← Quay lại trang sách

10. NGÀY MƯỜI THÁNG MƯỜI HAI

Cậu bé xanh xao với kiểu tóc ngố như Nồi đất úp và cử chỉ ngờ nghệch như con cún con lóng ngóng tới bên cái tủ treo quần áo ở tiền sảnh để với lấy chiếc áo choàng trắng của ông bố. Rồi đến đôi ủng, đã bị chính tay cậu nghịch ngợm xịt lên một lớp sơn trắng. Khẩu súng hơi thì cậu không dám sơn lên. Đó là quà tặng của dì Chloe. Mỗi lần dì đến chơi là cậu lại phải vác khẩu súng ra để dì ca một bài về vẻ đẹp của vân gỗ trên báng. Nhiệm vụ hôm nay: đi bộ đến hồ nước, trinh sát con đập do bọn hải ly xây. Có thể cậu sẽ bị bắt giữ. Dưới tay của loài thú đó, cái bọn sống giữa vách đá lâu đời. Bọn chúng nhỏ con thế thôi, nhưng khi đứng thẳng lên thì cũng ra phết. Và sẽ rượt đuổi đối thủ. Đó là chiến lược của chúng mà. Sự bình tĩnh của cậu sẽ làm chúng bối rồi. Cậu biết chắc như vậy. Và thấy hứng chí vì điều đó. Rồi cậu sẽ hạ khẩu súng hơi, chĩa vào chúng và hất hàm hỏi: Chúng mày có biết tác dụng của thứ đồ nghề này của loài người không? Pằng! Bọn chúng là dân cư Cõi A Tỳ. Hay còn gọi là bọn A Tỳ. Bọn chúng có mối quan hệ mật thiết lạ lùng với cậu. Nhiều khi cậu dành cả ngày chăm sóc vết thương cho chúng. Đôi khi, để đùa vui, cậu bắn vào mông một đứa đang chạy trốn. Rồi con đó sẽ lê lết suốt những ngày còn lại của đời mình. Mà khoảng thời gian đó với bọn này thì có thể dài đến chín triệu năm nữa. Sau khi đã thoát được vào trong vách đá, con bị bắn sẽ nói, Các cậu, xem mông tớ này. Cả bọn kia sẽ ngó vào mông của con tên Gzeemon nọ và trao đổi với nhau những cái nhìn xót xa: Ôi chắc Gzeemon sẽ cà nhắc suốt chín triệu năm nữa mất thôi, tội nghiệp chàng. Bởi vì, vâng: Dân A Tỳ thường nói như hề chèo ấy mà. Và điều đó hiển nhiên gợi ra nhiều truyền thuyết về nguồn gốc thật sự của bọn chúng trên trái đất này. Bắt giữ cậu hiển nhiên là việc phiền toái đối với bọn A Tỳ. Cậu quá tinh quái. Mà lại không lọt qua lỗ trên vách đá. Trong khi bọn chúng trói cậu và vào bên trong để pha chế thứ biệt được làm nhỏ người lại thì - Phựt! - cậu sẽ giật tung dây trói cũ kỹ của chúng bằng một động tác trong môn võ cậu tự sáng chế, tên là Toi Foi, hay còn gọi là Đoạt Mệnh Quyển. Và rồi cậu sẽ đặt một hòn đá máu lạnh bít cửa nhốt bọn chúng bên trong. Lúc sau, tưởng tượng ra cảnh bọn chúng đang hấp hối, và động lòng thương xót, cậu lại quay lại nhấc hòn đá ra. Ôi chao ôi, một con trong bọn có lẽ sẽ nói từ bên trong: Đa tạ, ngài thống lĩnh. Ngài thực là một đối thủ xứng đáng. Rồi đôi khi cũng có tra tấn. Chúng sẽ bắt cậu nằm ngửa nhìn mây trôi để chúng tra tấn theo các kiểu mà cơ thể cậu có thể chịu đựng được. Bọn chúng thường chừa hàm răng cậu ra. Thế là may. Đến đánh răng cậu còn ghét nữa là. Về khoản đó thì bọn chúng thật ngốc, chúng không bao giờ nghịch chim cậu và không bao giờ động đến móng tay cậu. Cậu cứ trơ ra chịu trận, khiến bọn chúng tức điên lên vì cậu cứ huơ chân kéo tay tới lui tạo thành hình thiên thần trên tuyết. Đôi khi, bọn chúng sẽ buông một câu, Ồ, hóa ra cái tên Robin còn được dùng để đặt cho con trai cơ đấy, rồi rúc rích điệu cười của bọn A Tỳ, chắc mẩm đây chính là đòn hạ thủ mà không nhận ra cậu đã nghe mấy thằng ngốc ở trường ra rả câu này từ xửa từ xưa rồi. Hôm nay, cậu có cảm giác rằng bọn A Tỳ có thể sẽ bắt cóc Suzanne Bledsoe, cô bé cậu mới gặp ở trường. Cô từ Montreal đến. Cậu mê cái cách cô nói. Chắc bọn A Tỳ này cũng thế, mà chúng còn định sử dụng cô để tăng trưởng bù số dân đang bị hụt đi, và để nướng một vài món bánh chúng không biết cách làm. Đã trang bị xong, báo cáo NASA. Xoay trở rất vụng về mới ra lọt cửa. Rõ. Đã ghi nhận tọa độ. Cẩn thận khi ra hiện trường, Robin. Ôi trời, lạnh quá, khiếp. Nhiệt kế con vịt chỉ âm mười hai độ. Mà đấy là chưa kể gió lùa. Thế mới thú. Thế mới thật. Một chiếc xe Nissan màu xanh lục đang đỗ ở cuối đường Poole, chỗ đâm vào sân bóng. Hy vọng chủ nhân chiếc xe không phải là một gã trai lơ để cậu phải bày mưu qua mặt. Hay là một tên A Tỳ đóng giả người. Sáng, sáng, xanh và lạnh. Tiếng băng tuyết vỡ giòn khi cậu đi cắt ngang sân bóng. Vì sao chạy dưới trời lạnh như thế này lại bị nhức đầu? Có lẽ là do Gia Tốc Tốc Độ Gió Cao (1) Lối vào rừng chỉ vừa đủ rộng cho một người đi. Có vẻ con A Tỳ giả người này đã bắt cóc cô bé Suzanne Bledsoe thật rồi. Quỷ tha ma bắt nó! Và cả giống nòi nhà nó. Qua hàng dấu chân chỉ thấy của một người, chắc con A Tỳ này đã vác cô bé rồi. Đồ lưu manh mất nết. Khôn hồn thì đừng có sờ mó lung tung lúc đang vác cô bé. Mà nếu thế thì cô bé chắc chắn sẽ nổi dóa chống cự đến cùng. Thật là đáng ngại, tình hình rất đáng ngại. Khi cậu bắt kịp họ, cậu sẽ nói: Này, Suzanne, tớ biết cậu chẳng biết tên tớ, còn gọi nhầm tớ là Roger cái lần cậu bảo tớ ngồi lui ra ấy, nhưng dù sao tớ cũng phải thú nhận là tớ cảm thấy giữa chúng ta có điều gì đó. Cậu có thấy như vậy không? Suzanne có đôi mắt nâu lạ lùng nhất. Chắc giờ đôi mắt đó đang mọng nước, vì sợ hãi và sự thật bất ngờ. Ê bồ, thôi không được nói chuyện với cô ta nữa, con A Tỳ nói. Tao không thôi, cậu nói. Và Suzanne này, ngay cả nếu cậu không cảm thấy có gì giữa chúng ta, tớ nguyện sẽ giết con quái này và đưa cậu về nhà. Nhà cậu ở đâu ấy nhỉ ? Ở đường EL Cirro à? Bên cạnh tháp nước? Ở đó có mấy ngôi nhà thật đẹp. Đúng thế, Suzanne nói. Nhà tớ còn có bể bơi. Mùa hè tới cậu nên đến chơi. Cậu cứ mặc nguyên áo mà bơi trông ngầu lắm. Và, đúng, có điều gì đó giữa hai ta. Đến giờ tớ thấy cậu là người sâu sắc nhất trong đám con trai ở lớp. Kể cả so với đám con trai tớ từng biết ở Montreal, tớ cũng sẽ nói: Không ai sánh được. Ôi, được nghe những lời đó thật tuyệt, cậu nói. Cảm ơn cậu đã nói những điều đó. Tớ biết tớ không phải là đứa thon thả gì cho cam. Vấn đề với bọn con gái chúng tớ ấy à? Suzanne nói. Ấy là chúng tớ chú trọng nội tâm hơn hình thức. Hai đứa có im ngay đi không? con A Tỳ lên tiếng. Vì đến lúc chúng mày đi gặp tử thần rồi. Cả hai. Ừ, đúng