi chuẩn bị cho anh một món quà bất ngờ đẹp đẽ nhất cuộc đời, bằng chứng tình yêu lớn nhất mà một người phụ nữ ngu ngốc có thể trao cho một anh chàng đẹp trai. Điều ngu ngốc nhất trong cuộc đời tôi có thể là điều đẹp đẽ nhất.
Tôi không sợ bản cáo trạng của luật sư, không sợ đám đông đánh giá, không sợ mẹ tôi phản ứng. Quý bà de le Sablière đã nói: “Mọi nghĩa vụ không đáng giá bằng một lỗi lầm do sự dịu dàng gây ra.” Mazarin đã nói: “Cần phải mạnh mẽ để đối mặt với thảm họa, cần phải cao thượng để sống với thảm họa.” Bà Trignonet, giáo viên nghệ thuật ở trường trung học của tôi, cũng đã nói: “Nó sẽ đi vào đầu bạn và bạn sẽ phải tìm kiếm.”
Mặc kệ. Nếu tôi thoát được vụ này, thì chính tôi là người được yêu cầu sáng tác ra những câu nói xuyên thế kỷ. Tôi là người vô địch. Thế giới này thuộc về tôi. Tôi không được quên mang rác xuống khi đi ra ngoài.