Chương 72
Trong lúc dẫn chúng tôi đi dọc hành lang tòa nhà, bà Albane Debreuil nói không ngừng nghỉ. Về cuộc đời bà, về những người phụ nữ đã tâm sự với bà về việc chiếc túi cách của bà đã thay đổi cuộc sống của họ đến thế nào, về những vụ làm hàng giả khủng khiếp, về những sản phẩm mới đang được phát triển trong đó có túi đựng thẻ xe đẩy siêu thị… Toàn là những điều thú vị. Nhưng tôi nghe rất lơ đãng. Tôi cảm thấy mình như một vận động viên chuẩn bị bước lên thảm cỏ của sân vận động. Trận đấu đang đợi tôi ở cuối hành lang. Đó là tủ kính số 17. Ném tạ hay đấu vật, tôi cũng chẳng biết nữa nhưng có một điều chắc chắn đó là nó sẽ kết thúc bằng một cuộc chạy nước rút sau khi đã trải qua cuộc đua đường trường. Môn thể thao ba môn phối hợp theo cách nói của Julie. Tôi hy vọng là tủ kính số 17 không trưng bày những món đồ trang sức quá nặng hay một cái mặt nạ vàng khối, nếu không thì tôi chẳng thể rút êm được. Chả quan trọng lắm, dù sao thì tôi đã quyết tâm giành chiến thắng. Đấy là mục đích cuối cùng, là đỉnh cao sự nghiệp của tôi, còn hai mươi tư tiếng trước khi đến lượt Ric vào đấu trường. Tôi sẽ lội ngược dòng vào phút chót và trao cho anh chiến thắng của tôi.
Chúng tôi tới hành lang là lối dành cho khách tham quan. Nhựa vẫn còn dính tên các tấm thảm. Những sợi dây treo trần giá. Mặc dù cám dỗ là quá lớn nhưng tôi đã phải trả giá để học được rằng KHÔNG BAO GIỜ được hé rằng về điều đó. Mấy chiếc thang dựa tường, vài dụng cụ lỉnh kỉnh làm vướng lối đi. Chúng tôi có cảm giác là nơi này vừa được các công nhân giải tán khẩn cấp để nhường lối đi cho chúng tôi.
Trên tường, các bức ảnh được xếp ngay hàng thẳng lối cứ như thể chuẩn bị tinh thần cho khách tham quan trước khi bước vào điện thờ trong huyền thoại. Charles Debreuil trong lúc chuyển hàng, Charles Debreuil hoặc con trai ông chụp cùng các ngôi sao – các biểu tượng của nhiều thập kỷ qua và các nhân vật quyền lực trên thế giới. Ảnh về các chiến dịch quảng cáo thương hiệu cũng trải dài. Diễn viên, ca sĩ, vận động viên, sớm hay muộn thì tất cả đều gắn hình ảnh của mình với những chiếc va li huyền thoại của thương hiệu này. Một vài bức ảnh chụp bà Albane trong buổi họp hội đồng. Tôi cược là bà ta sẽ cho treo một trong những tấm hình do Sophie chụp nếu như bà Dostoieva quay lại…
Vị chủ nhà giải thích:
- Khách tham quan sẽ vào bằng lối riêng. Bãi đỗ xe có sức chứa một trăm chỗ, một cửa hàng với rất nhiều đồ nho nhỏ với mức giá khác nhau… Một loại hình bán hàng chuyên nghiệp.
Chúng tôi vào đại sảnh dẫn tới các khu vực khác nhau của bảo tàng. Ba nhân viên an ninh có vũ trang làm ra vẻ bí hiểm hết mức. Tôi hỏi đầy ngây thơ:
- Nơi này chắc hẳn phải bảo vệ nghiêm ngặt lắm thưa bà?
- Chúng tôi trang bị tất cả những công nghệ hiện đại nhất. Việc theo dõi an nình được thực hiện ngay từ bên ngoài khu vực này. Chúng tôi có thể phong tỏa toàn bộ tòa nhà trong vòng bốn giây.
“Chúc anh may mắn với cái khoan của anh, Ric…”
Chúng tôi đi qua hai phòng nhỏ là nơi giới thiệu những kỹ thuật sản xuất khác nhau. Một căn phòng rộng gấp hai mươi ba lần căn hộ của tôi nhằm giải thích quy trình làm ra một cái túi xách tay.
Bác Bergenot thì thầm với tôi:
- Bác phải đi vệ sinh…
- Bà Dostoieva muốn biết giá trị của những thứ bà trưng bày ở đây.