là đến lúc có kẻ phải đi gặp tử thần đấy, Robin nói. Có điều hơi tủi là mình chưa cứu được một sinh linh nào. Hè năm ngoái có gặp một con cầy vằn đang hấp hối. Thoạt tiên cậu định kéo nó về nhà để mẹ gọi thú y. Nhưng đến gần trông hãi quá. Bọn cầy vằn ngoài đời trông to hơn trong tranh hoạt hình nhiều. Mà con này trông còn có vẻ muốn cắn cậu nữa. Thế nên cậu chạy về nhà, ít ra cũng mang ra cho nó chút nước. Khi trở lại chỗ đó, cậu thấy dấu vết những cơn vật vã cuối cùng của con vật trước khi chết. Thật là buồn. Mà cậu thì rất kém chịu trước cảm giác buồn. Tình cờ trước đó trên đường xuyên rừng cậu đã sắp khóc mất rồi. Điều đó chỉ chứng tỏ cậu có trái tim nhân hậu, Suzanne nói. Tớ cũng chẳng biết nữa, cậu khiêm tốn nói. Cái lốp xe tải cũ đây rồi. Nơi bọn học sinh trung học hay đàn dúm ăn chơi. Bên trong cái lốp, còn phủ đầy tuyết xốp, có ba vỏ lon bia và một nùi chăn. Chắc em thích ăn chơi tiệc tùng nhỉ, hẳn vừa mới đây thôi, con A Tỳ đã mồi Suzanne khi đi qua đúng chỗ này. Không, tôi không thích, Suzanne nói. Tôi thích chơi đùa. Và thích ôm. Ôi nhóc ơi, con A Tỳ nói. Nghe như ở nhà trẻ. Ở đâu đó sẽ có một chàng trai thích chơi đùa và ôm ấp, Suzanne nói. Cậu đã ra khỏi rừng, đang tới vị trí ngắm cảnh đẹp nhất cậu biết được. Mặt hồ là một màu trắng băng giá tinh khiết. Cậu chợt nghĩ trông hơi giống cảnh Thụy Sĩ. Một ngày nào đó cậu sẽ biết chắc. Khi đất nước Thụy Sĩ đón cậu bằng lễ duyệt binh hay kiểu gì đó. Chính tại điểm này vết chân con A Tỳ rẽ khỏi đường chính, kiểu như nó đã chú ý dừng bước để ngắm cảnh mặt hồ. Có lẽ con A Tỳ này cũng không phải dạng độc ác toàn phần. Có lẽ nó đang thấy hơi cắn rứt lương tâm khi đối mặt với Suzanne đang can đảm vùng vẫy trên lưng nó. Ít ra thì con A Tỳ này cũng có vẻ biết yêu thiên nhiên. Rồi vết chân nó lại trở về con đường, uốn khúc quanh mặt hồ và nhằm về hướng đồi Lexow. Vật lạ này là cái gì vậy? Một chiếc áo khoác? Trên ghế băng? Bọn A Tỳ dùng ghế băng để làm lễ giết người hiến tế? Không có tuyết đọng trên áo. Phía trong áo vẫn còn hơi âm ấm. Kết luận: Đây là chiếc áo con A Tỳ mới cởi bỏ. Thật là một thứ bùa phép lạ lùng. Thật là một bài đánh đố khiến ta phải động não, nếu cậu đã từng gặp tình huống như thế. Mà cậu đã gặp rồi. Một lần, cậu thấy một chiếc áo nịt ngực trên ghi đông xe đạp. Lần khác, cậu thấy cả một phần bít tết nguyên vẹn trên đĩa ăn phía sau cửa hàng Fresno. Không ai động đến cả. Dù trông khá ngon lành. Có điều gì đang diễn ra. Rồi cậu chợt thấy, ở lưng chừng đồi Lexow, một người đàn ông. Một người đàn ông hói đầu, không mặc áo khoác. Siêu gầy. Hình như chỉ mặc bộ đồ ngủ. Đang lóng ngóng leo đồi với sự kiên nhẫn của một con rùa, hai cánh tay trần thò ra khỏi chiếc áo ngủ trông như hai cành cây màu trắng thò ra ngoài một chiếc áo ngủ. Hay một nấm mồ. Loại người gì mà lại bỏ quên áo khoác trong một ngày giá lạnh như thế này? Loại tâm thần, đích thị rồi. Gã này trông như một dạng tâm thần. Giống một kẻ trong trại tập trung hay một ông lão lẫn cẫn buồn thảm. Bổ cậu đã có lần nói, Hãy tin vào lý trí, Rob à. Nếu một thứ bốc mùi như cứt nhưng có mấy chữ Chúc mừng sinh nhật và một ngọn nến cắm bên trên thì đó là cái gì? Có lớp kem phủ trên không? cậu đã hỏi lại thế. Bố cậu lại làm cái điệu bộ nheo mắt mà ông vẫn làm mỗi khi chưa có sẵn câu trả lời. Giờ đây lý trí đang nói với cậu điều gì? Có gì đó không ổn. Đã là người thì phải cần áo khoác. Dù là người lớn đi chăng nữa. Mặt hồ đang đóng băng. Nhiệt kế con vịt chỉ âm mười hai độ. Nếu người này bị tâm thần, thì càng nên tới giúp ông ta, vì Chúa Jesus chẳng đã nói rằng, Phúc thay cho những kẻ ra tay cứu giúp những người không tự cứu giúp bản thân mình được, vì bị tâm thần, đi đứng không vững, hoặc bị tàn tật ư? Cậu nhấc chiếc áo khoác khỏi ghế băng. Một cuộc giải cứu. Cuối cùng cũng có một phi vụ giải cứu thật sự, kiểu thế.

Trước đó mười phút, Don Eber đã dừng lại bên hồ để nghỉ lấy hơi. Ôns quá mệt. Công to việc lớn gì đâu. Thánh thần ơi. Lúc ông còn hay đưa con Dã Nhân ra đây chơi, ông với nó thường đánh sáu vòng quanh hồ, chạy nuớc kiệu lên đồi, chạm vào tảng đá trên đỉnh rồi phi nước đại xuống. Tiếp tục đi thôi, một trong hai kẻ đang bàn luận trong đầu ông suốt cả buổi sáng lên tiếng. Tức là, nếu mi vẫn kiên định với ý tưởng tảng đá, kẻ kia nói. Một ý tưởng mà chúng ta vẫn thấy kỳ lạ như một chiếc quần hoa hòe hoa sói. Hình như một kẻ là bố còn kẻ kia là Kip Flemish. Những kẻ lừa dối ngu ngốc. Họ đã đổi vợ cho nhau, rồi cùng bỏ người vợ đã đổi tay và cùng nhau trốn sang California. Có phải họ đồng tính không? Hay là những kẻ thích của lạ? Những kẻ đồng tính thích của lạ? Nhưng bố và Kip trong đầu ông đã nhận lỗi, và cả ba đi đến thỏa thuận: Ông sẽ tha thứ cho họ về việc họ có thể là những kẻ đồng tính thích của lạ, và đã để ông phải tham gia cuộc đua xe đồ chơi làm bằng hộp xà phòng chỉ có một mình mẹ giúp, đổi lại họ đồng ý sẽ cho ông những lời khuyên chắc nịch đầy nam tính. Nó muốn việc đó phải đẹp đẽ. Lần này là bố nói. Hình như bố có phần nghiêng về phe ông. Đẹp đẽ ư? Kip nói. Tôi thì sẽ không dùng từ đó. Một cánh chim hồng tước đỏ rực lướt qua giữa thanh thiên bạch nhật. Trông mới kỳ diệu chứ. Kỳ diệu thật. Ông còn trẻ. Ông mới năm mươi ba. Đến giờ chắc ông không còn cơ hội đọc bài phát biểu tầm cỡ quốc gia về đam mê nữa. Nhưng còn ước mơ về chuyến xuôi dòng sông Mississippi bằng xuồng? Còn ước mơ được sống trong túp lều hoang sơ hình chữ A gần bờ suối hoang với hai cô nàng hippie ông gặp trong cửa hàng lưu niệm ở cao nguyên Ozark năm 1968, cái lần Allen, bố dượng ông, người hay mặc bộ đồ phi công chẳng giống ai ấy, mang cho ông cả một túi đá hóa thạch? Một trong hai cô hippie đã nói rằng ông, Eber, sẽ thành một con cáo khi trưởng thành, và mong lúc đó ông đừng quên gọi cho cô? Rồi hai cô hippie chụm mái đầu màu hung của họ vào nhau và cười khúc khích về triển vọng cáo già