← Quay lại trang sách

Chương 70

Tôi vừa trải qua một giấc mơ. Trong phòng hòa nhạc đẹp nhất thế giới, tôi bước lên sân khấu, lấp lánh hào quang của ánh sáng, thứ ánh sáng thuần khiết khiến vô vàn viên kim cương đang dính khắp người tôi rực rỡ hẳn lên. Tôi đứng đối diện hàng triệu chiếc ghế bành bọc nhung đỏ, thẳng hàng tăm tắp, tất cả đều trống trừ chiếc ghế ở chính giữa khu vực khán phòng. Chỉ một khán giả duy nhất: Ric.

Cổ họng nghẹn lại, tôi tiến ra trung tâm sân khấu, tôi trịnh trọng cúi chào. Khi âm thanh từ nhốt nhạc đầu tiên của bản giao hưởng vang lên, dàn nhạc lớn từ từ được nâng lên từ phần thấp của sân khấu và xuất hiện phía sau tôi. Lola ngồi trước piano.

Giọng hát của tôi nhẹ nhàng cất lên, như một bí mật mà người ta thủ thỉ với nhau, như một lời thú nhận. Trong bài hát sẽ có cuộc sống của tôi, có lời hứa mà tôi hứa với anh. Trong đó, sẽ có nhịp điệu, tiếng vĩ cầm, điệu rock, điệu blues, điệu slow, những nốt thăng và những đoạn solo. Một vài phút cho tinh hoa cuộc sống, một vài giây nung nóng trái tim. Vì anh tôi sẽ hát, vì anh tôi sẽ cho đi tất cả.

Tôi đã nghe thấy giai điệu, tôi đã cất lời hát. Bài hát của tôi nói về tình yêu, về hy vọng, về tất cả những gì mà một người phụ nữ biết từ bỏ vì người đàn ông mà họ yêu. Tôi ước anh sẽ ở lại đế phút cuối. Tôi ước rằng sau đó một cành hồng sẽ rơi xuống chân tôi. Tôi ước anh sẽ gỡ bỏ cho tôi tất cả những viên kim cương trên người tôi. Trong tôi không còn nghi ngại, tôi ở nơi mà tôi phải ở, tội đạt được những gì tôi tin, như chưa hề vậy. Tôi chỉ sợ mình thức giấc và rồi phát hiện rằng khán phòng đông kín người, rằng không còn lấy một ghế trống trừ chiếc ghế ở chính giữa. Hôm nay là ngày tôi sống trọn cuộc sống của mình.