- Toàn bộ bộ sưu tập được bảo hiểm 26 triệu euro. Nhưng ngoài giá trị đó, giá trị của một số hiện vật là không thể ước tính được. Chẳng hạn nhưng chúng tôi có những chiếc va li lịch sử hay đồ trang sức có một không hai nằm trong bộ sưu tập của ông tôi. Đến lượt bố tôi, ông đã làm phong phú bộ sưu tập này một cách đáng kể và tôi lại tiếp nối truyền thống đó. Quý vị có thể tự mình đánh giá.
Chúng tôi đang đứng trước cửa một căn phòng rộng hơn. Tôi nghĩ là mình đã nhận ra hình dáng tấm bản đồ trong tài liệu của Ric. Bà Albane dang rộng cánh tay như vị tu sĩ, giọng run run:
- Chúng ta đang đứng ở chính giữa bảo tàng. Ông tôi và bố tôi chắc hẳn sẽ rất đổi tự hào…
Những bức tường kín như bưng, trần nhà quá thấp, vô số đền nhấp nháy tạo nên vẻ trang nhã cho nơi này, nhưng cũng có camera ở khắp nơi và cả máy rà soát nữa. Cửa bọc thép. Nơi này là một cái két an toàn thực sự. Tủ kính ở đây được bố trí rất hài hòa. Trên mỗi tủ kính là một bảng thông tin nhỏ được đánh số.
Tủ số 1 bao gồm nhiều đồ da đã cũ – một cặp tài liệu, một tấm lót tay và một bộ đồ văn phòng.
- Những vật dụng này đã ngự trên bàn làm việc của các bậc quân vương Anh quốc. Ông tôi đã đem tặng chúng đi và bố tôi đã mua lại trong một buổi bán hàng gây quỹ các tác phẩm của Vương triều.
Tôi cố gắng tìm kiếm tủ số 17. Áp lực tăng cao. Nếu phải chạy trốn, tôi chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc đi qua cái cửa duy nhất của căn phòng. Ngoài sảnh, tôi sẽ gặp ba tay bảo vệ cao to. Nếu tôi tỏ ra bình tĩnh và tự nhiên, họ sẽ không dám chặn tôi lại.
Tủ số 6: chuỗi vòng cổ đầu tiên. Một chuỗi kim cương và ngọc lục bảo tuyệt mỹ. Thật tuyệt vời. Tủ đóng kín, có một chiếc đèn đẻ trên giá đỡ bằng nhung đen để treo chiếc vòng. Chỉ riêng món đồ này cũng đã là cả một gia tài đủ để Ric và tôi sống hết quãng đời còn lại.
Tủ số 10: một va li với ngăn kéo bí mật được thiết kế riêng cho vũ công kiêm biên đạo múa nổi tiếng Vladimir Tarkov, trong đó đựng kỷ vật thiêng liêng, một mảnh khăn voan của thánh Clotide, vật mà ông coi là bùa hộ mệnh, đã theo ông trong khắp các chuyến lưu diễn và mỗi lần trước khi lên sân khấu, ông đều hôn lên nó.
Tủ số 12: hòm đựng thi thể tổng thống Argentina Pablo Jumenes từng bị ném xuống sông Parand ở Rosario.
- Nếu nghiêng người, bà Debreuil nói, quý vị sẽ thấy vết máu ở dưới đáy và vết xước do móng tay gây ra khi ông tìm cách trốn thoát. Ông ấy chắc đã phải chịu đụng kinh khủng trước khi bị chết đuối.
Rốt cuộc tôi cũng nhận ra tủ số 17 nhưng tôi không tài nào các định được bên trong có gì. Cả hai tủ 14 và 15 đều chứa đồ trang sức, to hơn và có giá trị hơn nữa. Còn có cả quả trứng của Fabergé. Chúng tôi cứ ngỡ đang đứng ở tháp Luân Đôn.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đạt tới mục đích của mình: tủ kính mà Ric khao khát. Khi khám phá ra vật bên trong tủ, tôi đã bị sốc. Chỉ là một cái túi xách cũ. Chắc chắn đó không phải thứ mà Ric muốn. Tôi phải tìm hiểu mới được. Tôi cố gắng bằng một nỗ lực siêu phàm để hỏi bằng giọng nhẹ nhàng:
- Bảo tàng của bà thật tuyệt vời. Tôi rất thích cách bố trí các tủ kính nối tiếp xen kẽ nhau. Bà đã bố trí những vật được trưng bày thế nào?
- Theo cảm tính. Chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều về nghệ thuật phối cảnh nhưng chúng tôi cũng điều chỉnh mỗi ngày.