của ông. Và điều đó chưa bao giờ... Vì sao chẳng rõ, điều đó chưa bao giờ... Xơ Val nói, Sao không thử cố làm tổng thống JFK tiếp theo? Thế là ông tranh cử vào chức lớp trưởng. Dượng Allen đã mua cho ông một chiếc mũ cói vành nhỏ. Họ cùng nhau ngồi trang trí dải băng trên mủ bằng bút dạ. CHIẾN THẮNG VỚI EBER! Ở đằng sau: TUYỆT! Dượng Allen cũng giúp ông ghi âm một đoạn băng. Một diễn văn ngắn. Rồi Allen mang cuốn băng đi đâu đó và trở về với ba mươi bản sao, “để phân phát”. “Thông điệp của con rất tốt,” dượng Allen đã nói vậy. Và con nói hay kinh khủng. Con sẽ thành công.” Và ông thành công thật. Ông đã thắng cử. Dượng Allen còn tổ chức một bữa tiệc mừng chiến thắng cho ông nữa. Một bữa tiệc bánh pizza. Tất cả bọn nhóc bạn ông đều đến. Ôi, Allen. Người đàn ông tốt bụng nhất trên đời. Đã dạy ông bơi. Đã dạy ông làm thủ công cắt dán. Đã kiên trì chải đầu ông cái lần ông bị lây chấy. Không bao giờ cáu giận, vân vân và vân vân... Nhưng không còn được như thế nữa, một khi cơn bệnh phán. Phát. Quỷ tha ma bắt. Ngày càng nhiều lời. Nói nhịu. Càng ngày ông càng buông ra nhiều lời bất ngờ. Bất ngờ. Khi cơn đau bắt đầu, Allen phát cục. Văng ra những lời không nên nói. Với mẹ, với Eber, với người giao nước. Từ chỗ là một người e dè, luôn đặt bàn tay khích lệ lên vai ông, cho đến lúc là một hình hài xanh xao teo tóp dần trên giường, quát CẶC! Nhưng với chất giọng địa phương vùng Đông Bắc rất khó nghe, từ ấy nghe như CĂNG! Lần đâu tiên Allen quát CÀNG! tiếp đó là khoảnh khắc bối rồi khi cả mẹ và ông đưa mắt nhìn nhau xem ai đang bị gọi là CĂNG. Nhưng rồi Allen đính chính, cho rõ: CĂNG CẢ! Rõ ràng là dượng muốn nói cả hai. Thật nhẹ người. Mẹ và ông bật cười. Trời đất, ông đã đứng đây bao lâu rồi ? Ánh sáng ban ngày đang đợi. Đang vơi dần. Thật lòng mà nói em chẳng biết phải làm gì. Thế mà bố quyết thật đơn giản. Tự mình gánh lấy mọi chuyện. Bố vẫn vậy, có gì lạ đâu! Đúng thế. Giờ thì Jodi và Tommy đang nói chuyện với nhau. Chào các con. Hôm nay là một ngày trọng đại. Ý em là, dĩ nhiên, có cơ hội nói lời giả biệt đàng hoàng thì cũng tốt. Nhưng cái giả của việc đó là gì ? Đúng vậy. Và đấy... bố biết thế. Bố là bố. Và một người bố sẽ làm như thế. Cất bớt gánh nặng cho những người thân yêu. Tránh cho người thân hình ảnh đau đớn cuối cùng, có thể ám ảnh cả đời. Chẳng mấy chốc, Allen đã thành ra THẾ. Và chẳng ai trách người khác vì muốn tránh THẾ. Đôi khi mẹ và ông lánh xuống bếp. Còn hơn là phải chịu cơn thịnh nộ có thể bộc phát của THẾ. Ngay cả THẾ cũng hiểu sự việc. Mình rón rén đưa cốc nước vào, đặt xuống, khẽ khàng nói, Đây dượng ơi, còn cần gì nữa không ạ? Và thấy rõ THẾ đang ngẫm nghĩ, Suốt bao nhiêu năm nay tôi tử tế với các người, giờ các người coi tôi chỉ là THẾ à? Đôi lúc dượng Allen dịu dàng vẫn còn đó, biểu lộ qua đôi mắt, Này, đi ra đi, làm ơn đi ra đi, tôi đang phải cố lắm mới không văng CĂNG đấy! Gầy trơ xương sườn. Ông dẫn tiểu gắn vào chim. Bốc mùi như bãi phân. Nhưng anh không phải là ông Allen và ông ấy không phải là anh. Molly đã nói thế. Còn về bác sĩ Spivey, ông ta không thể nói được. Không buồn nói. Còn bận vẽ hoa cúc trên tập giấy dính. Chán rồi mới mở mồm, Ừm, nói thật lòng nhé? Khi nó di căn, thường giở chứng khó lường. Nhưng không phải lúc nào cũng tệ. Có một bệnh nhân. Chỉ lúc nào cũng thèm nước có ga sprite. Và Eber đã nghĩ bụng, Thưa lương y/đấng cứu rỗi/kẻ hộ mệnh, có phải ông vừa nói lúc nào cũng thèm nước có ga sprite không ạ? Đó là cách họ lừa bệnh nhân. Người bệnh sẽ nghĩ, Có khi mình chỉ thèm nước có ga Sprite thôi. Rồi chớp mắt, là thành ra THẾ, văng CĂNG! ị ra giường, đánh những người đang lúi húi lau rửa cho mình. Không đời nào, thưa ngài. Quên đi! Thứ Tư tuần này ông lại rơi khỏi giường bệnh lần nữa. Chính lúc đang ở dưới sàn, trong bóng tối, ý định đó đã đến với ông: Mình có thể tránh cho Họ. Tránh cho chúng tôi ư? Hay tránh cho ông? Tránh ra sau lưng ta đi (2). Tránh ra sau lưng anh đi cưng. Một cơn gió đưa xuống một chuỗi bông tuyết từ đâu đó trên cao. Đẹp quá. Tại sao chúng ta lại được sinh ra như thế, để thấy bao nhiêu thứ đẹp đẽ xảy ra quanh ta hằng ngày? Ông cởi áo choàng ra. Lạy Chúa. Cởi mũ và gang tay, nhét chúng vào một bên ống tay áo choàng, để áo lên chiếc ghế băng. Như thế để họ biết. Họ sẽ tìm thấy chiếc xe, đi theo đường mòn, và tìm thấy áo khoác. Thật là một phép lạ. Khi ông đi được đến tận đây. Ờ, mà ông vốn luôn khỏe mạnh. Có lần ông đã chạy hết chặng bán việt dã với một bàn chân gãy. Ngay sau khi thắt ống dẫn tinh về, ông đi lau chùi ga ra ngay, chẳng hề hấn gì. Ông đã ngồi trên giường bệnh chờ đến lúc Molly đi hiệu thuốc. Đó là đoạn khó khăn nhất. Chỉ thốt ra một lời chào tạm biệt bình thường. Tâm trí ông giờ đây bắt đầu hướng về bà, và ông phải chặn luồng suy nghĩ đó lại bằng một lời cầu nguyên: Hãy cho con chấm dứt việc này. Lạy Chúa, đừng để con phát thối. Cho con kết thúc trong danh dự. Để con làm thật giòn. Để. Để con làm thật giòn. Gòn. Gọn. Ước tính thời gian bắt kịp con A Tỳ, đưa áo khoác cho hắn? Khoảng chín phút. Mất sáu phút đi hết con đường mòn vòng quanh hồ, thêm ba phút nửa để chạy ngược lên sườn đồi như một bóng ma hay thiên thần cứu rỗi, mang một món quà đơn giản là chiếc áo khoác. Đó chỉ là ước đoán thôi, NASA. Tôi phịa bừa như thế thôi. Chúng tôi biết thế, Robin. Đến giờ thì chúng tôi biết rất rõ anh ngỗ ngược như thế nào rồi. Như cái lần anh đánh rắm trên Mặt trăng. Hay lần anh lừa Mel nói, “Thưa ngài Tổng thống, thật là một phát hiện thú vị, chúng ta đã tìm ra một tiểu hành tinh bay quanh sao Thiên Vương.” Số liệu ước đoán của cậu lần này đặc biệt rủi ro. Con A Tỳ này lanh lẹ đến bất ngờ. Còn bản thân Robin lại không phải là đứa nhanh nhẹn cho lắm. Thân hình cậu cũng khá bệ vệ. Đến nỗi bố cậu đoán rằng cậu sẽ nảy nở tích cực thành hình hài chắc nịch tấm cỡ một hậu vệ bóng bầu dục. Cậu cũng hy vọng thế. Nhưng giờ thì cậu mới