← Quay lại trang sách

Chương 73

Xavier tiễn chúng tôi đến tận hiệu bánh. Trên đường về, vừa nhẹ nhõm vừa sung sướng vì kỳ tích của mình, anh và bác Bergenot không ngừng cười và bình luận về vở hài kịch mà chúng tôi vừa diễn. Tôi chẳng nói lời nào.

Sophie đợi chúng tôi trên vỉa hè. Nhìn thấy chiếc xe to kềnh, bác Mohamed liền ra khỏi tiệm. Khi nhận ra chúng tôi, bác đưa cho tôi ba lá thứ.

- Mọi việc ổn cả chứ? Bác hỏi tôi.

- Không ai buồn chán cả, mọi thứ đã xong xuôi.

- Nhưng cháu có vẻ không vui.

- Cháu chẳng có lý do gì để không vui cả.

- Thư của cháu đây. Bác không biết bên trong có gì nhưng thấy tên người nhận, bác thấy mừng vì không phải đi gửi thư. Giữ lại mấy con tem trước khi tiêu hủy chúng nhé.

- Cảm ơn bác Mohamed.

Tôi ôm hôn bác.

Sophie quay qua tôi:

- Thế nào rồi?

- Không gì cả. Tớ không có lấy một cara nào để đưa cho Ric.

- Thế cậu sẽ làm gì?

- Tớ không biết nữa.

Tôi ôm lấy cô ấy.

- Dù sao đi nữa tớ sẽ không bao giờ quên những gì hôm nay cậu đã làm cho tớ. Nếu tớ có một người chị em gái trên đời này thì đó chính là cậu.

Tôi ôm siết lấy cô ấy như thể tôi sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.

- Cậu sao vậy? Dù sao thì chúng mình cũng đã xong việc rồi. Đâu phải là mình không làm được gì! Cậu chỉ việc nói với anh chàng của cậu rằng cậu đã thử làm điều không thể vì anh ấy và nếu như điều đó là vô vọng thì đó không phải lỗi của cậu.

“Vô vọng, chính xác như tớ lúc này.”

- Sophie, làm ơn đừng xóa những bức ảnh trong phóng sự của cậu. Đó sẽ là những kỷ niệm.

- Cậu có thể tin ở tớ, thậm chí tớ sẽ rửa ảnh và làm cho cậu vui sướng.

- Đồ quỷ sứ!

- Đồ con khỉ!

- Tớ yêu cậu!

Đến lượt cô ấy ôm tôi. Xavier tiến lại gần:

- Xin lỗi Julie nhưng tớ phải quay lại làm việc. Tớ muộn mất rồi.

Tôi ôm Xavier. Cái vỉa hè này càng ngày càng giống sân ga nơi người ta rầu rĩ nói lời ly biệt.

- Xavier, cảm ơn cậu vì tất cả. Xe của cậu là một kiệt tác và cậu là một chàng trai vàng.

- Không có gì. Chúng ta đã làm thật tuyệt. Tớ không biết cậu làm vậy để làm gì nhưng hy vọng cậu đã có thứ mong muốn.

- Thấy mọi người giúp đỡ tớ và mạo hiểm vì tớ như vậy, đó đã là kho báu quý giá nhất mà tớ tìm thấy ở bảo tàng.

Tôi hôn cậu ấy bằng cả trái tim:

- Tớ may mắn không ngờ khi có cậu làm bạn và tớ thật ngốc nghếch khi muốn được nhiều hơn nữa.

Tôi sẽ khóc ướt áo cậu ấy mất. Cậu ấy siết chặt cánh tay vạm vỡ ôm lấy đôi vai tôi.

- Julie, nếu Ric không tự nhận ra được cậu là một cô gái tuyệt vời thế nào thì tớ sẽ đá anh ta để anh ta phải sáng mắt ra.

Chúng tôi chia tay. Xavier và Sophie lên xe. Xe của Sophie lọt thỏm so với xe của Xavier. Đoàn xe trông thật buồn cười và biến mất ở cuối đường mà vẫn nghe thấy tiếng còi.

Chỉ còn bác Bergenot và tôi trên vỉa hè:

- Chưa xong đâu, con giá, cựu thương gia Nga sành sỏi nói, lại phải làm việc thôi.

- Cháu không biết phải cảm ơn bác thế nào.

- Ta có làm gì đâu. Khó nhất là phải nhịn tiểu.

Tôi muốn ôm lấy bác nhưng không dám.

- Cháu có thể hỏi bác một câu được không?

- Tất nhiên là được, nhưng nhanh nhanh lên, sắp đến giờ học sinh tan học rồi…

- Tại sao bác lại chấp nhận dấn thân vào phi vụ điên rồ này?

Bác lưỡng lực một hồi rồi nhẹ nhàng nói:

- Cháu biết đấy, Julie, ta không được cái phúc có con cái. Ta biết cháu từ lâu rồi và chuyện cháu làm ở cửa hàng là một việc tốt với tất cả mọi người, nhất là với ta. Cháu gần giống với đứa con mà Marcel và ta hằng ao ước. Vì vậy mà chiều nay, lần duy nhất trong đời, ta chỉ làm chút ít trong số tất cả những việc điên rồ mà các bậc cha mẹ có thể làm cho con mình. Còn bây giờ, mở cửa hàng thôi.

Bác Bergenot chỉnh lại áo khoác và đầu tóc. Bác không giống một quý bà vĩ đại, bác chính là một quý bà vĩ đại.