Thế là đã rõ. Họ đã thay đổi trật tự các tủ kính vào phút chót. Liệu Ric thèm khát món trang sức nào nhỉ? Chuỗi hạt ở tủ số 6 chăng? Tôi đứng ngây ra trước tủ số 17, đầu óc choáng váng vì sự thay đổi này, nó làm xáo trộn hết cả kế hoạch của tôi. Bác Bergenot tiến lại gần chỗ tôi. Bác nghĩ có gì đó làm tôi bực bội nhưng không thể nói cho tôi biết. Bà Albane đang ở rất gần chỗ chúng tôi nên có thể nghe thấy. Bà Irina Dostoieva cùng tôi chiêm ngưỡng cái túi xách cũ.
- Đây là vật rất đặc biệt, bà Debreuil bình luận, nhưng thú thực là tôi đã lưỡng lự mãi có nên trưng bày nó cho công chúng hay không. Ban đầu tôi định đặt ở đây một trong những viên ngọc đẹp nhất mà chúng tôi có.
“Tôi nghi ngờ điều đó, và bà không thể hình dung ra điều đó gây rắc rối cho tôi thế nào đâu…”
- Vậy sao?
- Cố vấn sắp đặt bảo tàng của chúng tôi đã nói rằng giá trị về mặt di sản của viên ngọc không thực sự nổi bật nên tôi đã nhượng bộ. Cái túi này là túi đầu tiên được xưởng của chúng tôi sản xuất. Nó là tổ tiên của tất cả các bộ sưu tập sau này của chúng tôi và đặt nền móng cho sản phẩm nổi tiếng nhất của chúng tôi.
Tôi không còn tự chủ nổi nữa, bác Bergenot cũng chao đảo. Bà Debreuil nhận ra ngay:
- Quý vị dường như bị căn phòng này hấp dẫn?
- Viên gạch đầu tiên của một công trình luôn làm người ta xúc động, cuối cùng thì tôi cũng thốt lên lời.
Bà Albane có vẻ lưỡng lự:
- Nếu có thể làm bà Irina vui, tôi sẽ rất vui sướng được tặng nó cho bà ấy.
- Bà thật tử tế, nhưng bà Dostoieva không quen nhận món quà như thế đâu.
- Bà ấy có vẻ rất thích nó đấy… Cô hãy hỏi xem bà ấy thấy thế nào. Dù sao thì tôi cũng định tặng bà ấy mẫu mới nhất của chúng tôi… Nhưng bây giờ thì thay vào đó, bà ấy sẽ nhận được mẫu đầu tiên! Nếu bà ấy đồng ý, bà ấy sẽ sở hữu một di sản của chúng tôi.
Tôi dịch lại. Bác Bergenot vẫn ngây người ra. Không đợi bác Bergenot trả lời, bà Debreuil ra hiệu cho một cái camera gần nhất. bà chỉ cái tủ kính. Một hồi chuông khẽ vang lên trong bầu không khí yên ắng tĩnh mịch. Bộ sưu tập này không thể bị đánh cắp được. Tôi không biết Ric định lấy trộm món đồ nào nhưng dù sao thì có lẽ anh ấy cũng sẽ không đạt được mục đích.
Bà Albane Debreuil mở tủ kính có gắn thiết bị bảo vệ rồi lấy cái túi ra. Bà nghiêng mình kính cẩn rồi nói với bác Bergenot rằng:
- Đây là kỷ niệm nho nhỏ cho cuộc gặp gỡ của chúng ta. Và bà chẳng bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì ngoài việc gìn giữ tình bằng hữu này!
Tôi dịch lại một cách khó khăn. Đầu óc tôi đang rối bời. Tôi phải nói sao với Ric? Còn gì là chiến thắng mà tôi sẽ trao cho anh? Nếu anh vẫn cố thử bất chấp phát hiện của tôi, anh sẽ bị bắt. Tôi chẳng tìm ra giải pháp nào cả. Tôi sẽ không thể cứu anh. Tôi đã không thể lội ngược dòng trước anh ấy. Từ giờ, đơn giản là tôi chỉ ý thức được một cách tuyệt đối về cái cạm bẫy mà chắc chắn anh sẽ mắc phải. Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi cũng sẽ mất anh. Nếu thất bại, anh ấy sẽ phải đi tù. Nếu thành công thì anh ấy sẽ bỏ trốn mà không có tôi bởi tôi đã không gây dựng được lòng tin nơi anh và tôi sẽ mất anh.
Tôi phải lên kế hoạch khác để tránh cái thảm họa này. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra trong lúc này là đánh rồi trói anh lại để ngăn anh thực hiện phi vụ này. Sau đó tôi sẽ giấu anh đi mãi mãi. Tôi tin vào hội chứng Stockholm nên cho rằng theo năm tháng, anh sẽ yêu tôi.