chỉ hơi có ngực xệ chút thôi. Robin, nhanh lên, Suzanne nói. Tớ thấy tội nghiệp cho ông lão khổ sở kia quá. Lão ấy là đồ ngốc, Robin nói, vì Suzanne còn trẻ và chưa hiểu được rằng khi một người có đầu óc ngốc nghếch, anh ta sẽ làm khổ những người khác, những người ít ngốc hơn mình. Ông ấy không còn nhiều thời gian đâu, Suzannc nói, gần như sắp phát cuồng lên. Đây rồi, đây rồi, cậu cố an ủi cô bé. Tớ sợ quá, cô nói. Ấy thế mà lão ấy thật may mắn có người như tớ ôm áo khoác cho lão lên tận trên ngọn đồi cao tú hụ, mà dốc thế này, tớ chẳng ưa gì, Robin nói. Tớ nghĩ thế mới là định nghĩa của “người hùng”, Suzanne nói. Tớ đoán vậy, cậu nói. Tớ không muốn cứ sỗ sàng mãi thế này, cô nói. Nhưng hình như ông ta đang mỗi lúc một xa hơn. Thế cậu nghĩ phải làm gì bây giờ? cậu nói. Với tất cả sự kính trọng, cô nói, và vì tớ biết cậu coi chúng ta bình đẳng nhưng khác biệt, tớ sẽ đảm nhiệm phần trí tuệ và phát kiến và những việc kiểu như thế nhé ? Ừ, ừ, cậu nói tiếp đi, cậu nói. Nào, hãy làm thử một bài toán hình học đơn giản... Cậu nhận ra ngay cô định nói điều gì. Và cô hoàn toàn đúng. Thảo nào cậu yêu cô. Cậu phải cắt ngang qua mặt hồ, như thế giảm được góc vòng, tức là rút ngắn được nhiều giây quý giá trong cuộc đua. Từ từ đã, Suzanne nói. Như thế có nguy hiểm không? Không đâu, cậu nói. Tớ đã làm hàng đống lần rồi. Hãy cẩn thận đấy nhé, Suzanne khẩn khoản. Ờ, một lần, cậu đáp. Cậu quá tự tin, Suzanne nói với vẻ nghi ngại. Thật ra, chưa bao giờ, cậu nói thật khẽ, không muốn để cô phát hoảng. Lòng dũng cảm của cậu thật bốc, Suzanne nói. Cậu bắt đầu băng ngang mặt hồ. Thật ra đi trên mặt nước cũng khá là hay. Mùa hè người ta vẫn chèo thuyền ở đây. Nếu mẹ mà trông thấy cậu lúc này chắc sẽ nổi cơn tam bành. Mẹ coi cậu mỏng manh như thủy tinh. Vì chắc là hồi mới sinh cậu đã phải phẫu thuật gì đó. Cậu chỉ cần dùng những thứ như cái dập ghim là mẹ đã ở tình trạng báo động rồi. Nhưng mẹ là người tốt bụng. Một cố vấn đáng tin cậy và một người hướng dẫn vững vàng. Bà có mái tóc bạch kim dày và dài, giọng nói hơi khàn, dù bà chẳng bao giờ hút thuốc, thậm chí còn ăn chay nữa. Bà chưa bao giờ cưỡi xe máy để phô hình thể, dù có vài đứa ngốc ở trường nói trông bà giống một em tay chơi xe máy. Cậu thật lòng rất yêu quý mẹ. Giờ cậu đã vượt được khoảng ba phần tư, hay chừng sau mươi phần trăm bề ngang hồ rồi. Từ chỗ cậu đến bờ bên kia có một khoảng xam xám. Chỗ đó vào mùa hè có một con suối chảy vào. Trông hơi rủi ro. Đến rìa khoảng xam xám đó cậu dùng báng súng dộng xuống mặt băng. Cũng như gì. Thế là cậu bước tới. Băng vỡ lạo xạo dưới chân cậu. Chắc chỗ này cũng nông thôi. Cậu mong như thế. Ui dà. Sao rồi? Suzanne hoảng hốt nói. Không ổn lắm, cậu nói. Có lẽ cậu nên quay lại, Suzanne nói. Nhưng chẳng phải chính cảm giác sợ hãi này mới là thử thách cho mọi anh hùng lúc vào đời sao ? Chẳng phải cái mốc để đo lòng dũng cảm chính là vượt qua được cảm giác sợ hãi này sao? Không thể quay lại được. Có được không? Có lẽ được. Thực ra là nên thế. Mặt băng vỡ ra và cậu bé rơi xuống.

Không thấy nói đến cảm giác buồn nôn trong truyện Thảo nguyên bình dị. Một cảm giác sung sướng tràn ngập tâm hồn khi tôi thiếp đi dưới đáy hẻm núi. Không sợ hãi, không bồn chồn, chỉ có một nỗi buồn mông lung khi nghĩ tới những việc còn chưa làm được. Cái chết là thế này ư? tôi thầm nghĩ. Thế thì chẳng là gì cả. Hỡi tác giả, tên gì tôi không nhớ ra được, tôi muốn nói điều này với bạn. Viết như lỗ đít. Cơn run mới dữ dội làm sao. Như động đất vậy. Đầu ông rung bần bật trên cổ. Ông dừng lại để ọe xuống tuyết, chút màu trắng vàng ám lên nền trắng xanh. Thật khiếp. Giờ ông thấy khiếp sợ thật. Mỗi bước đi là một chiến thắng. Ông phải nhớ điều đó. Mỗi một bước gượng đưa ông đi cha nữa, cha nữa. Xa nữa. Xa nữa. Cha dượng. Ôi cái thắng lợi ông đang phải vật vã để giành giật. Từ hàm răng của tất hại. Ông chợt thấy cần phải nói lại cho đúng. Từ hàm răng của thất bại. Từ hàm răng của thất bại. Ôi Allen. Ngay cả khi dượng đã trở thành THẾ dượng vẫn là dượng Allen của con. Xin dượng hiểu cho. Ngã này, bố ông nói. Mất một khoảng thời gian ông chờ xem mình sẽ tiếp đất như thế nào và sẽ thấy đau đến độ nào. Rồi hình như bụng ông đập vào một cái cây. Rồi ông thấy mình co quắp như thai nhi quanh cái cây đó. Khốn kiếp. Ối ối. Thật quá sức. Ông không hể khóc sau lúc mổ hay trong suốt đợt hóa trị, thế mà giờ đây ông muốn khóc. Thật không công bằng chút nào. Thì đành đã là người ai cũng có thể mắc bệnh tật, nhưng tại sao nó lại rơi vào đúng ông. Ông đã trông chờ mãi sẽ có một sự cứu rỗi đặc biệt. Nhưng chẳng có gì. Cái đấng/ loài quyền năng hơn ông cứ mãi từ chối ông. Người ta bảo rằng có đấng/ loài đại quyền năng luôn yêu thương con người, nhưng rốt cuộc ta thấy chẳng phải thế. Cái đấng/loài đại quyên năng ấy thật vô tâm. Dửng dưng. Khi nó chuyển dịch vô tình, nó nghiền nát con người. Nhiều năm trước, trong triển lãm Cơ thể tỏa sáng, ông và Molly đã xem lát cắt của một bộ não. Một vết màu nâu cở đồng xu ám trên lát cắt bộ não. Chỉ cần một vết nâu đó thôi là đủ kết liểu đời chủ nhân bộ não. Chắc anh chàng đó từng có nhiều ước mơ và hy vọng, một tủ quần đủ loại, và nhiều thứ khác, những ký ức quý giá thời thơ ấu: một đàn cá koi bơi lượn dưới bóng rặng liễu trong công viên Gage chẳng hạn, bà ngoại lục cái xắc đầy mùi kẹo cao su bạc hà để tìm khăn giấy - kiểu như vậy. Nếu không có cái vết màu nâu đó, anh chàng có thể là một trong những người đi qua đây trên đường ra sân triển lãm để ăn trưa. Nhưng không. Giờ anh ta đã tiêu rồi, đang mục rữa ở đâu đó, trong đầu không có não. Lúc nhìn xuống tiêu bản đó, Eber có một cảm giác tự kiêu. Anh chàng tội nghiệp. Bị thế này thật là xấu số. Rồi ông và Molly chạy ra sân, ăn bánh scone nóng và xem con sóc nghịch cái cốc nhựa. Vừa co quắp như bào thai quanh gốc cây, Eber vừa đưa tay sờ vết sẹo trên đầu mình. Rồi cố ngồi dậy. Chẳng ăn thua. Cố tựa vào cây để ngồi dậy. Vòng cả hai tay quanh thân cây, tay nọ nắm cổ tay kia, ông từ từ kéo thân mình lên, rồi tựa lưng vào thân cây. Thế nào ? Ổn. Đúng ra, quá giỏi. Có lẽ đến đây thôi. Có lẽ ông chỉ cố được đến đây thôi. Ông từng nghĩ trong đầu sẽ lên ngồi xếp bằng dựa lưng vào tảng đá tận đỉnh đồi, nhưng thực ra làm thế có khác biệt gì đấu? Bây giờ việc duy nhất ông cần làm là đừng dao động. Kiên định với những ý nghĩ đã đưa ông bật dậy khỏi giường bệnh, lên xe ô tô, đi qua sân bóng và xuyên qua rừng: MollyTommyJodi xúm xít trong bếp, đầy vẻ thương hại/ oán ghét, MollyTommyJodi lẩn tránh những lời quát mắng độc địa ông vừa buông ra, Tommy nâng tấm thân gầy gò của ông trên hai cánh tay để Molly và Jodi lau chùi phía dưới... Rồi thế là xong. Ông sẽ ra tay ngăn ngừa trước mọi sự nhục nhã sắp đến. Tất cả những nỗi sợ hãi của ông về những tháng sắp tới sẽ dứt. Dứt. Đến đây là xong. Xong ư? Chưa đâu. Nhưng cũng sắp thôi. Một tiếng nữa? Bốn mươi phút? Ông đang làm thật đây sao? Thật ư? Đúng mà. Đúng không? Nếu bây giờ ông đổi ý thì có còn đi về được đến chỗ đậu xe không? Ông nghĩ chẳng thế nào được nữa. Ông đang ở đây. Ở đây rồi. Ông đang nắm trong tay cơ hội không thể tin được để kết thúc mọi thứ với lòng tự trọng vẹn nguyên. Việc duy nhất ông cần làm là kiên định. Mình sẽ không bao giờ phải tranh đấu nữa. Tập trung vào vẻ đẹp của mặt hồ, vẻ đẹp của cánh rừng, vẻ đẹp ông đang trở về hòa mình vào, vẻ đẹp ở khắp nơi, bất kể chỗ nào ông có thể... Ôi, chết tiệt. Ôi, trời đất ơi. Có đứa trẻ đang đi trên hồ. Đứa trẻ béo mập mặc đồ trắng. Mang một khẩu súng. Đang cầm chiếc áo khoác của ông. Thằng ranh, bỏ chiếc áo đó xuống, phắn về nhà, lo việc của mi đi... Quỷ tha ma bắt. Khốn nạn. Thằng bé đang lấy báng súng đập xuống mặt nước đóng băng. Mình chẳng muốn bị trẻ con phát hiện. Sẽ ám ảnh đứa bé. Dù bọn nhóc vẫn phát hiện những thứ đáng sợ suốt đấy thôi. Một lần ông tìm thấy tấm ảnh khỏa thân của bố ông cùng vợ ông Flemish. Cũng đáng sợ đấy chứ. Tất nhiên, không đáng sợ bằng đột nhiên bắt gặp một lão mặt nhăn nhúm đang ngồi xếp bằng... Thằng bé đang bơi. Cấm bơi ở đây. Đã có biển đề rõ. CẤM BƠI. Thằng nhóc bơi còn tồi nữa. Cứ khua khoắng như đang té nước dưới hồ. Theo những cử động khua khoắng, khoảng băng xung quanh chỗ thằng bé tan thêm tạo thành một hồ nước đen đang rộng ra rất nhanh. Mỗi lần khua lại mở rộng thêm đường viền đen của... Trước khi đầu óc ông nghĩ phải xuất phát thì chân ông đã cất bước rồi. Có trẻ con dưới hồ, có trẻ con dưới hồ là tín hiệu lặp đi lặp lại trong não khi ông lần bước. Tiến độ được đo bằng khoảng cách giữa các gốc cây. Dựa vào cây để thở lấy hơi nên thành ra hiểu rõ về cây hơn. Cái cây này có ba mấu: hai con mắt một cái mũi. Cái cây này thì một gốc nhưng tõe ra hai thân. Đột nhiên ông không chỉ là một bệnh nhân chờ chết đêm đêm thức giấc suy nghĩ lan man trên giường bệnh, Giá đây chỉ là ảo ảnh giá đây chỉ là ảo ảnh, mà một phần nào đó còn là người từng bỏ chuối vào ngăn đá để sau đó mang ra bàn bếp đập rồi rưới sô cô la lên những miếng vỡ, là kẻ từng đứng ngoài cửa sổ lớp học trong mưa bão để xem bé Jodi có được yên với con bé ngỗ nghịch tóc đỏ cứ tranh không cho cô bé ngồi vào bàn đọc sách không, là gã từng sơn thủ công những cóng đựng thức ăn cho chim hồi đang là sinh viên đại học rồi mang ra chợ cuối tuần bán ở thành phố Boulder, đầu đội một cái mủ có chỏm rồi làm vài điệu tung hứng mà gã đã từng... Ông bắt đầu ngã nhưng kìm lại được, sững lại trong tư thế cong lưng, rồi đổ về phía trước, ngã dập mặt xuống, tì cằm vào rễ cây. Ai nhìn thấy cũng phải bật cười. Suýt thì bật cười. Ông đứng dậy được rồi. Lảo đảo đứng dậy. Bàn tay phải trông như một chiếc găng nhuốm máu. Khó nhằn quá, thật tệ. Một lần, trong một trận đấu bóng bầu dục, ông bị rụng mất một chiếc răng. Về cuối hiệp, Eddie Blandik tìm thấy nó. Ông lấy lại từ tay Eddie rồi ném nó đi. Ông như thế đấy. Đến khúc cua rồi. Không còn xa nữa. Lượn theo khúc cua. Làm gì nhỉ ? Khi đã đến đó rồi ? Đưa thằng bé ra khỏi hồ nước. Bắt nó cử động. Đấy thằng bé đi qua khu rừng, xuyên qua sân bóng, đến một ngôi nhà trên đường Poole. Nếu không gặp ai ở nhà, đẩy thằng bé vào chiếc xe Nissan, bật sưởi lên, lái xe tới - bệnh viện Đức mẹ Sầu bi? Phòng Cấp cứu? Đường nào nhanh nhất tới Phòng Cấp cứu? Còn năm mươi thước là hết đường mòn. Còn hai lăm thước nữa. Tạ ơn Chúa đã cho con sức mạnh. Ở dưới hồ cậu chỉ như con vật vô tri, không tiếng nói, không ý thức về bản thân, chỉ có nỗi hoảng sợ bao trùm. Cậu quyết cố hết sức. Cậu bám lấy tảng băng ở diềm hố. Diềm hố vỡ ra. Cậu chìm xuống. Chân chạm bùn là cậu lại dạp lên. Có vẻ như lên khỏi hố nước chẳng khó khăn lắm. Nhưng cậu không làm được. Cũng như ở hội chợ. Ném đổ ba hình nộm cún bằng mùn cưa khỏi thanh gỗ không phải là việc khó. Thực ra khá dễ. Chỉ không dễ vì người chơi chỉ được ném rất ít lần thôi. Cậu muốn vào bờ. Cậu biết đó mới là chỗ an toàn cho cậu. Nhưng hồ nước liên tục từ chối. Rồi nó lại nói có thể được. Diềm băng lại vỡ lần nữa, nhưng mỗi lần phá vỡ một đoạn băng, cậu lại kéo mình nhích gần bờ hơn một chút xíu, để cho mỗi lần chìm xuống chân cậu lại chạm bùn nhanh hơn. Đáy hồ gần bờ thoai thoải dốc. Đột nhiên có hy vọng. Cậu phát cuồng lên. Cậu hoàn toàn mất khả năng kiểm soát cảm xúc. Rồi cậu cũng lên được, nước chảy ròng ròng từ người cậu, một miếng băng mỏng như miếng thủy tinh giắt vào cổ áo cậu. Hình thang, cậu nghĩ. Trông trí óc cậu lúc này, mặt hồ không phải hữu hạn, hình tròn và ở đằng sau cậu mà rộng vô hạn và bao khắp xung quanh. Cậu nghĩ mình nên nằm im, nếu không cái vật gì vừa muốn giết chết cậu sẽ lại ra tay tiếp. Cái vật muốn giết cậu không phải chỉ ở dưới hồ mà ở ngay đây nữa, ở trông tất cả những vật ngoài thiên nhiên, và chẳng thấy cậu, chẳng thấy Suzanne, chẳng thấy mẹ, chẳng thấy gì, chỉ thấy tiếng trẻ con khóc như đang khiếp sợ.

Eber đi cà nhắc ra khỏi cánh rừng và nhìn: chẳng có đứa trẻ nào cả. Chỉ thấy nước đen ngòm. Và một cái áo khoác màu lục. Áo khoác của ông. Áo khoác cũ của ông, đang nằm trên băng. Mặt nước đã tĩnh lặng trở lại. Chết cha. Lỗi tại mày. Thằng bé ra chỗ đó chỉ vì... Có một kẻ đần nào đang nằm trên bờ gần cái thuyền lật úp thế kia. Nằm úp sấp. Đang làm dở việc. Đang làm việc mà lại nằm. Chắc nằm đó suốt ngày cả khi thằng bé tội nghiệp đang... Gượm đã, tua lại băng. Đó chính là thằng bé. Ôi lạy Chúa. Nằm sấp mặt như một xác chết trông ảnh của Brady. Chân vẫn còn chạm xuống hồ. Chắc đã hết hơi lúc bò lên. Thằng bé ướt sũng, chiếc áo trắng ngả xám vì ướt. Eber lôi thằng bé lên. Phải mất bốn lần kéo hết sức. Ông không còn sức để lật ngửa thằng bé, nhưng xoay được cái đầu nó lên để mồm không bị vùi xuống tuyết. Thằng bé nguy to. Ướt sủng trông trời lạnh âm mười hai độ. Tàn đời. Eber quỳ một chân xuống và nói với thằng bé theo kiểu một người cha nghiêm khắc rằng nó phải đứng dậy ngay, phải vận động không sẽ bị liệt hai chân và chết. Thằng bé nhìn Eber, chớp mắt, vẫn nằm im. Ông nắm lấy áo khoác thằng bé, xoay nó lại, thô bạo dựng nó ngồi dậy. Nó run bần bật làm ông thấy cơn run lúc nảy của mình chả là gì. Cứ như đang cầm một cái cuốc chim cuốc lấy cuốc để vậy. Ông phải làm cho nó ấm lên mới được. Nhưng bằng cách nào? Ôm chặt lấy nó, nằm đè lên người nó? Thế chẳng khác nào mang đá ướp đá. Eber chợt nhớ ra cái áo khoác của mình, đang nằm trên băng, ở rìa hồ nước đen. Ôi trời. Phải tìm một cành cây. Không thấy cành cây nào đâu cả. Một đoạn cành cây rụng đủ dài, mày trốn tiệt đi đâu đúng lúc người ta... Thôi được, thôi được, ông sẽ lấy cái áo mà không cần khúc cây nào. Ông đi mười lăm mét xuống mép hồ, bước lên trên mặt hồ, đi một vòng rộng ra chỗ băng cứng, quay lại bờ và bắt đầu dò tới hồ nước đen. Hai đầu gối ông run lên. Sao vậy? Ông sợ mình rơi xuống. Hừ. Thằng ngu. Thằng làm màu. Chiếc áo chỉ còn cách chừng năm mét. Hai chân ông bắt đầu nổi loạn. Hai chân không nghe theo ý ông nữa. Bác sĩ ơi, hai chân tôi đang nổi loạn. Tôi biết rồi. Ông dò dẫm từng chút. Chiếc áo còn cách ba mét nữa. Ông quỳ gối xuống để lết dần. Rồi nằm sấp hẳn xuống. Vươn tay ra. Trườn tới. Chút nữa. Chút nữa. Rồi túm được một góc áo nhỏ giữa hai ngón tay. Ông kéo áo vào, trườn ngược lại bằng một động tác như bơi ngửa, chỉ khác đây là nằm sấp xuống, rồi quỳ lên, đứng dậy, bước vài bước, thế là lại cách hồ nước năm mét và an toàn. Thế rồi giống hệt như năm nào, hồi Tommy hay Jodi còn nhỏ và ông phải cởi quần áo ngoài cho chúng lên giường ngủ trông lúc chúng đã gà gật. Ông nói, “Tay,” thế là thằng bé giơ tay lên. Nói, “Tay kia,” và nó giơ tay kia. Sau khi đã cởi áo khoác cho thằng bé, Eber thấy ngay là áo sơ mi của nó đang đóng băng thành đá. Eber phải bóc cái áo sơ mi ra. Thằng bé tội nghiệp. Con người ta ai cũng chỉ là chút thịt đắp lên một khung xương thôi. Thằng bé chẳng trụ được lâu trông tiết trời lạnh giá này đâu. Eber cởi áo ngủ của ông, mặc vào cho thằng bé, luồn tay nó vào tay áo khoác. Trông một bên tay áo có mũ và găng của Eber. Ông đội mũ và đeo găng vào cho nó, kéo khóa áo lên. Quần thằng bé đã đóng băng cứng ngắc. Đôi ủng thì đã thành hai khối tượng băng hình chiếc ủng. Bây giờ phải làm thật đúng cách. Eber ngồi lên chiếc thuyền úp, cởi bỏ ủng và tất, lột chiếc quần ngủ, rồi bắt thằng bé ngồi lên thuyền, còn ông quỳ đằng trước, tháo đôi ủng của nó ra. Ông đấm khẽ vào quần nó để làm tan băng, và chẳng mấy chốc đã bắt đầu cởi được một bên chân. Ông đang cởi quần áo một đứa bé dưới trời lạnh âm mười hai độ. Có lẽ cách này sai mất. Có lẽ ông sẽ làm nó chết cóng mất. Ông không biết. Ông cũng chẳng thể biết. Trông cơn vô vọng, ông đấm tiếp vào chiếc quần mấy cú nữa. Rồi thằng bé cũng rút chân ra được. Eber mặc quần ngủ vào cho nó, rồi đến tất, rồi đôi ủng. Thằng bé đứng đó trông bộ quần áo của Eber, lắc lư, mắt vẫn nhắm nghiền. Nào, chúng ta cùng bước nhé ? Eber nói. Không có phản ứng gì. Eber vỗ vào vai thằng bé, như một cử chỉ động viên cầu thủ trông các trận bóng. Chúng ta cùng đưa cháu về nhà nhé, ông nói. Cháu ở gần đây không? Vẫn không thấy gì. Ông vỗ mạnh hơn. Thằng bé mở mắt nhìn ông, sửng sốt. Lại vỗ. Thằng bé bắt đầu bước đi. Vỗ, vỗ. Như đang muốn chạy trốn. Eber đẩy thằng bé đi trước ông. Như chàng chăn bò và con bò. Lúc đầu, dường như thằng bé bước đi vì sợ bị vỗ, nhưng rồi nó lên cơn hoảng đúng lúc đó và bắt đầu chạy. Chẳng mấy chốc Eber không bắt kịp nữa. Thằng bé đã tới chỗ cái ghế băng. Thằng bé tới đầu con đường mòn. Khá lắm. Về nhà nhé. Thằng bé mất hút trong cánh rừng. Eber trở lại với chính mình. Ôi trời. Ôi chà. Nãy giờ ông không hề có cảm giác lạnh. Chưa từng thấy mệt. Ông đang đứng trên tuyết, chỉ mặc mỗi đồ lót, gần chiếc thuyền lật úp. Ông đi cà nhắc lại chỗ con thuyền và ngồi xuống tuyết.

Robin cứ chạy. Qua cái ghế băng, qua lối vào đường mòn, vào rừng trên con đường cũ thân thuộc. Cái quái quỷ gì vậy? Điều quái quỷ gì vừa xảy ra vậy? Cậu ngã xuống hồ ư? Quần bò của cậu bị băng đóng cứng ư? Không còn là quần bò xanh nữa. Thành màu trắng. Cậu nhìn xuống xem quần mình có còn là quần bò trắng không. Cậu đang mặc quần ngủ, ống quần nhét vào đôi ủng tổ chảng ở đâu ra, trông như quần thụng các chú hề hay mặc. Nãy giờ cậu đang khóc đấy à? Tớ nghĩ khóc cũng tốt, Suzanne nói. Đó là dấu hiệu cậu đang kết nối với tâm cảm của chính mình. Ờ. Thế thôi, thật là ngốc nghếch, tưởng tượng ra đang nói chuyện với đứa con gái ngoài đời lại gọi nhầm tên mình thành Roger. Chó thật. Mệt quá. Có gốc cây cụt đây rồi. Cậu ngồi xuống. Được nghỉ thật khoái. Cậu sẽ không mất chân đâu. Cũng chẳng thấy đau chân. Thậm chí còn chẳng có cảm giác gì về đôi chân. Cậu sẽ không chết. Cái chết không phải là điều cậu nghĩ đến, ở cái tuổi này. Muốn nghỉ cho đã hơn, cậu nằm hẳn xuống. Trời xanh ngắt. Những ngọn thông lắc lư. Nhưng không cùng một nhịp. Cậu nâng một bên tay mang găng lên ngang tầm mắt để nhìn nó run. Cậu có thể nhắm mắt một chút chứ. Đôi lúc trong đời người ta có cảm giác muốn bỏ cuộc. Rồi mọi người sẽ thấy. Mọi người sẽ thấy rằng trêu chọc không hay ho gì. Có những ngày bị trêu chọc nhiều quá cậu thấy cuộc đời thật khó đỡ. Đôi lúc cậu có cảm giác không thể chịu thêm được một lần như thế nữa, trong giờ ăn trưa phải lũi thủi ngồi ở đống nệm tập thể thao được gấp lại để ở góc căng tin gần những thanh xà kép đã xếp gọn. Không ai bắt cậu phải ngồi đó. Nhưng cậu thích chỗ đó hơn. Nếu cậu ngồi ở bất kỳ chỗ nào khác, có lẽ sẽ phải chịu một hai câu bình luận. Rồi suốt cả ngày hôm đó cậu sẽ phải suy nghĩ về những câu nói đó. Có khi đó là câu bình về sự bừa bãi của nhà cậu. Nhờ công của Bryce đã một lần đến chơi. Có khi về lối ăn nói của cậu. Có khi về phông cách ngớ ngẩn của mẹ cậu. Họ nói, đúng là một cô tay chơi thời thập niên tám mươi. Mẹ. Cậu không thích chút nào khi người ta trêu chọc về mẹ. Mẹ không biết gì về địa vị thấp kém của cậu ở trường. Mẹ coi cậu như là mẫu mực hay kiểu một cậu bé vàng. Một lần, cậu đã thực hiện một nhiệm vụ bí mật là ghi âm các cuộc nói chuyện điện thoại của mẹ, chỉ để dọ thám mà thôi. Phần lớn đều tẻ nhạt, đời thường, chẳng có gì về cậu. Trừ một cuộc nói chuyện với cô Liz, bạn mẹ. Mình chưa bao giờ hình dung được mình có thể yêu một người đến thế, mẹ nói. Mình chỉ sợ mình không sống xứng đáng với nó, bạn có hiểu không? Nó quá ngoan, quá lễ phép. Thằng bé xứng đáng - thằng bé xứng đáng được mọi thứ. Đi học trường tốt hơn, mà chúng mình không đủ tiền, đi du lịch, ở nước ngoài chẳng hạn, nhưng mà thế thì, ôi, cũng ngoài tầm tiền của chúng mình. Mình chỉ không muốn làm nó thất vọng, cậu hiểu không? Đời mình chỉ cần có thế, cậu hiểu không? Liz? Để cuối cùng, mình có thể cảm thấy là mình đã làm đúng, qua thằng nhóc tuyệt vời này. Đến đoạn đó thì nghe như cô Liz đã bắt đầu bật máy hút bụi. Thằng nhóc tuyệt vời. Có lẽ đến lúc phải đi tiếp thôi. Thằng Nhóc Tuyệt Vời nghe như tên người da đỏ vậy. Cậu đứng dậy và thu vén đống quần áo lụng thụng như trang phục hoàng gia rồi bắt đầu đi về hướng nhà mình. Đây là cái lốp xe tải, chỗ này con đường mòn hơi mở rộng ra một chút, đoạn này cây hai bên đan vào nhau như muốn vươn sang bên kia. Vòm đan, mẹ gọi thế. Đây rồi sân bóng. Bên kia sân bóng, nhà cậu nằm như một con vật to lớn dịu dàng. Thật kỳ diệu. Cậu đã thành công. Cậu bị ngã xuống hồ và sống sót để kể lại câu chuyện. Ừ đành rằng có lúc cậu cũng hơi khóc, nhưng rồi cũng tự cười nhạo khoảnh khắc yếu lòng của mình và vượt qua cả chặng đường để về nhà, với vẻ hoang mang mỉa mai trên mặt, vì đã được, vâng phải ghi nhận, sự giúp đỡ quý giá của một người cao tuổi... Cậu bàng hoàng nhớ ra ông già. Cái quái gì thế? Trông đầu cậu lóe lên hình ảnh một ông già đứng buồn bã, tím tái trông chiếc quần síp như một tù binh chiến tranh bị bỏ lại bên hàng rào thép gai vì không còn chỗ trên xe chở tù. Hay một con cò bị thương buồn bã đang vĩnh biệt đàn cò con. Cậu đã chạy trốn. Cậu đã bỏ rơi ông già. Không buồn nghĩ tới ông ta nữa chứ. Ôi chao ôi. Sao lại hèn nhát thối tha đến thế chứ. Cậu phải quay lại. Ngay lập tức. Giúp ông lão lần ra đường. Nhưng cậu quá mệt rồi. Cậu không chắc mình có làm được điều đó không. Có lẽ ông lão vẫn ổn. Có lẽ ông ấy có cách xoay sở của người lớn tuổi. Nhưng cậu đã chạy trốn. Cậu sẽ không sống được với điều đó. Lý trí đang nói với cậu rằng cách duy nhất để chữa lại việc chạy trốn là quay lại đó ngay bây giờ, làm tròn trách nhiệm. Cơ thể cậu lại nói khác: Đường tới chỗ đó xa lắm, mình còn bé, đi tìm mẹ đi, mẹ sẽ biết phải làm gì. Cậu cứ đứng bất động ở rìa sân bóng như một con bù nhìn trong đống quần áo rộng lùng thùng. ++ Eber ngồi sụp xuống tựa vào con thuyền. Sao thời tiết lại thay đổi nhanh thế. Có nhiều người cầm ô và gì gì đó nữa đi lại trên những khoảng trống ở công viên. Có một cái đu quay và ban nhạc đang chơi ở sân khấu vòm ngoài trời. Có người đang nướng thức ăn trên lưng mấy con ngựa gỗ trông đu quay. Ấy thế mà trên những con khác vẫn có trẻ con đang cưỡi. Làm sao người ta biết được ? Con ngựa nào nóng con nào không? Bây giờ vẫn còn tuyết, nhưng tuyết sẽ tan nhanh dưới bầu trời chan hòa nắng. Nắng. Nếu con nhắm mắt lại, mọi việc sẽ kết thúc. Con biết thế, đúng không? Nhộn thật. Allen. Đúng là giọng dượng rồi. Sau ngần ấy năm. Bây giờ ông đang ở đâu đây? Ở hồ vịt. Bao nhiêu lần ông đã dẫn các con ra đây. Giờ ông phải đi thôi. Tạm biệt, hồ vịt. Nhưng chờ đã. Hình như ông không đứng lên được. Hơn nữa không thể bỏ mấy đứa nhỏ ở đó. Gần nước thế này. Chúng mới chỉ bốn và sáu tuổi. Lạy Chúa. Đầu óc ông để đâu vậy? Bỏ hai con nhỏ bên hồ nước. Chúng rất ngoan, chúng sẽ đợi, nhưng rồi chúng không thấy buồn chân buồn tay sao? Rồi sẽ bơi? Mà không có áo phao? Không, không, không. Như thế ông phát điên mất. Ông phải ở lại. Tội nghiệp mấy đứa nhỏ. Tội nghiệp chúng bị bỏ rơi... Gượm đã, tua lại băng. Các con ông là những tay bơi rất cừ. Các con ông chưa bao giờ đến mức bị bỏ rơi. Các con ông đã lớn rồi. Thằng Tom đã ba mươi. Cao to đẹp trai. Luôn cố tìm hiểu mọi thứ. Nhưng ngay cả khi nó nghĩ là đã rành một thứ (chọi diều, nuôi thỏ đẻ), thì ông lại cho nó thấy đúng bản chất con người nó: một chàng trai tình cảm, đáng yêu nhất, và không biết về chọi diều hay nuôi thỏ đẻ nhiều hơn những gì một người bình thường có thể đọc được sau mười phút lên mạng Internet. Không phải là Tom không thông minh. Tom rất thông minh. Tom là đứa học rất nhanh. Ôi Tom, Tommy, Tommikins! Trái tim nhân hậu của thằng bé! Nó chỉ biết làm việc và làm việc. Vì tình yêu dành cho bố. Ôi con, con đã làm được, con đang làm được điều đó, Tom, Tommy, ngay lúc này đây, dù không được nhìn mặt con, con lúc nào cũng ở trông tâm trí bố. Và Jodi nữa, Jodi đang ở tận Santa Fe. Con bé nói sẽ xin nghỉ phép để về nhà. Khi cần. Nhưng không cần đâu con. Ông không muốn làm phiền. Bọn trẻ có cuộc sống riêng của chúng. Jodi-Jode. Cô bé mặt tàn nhang. Lại còn đang mang bầu. Chưa cưới. Cũng chẳng còn bạn trai nữa. Đồ Sở Khanh ngu ngốc. Đàn ông gì mà lại bỏ rơi một cô gái xinh đẹp như thế? Một cô gái đáng yêu đến thế. Công việc vừa mới bắt đầu tiến triển tốt đẹp. Không thể xin nghỉ phép khi mới chỉ bắt đầu... Hồi tưởng về con cái theo cách này khiến ông lại có cảm giác rất thật về chúng. Mà... mình không muốn để dòng suy nghĩ cứ trôi theo hướng ấy. Jodi sắp có con. Hướng ấy. Lẽ ra ông có thể sống được đến lúc đứa bé ra đời. Bế cháu ngoại. Thật buồn, đúng thế. Đấy là một sự thiệt thòi ông phải trả giá. Ông đã giải thích trong bức thư. Có thư hay không nhỉ? Không. Không để lại bức thư nào. Không thể. Có những lý do khiến ông không thể viết. Có hay không ? Ông chắc là có vài lý do... Bảo hiểm. Không thể để người ta nghĩ ông cố tình làm việc này. Hơi hoảng. Có chút hoảng sợ. Ông đang tự vẫn. Tự vẫn mà lại làm liên lụy đến một thằng bé. Nó đang lang thang đâu đó trông rừng, bị lạnh cóng. Tự vẫn trước lễ Giáng sinh hai tuần. Ngày lễ yêu thích của Molly. Molly bị van tim, dễ lên cơn sốc, việc này có thể... Đấy không phải... không phải là ông. Ông không làm một việc như thế này. Không bao giờ ông lại làm một việc thế này. Thế mà ông... ông đã làm. Ông đang làm việc đó. Được nửa chừng rồi. Nếu ông không vận động, việc đó... sẽ xong. Sẽ hoàn tất. Chính ngày này con sẽ đến với ta trên cõi (3).. Ông phải cố thôi. Nhưng dường như không thể mở được mắt nữa. Ông cố gửi một vài ý nghĩ cuối cùng đến Molly. Em yêu, tha thứ cho anh. Sai lầm lớn nhất từ trước đến giờ. Quên đoạn này đi. Quên rằng anh đã kết thúc theo kiểu này. Em biết anh mà. Em biết anh không có ý thế này. Ông đang ở nhà. Ông không ở nhà. Ông biết điều đó. Nhưng vẫn nhìn rõ từng chi tiết. Đây là cái giường bệnh không có người nằm, tấm ảnh Ông MollyTommyJodi chụp trông hiệu ảnh bên cái hàng rào đua ngựa giả. Đây là cái bàn nhỏ đầu giường. Thuốc của ông để trông hộp thuốc. Cái chuông ông vẫn dùng để gọi Molly. Ôi cái vật độc ác. Tự nhiên ông nhận thấy cái vật đó mới độc ác làm sao. Và ích kỷ nữa. Ôi Chúa ơi. Con là người thế nào? Cánh cửa chính bật mở. Molly gọi tên ông. Ông trốn trong phòng đón nắng. Rồi xồ ra, ú òa. Căn phòng này được sửa sang lại từ bao giờ. Giờ trông giống như phòng đón nắng của cô Kendall, cô giáo dạy đàn piano của ông hồi nhỏ. Mấy đứa nhỏ sẽ rất vui vì được học đàn trông chính căn phòng ông từng... Ê này? cô Kendall gọi. Chắc ý cô ấy là: Đừng vội chết. Có rất nhiều người chúng tôi muốn phán xét em nghiêm khắc trong phòng đón nắng. Ê này, ê này! cô ấy hét lên. Có một phụ nữ tóc bạch kim đang đi vòng qua hồ. Chỉ cần ông lên tiếng gọi. Ông cất tiếng gọi. Để ông khỏi chết cóng cô ta đắp lên người ông đủ thứ trên đời, những thứ có mùi gia đình - áo khoác, áo len, hàng đống hoa, một cái mũ, tất, giày - và với một sức mạnh khó tin nâng ông đứng dậy và dẫn ông vào một mê cung cây, một rừng cây như trong truyện cổ tích, những cái cây phủ đầy băng tuyết. Người ông đắp dầy quần áo. Ông giống như cái giường của nhà chủ trong bữa tiệc, nơi khách khứa bỏ áo khoác vào. Cô ta có sẵn mọi phương án: bước chân vào đâu, đến chỗ nào thì nghỉ. Cô ta khỏe như một con bò mộng. Giờ ông đang bám vào một bên sườn cô ta như đứa trẻ; cô ta vòng hai tay quanh eo ông, nhấc bổng ông qua một khúc rễ cây. Họ đi bộ như thế suốt mấy giờ, ông có cảm giác thế. Cô ta còn hát. Tán chuyện phỉnh phờ. Cô ta rít lên với ông, cố nhắc ông, bằng cách xỉa tay vào trán (vào thẳng trán ông) rằng thằng bé trời đánh con cô ta đã về nhà rồi, lạnh sắp đóng băng rồi, nên hai người phải khẩn trương lên Lạy Chúa lòng lành, có nhiều việc phải làm quá. Nếu ông sống được. Ông phải sống được. Cô gái này sẽ không để ông bỏ cuộc. Ông sẽ phải cố tìm cách giải thích với Molly lý do ông làm thế. Anh quá sợ, anh sợ quá, Mol à. Có khi Molly sẽ đồng ý không nói cho Tommy và Jodi biết. Ông không thích cái ý nghĩ rằng chúng biết ông hoảng sợ. Không thích ý nghĩ rằng chúng biết ông đã ngu dại đến thế nào. Ôi, kệ cha đời! Cứ việc kể hết với mọi người đi! Ông đã làm thế đấy! Ông bị đẩy đến chỗ phải làm thế và ông đã làm đấy. Ông như thế đấy. Một phần nhân cách của ông như thế đấy. Không cần giả tạo nữa, không cần im lặng nữa, sẽ là một cuộc sống mới, hoàn toàn khác, một khi ông... Họ đang cắt ngang sân bóng. Chiếc xe Nissan đây rồi. Ý nghĩ đầu tiên của ông là: Lên xe, lái về nhà. Ôi. Không, đừng làm thế, cô ra nói với giọng cười khàn khàn và dẫn ông vào một ngôi nhà. Một ngôi nhà bên cạnh công viên. Ông đã thấy ngôi nhà đó hàng triệu lần rồi. Và bây giờ đang vào trong đó. Có mùi mồ hôi đàn ông và nước xốt mì ống và sách cũ. Như một thư viện có những ông nhễ nhại mồ hôi đến nấu mì ống. Cô ta giúp ông ngồi xuống trước một lò sưởi đốt củi, mang cho ông một cái chăn màu nâu toàn mùi thuốc thang. Không nói nữa mà ra lệnh: uống đi, đưa tôi cái ấy, trùm kín lại, tên ông là gì, số điện thoại ? Thật bất ngờ! Từ chỗ sắp chết trong bộ đồ lót trên tuyết đến được ngồi ở đây! Hơi ấm, màu sắc, sừng hươu trên tường, một cái điện thoại quay số đời cổ như trong phim câm. Thật kỳ diệu. Mỗi giây phút đều kỳ diệu. Ông đã không chết vùi trong tuyết trong chiếc quần cộc bên một cái hồ. Thằng bé cũng không chết. Ông không làm ai chết cả. Ha! Cuối cùng mọi việc cũng ổn cả. Mọi việc giờ đây đều đã ổn, mọi việc đã... Cô ta cúi xuống, sờ vào vết sẹo của ông. Ôi, chà, ối, cô ta nói. Không phải ông mới bị lúc nãy chứ, đúng không? Thế là ông lại nhớ ra cái vết màu nâu vẫn có trong đầu ông từ bao giờ. Lạy Chúa, vẫn còn nguyên chông gai phía trước. Ông có còn muốn không? Có còn muốn sống không? Có, có chứ. Ôi Chúa ơi, có chứ, cầu xin Chúa. Vì, suy cho cùng, vấn đề là - giờ đây ông đã nhận ra, bắt đầu nhận ra - nếu một người, cuối đời, tàn tạ, nói hay làm những việc không ra gì, hay cần phải được trợ giúp, trợ giúp nhiều? Vậy thì sao ? Có gì sai chứ? Vì sao hắn không được làm hay nói những điều khó chịu, hay có vẻ bề ngoài lạ lùng thậm chí bẩn mắt? Vì sao không được để cứt đùn xuống chân? Vì sao không nên để những người thân yêu bế lên, nâng đỡ, bón đút, lau chùi, khi chính hắn sẽ vui vẻ làm việc đó cho họ? Ông đã từng sợ bị coi thường khi được nâng đỡ, bế ẵm, bón đút, lau chùi, và vẫn còn đang sợ, nhưng giờ đây, được chứng kiến trên đời này vẫn còn nhiều giọt lòng tốt, đó chính là điều ông mới tiếp nhận được - nhiều giọt hạnh phúc - tương thân tương ái, và những giọt tương ái đó không phải... chưa bao giờ là của riêng để một mình ông được giữ. Giữ. Thằng bé từ bếp bước ra, trông như bị nuốt chửng trong chiếc áo khoác to sụ của Eber, chiếc quần ngủ buông trùm lấy bàn chân vì đôi ủng đã bị cởi ra. Nó khẽ cầm lấy bàn tay đỏ bầm của Eber. Nói nó xin lỗi. Xin lỗi đã cư xử ngu ngốc trong rừng. Xin lỗi đã chạy đi. Nó vừa mới thoát nạn. Đang hoảng sợ đủ thứ. Nghe này, Eber nói giọng nặng nhọc. Cháu đã làm việc đúng. Cháu làm tuyệt lắm. Bây giờ bác đang ở đây. Nhờ ai vậy? Thế đấy. Đó là việc mi có thể làm được. Chắc cậu bé giờ đã thấy vui hơn? Ông đã làm được việc đó cho cậu? Đó là lý do. Để sống. Phải không nào? Không động viên an ủi được ai nếu đã chết rồi ? Không nhúc nhắc được nếu không còn sống? Hồi Allen kề cận thời điểm từ giã cõi đời, Eber đã thuyết trình ở trường về loài lợn biển. Được điểm A của bà xơ Eustace. Người rất khó tính. Bà bị mất hai ngón trên bàn tay phải do một tai nạn máy cắt cỏ, và đôi khi bà dùng bàn tay đó để dọa lũ trẻ phải im lặng. Đã nhiều năm ông không nghĩ tới sự kiện này. Bà để bàn tay đó lên vai ông, không phải để dọa mà là một cử chỉ khen ngợi. Bài trình bày thật tuyệt. Mọi người nên học Donald đây để làm việc gì cũng đến nơi đến chốn như thế. Donald, cô muốn em về nhà chia sẻ bài thuyết trình với cha mẹ. Ông