← Quay lại trang sách

9. THẤT BẠI CHÍNH TRỰC CỦA TÔI

Một lần nữa lại đến Đêm Thắp Đuốc. Tầm chín giờ tôi ra ngoài đi tè. Trong rừng có cái hồ chứa lớn, nguồn nước cho con sông giả của chúng tôi, và cả một đống áo giáp cũ. Don Murray lao vụt qua tôi, trông mệt rã rời. Rồi tôi nghe tiếng nức nở. Gần đóng áo giáp, tôi thấy Martha của Phòng Rửa Bát, đang nằm ngửa, chiếc váy dài vén ngược lên hông. Martha: Gã đó là ông chủ của mình. Lạy Chúa tôi, lạy Chúa tôi. Tôi biết Don Murray là ông chủ của có vì Don Murray cũng là ông chủ của tôi. Bất thình lình cô nhận ra tôi. Ted, đừng kể với ai, cô nói. Làm ơn. Không có gì nghiêm trọng đâu. Nate không thể biết được. Chuyện này sẽ giết anh ấy mất. Rồi vụt chạv đến Bãi Đỗ Xe, mắt đen nhòe vì khóc. Nhà Bếp đã bày biện một bữa tiệc linh đình trên chiếc bàn thô sơ cạnh Tháp Lâu Đài IV: những cái thủ lợn thực thụ và gà nguyên con cùng dồi lợn. Don Murray đứng đó ủ rũ gảy gảy mấy lá xà lách. Và trao cho tôi cái lắc đầu thân thiện hơn bao giờ hết. Đàn bà, ông ta nói. +++ Đến gặp tôi, đấy là nội dung tờ giấy dán trên tủ đồ của tôi sáng hôm sau. Trong văn phòng của Don Murray là Martha. Ted này, Don Murray nói. Tối qua cậu chứng kiến một chuyện mà, nếu không được nhìn nhận ở khía cạnh thích hợp, hẳn sẽ có vẻ sai sai. Martha và tôi thấy chuyện đó thật nực cười. Đúng không, Mar? Tôi vừa đưa cho Martha một ngàn đô la. Đề phòng biết đâu có chút hiểu lầm. Giờ Martha cảm thấy chúng tôi đã có một cuộc tình chớp nhoáng. Vì cả hai đều đã kết hôn, nên chúng hết sức hối tiếc. Vì uống rượu, cộng với không khí lãng mạn của Đêm Thắp Đuốc, nên chuyện gì đã xảy ra nhỉ, Martha? Martha: Chúng ta bị phấn khích quá độ. Đã có tình chớp nhoáng. Don: Cuộc tình tự nguyện. Martha: Cuộc tình tự nguyện. Don: Không chỉ có thế đâu, Ted. Martha đây sẽ thăng chức. Từ Phòng Rửa Bát. Đến Phòng Kịch Mùa Vụ. Nhưng hãy nhấn mạnh điều này: Martha ạ, cô thăng tiến không phải vì cuộc tình chớp nhoáng tự nguyện của chúng ta. Chuyện đó chỉ là trùng hợp thôi. Tại sao cô thăng tiến? Martha: Trùng hợp. Don: Trùng hợp, cộng với chuyện cô luôn chăm chỉ làm việc. Ted ạ, cậu cũng thăng cấp. Rời khỏi Khu Gác Cổng. Đến Vệ Binh Điều Hành. Tuyệt quá. Tôi đã ở Khu Gác Cổng sáu năm trời. Một người có năng lực như tôi mà phải đi làm việc ấy. Đó là câu đùa mà MQ và tôi đôi khi vẫn nói với nhau. Erin sẽ gọi xuống báo: MQ, có người nôn ở Khu Rừng Buồn. Và MQ sẽ nói: Một người có năng lực như tôi mà phải đi làm việc đó sao? Hoặc Erin sẽ nói: Ted, có quý cô nào đó đánh rơi vòng cổ vào chuồng lợn và đang lồng lộn lên. Và tôi sẽ nói: Một người có năng lực như tôi mà phải đi làm việc đó sao? Erin sẽ nói: Nhanh lên đi. Không đùa đâu. Cô ta đang làm tôi phát điên lên đây này. Lũ lợn của chúng tôi là giả và nước bẩn cũng là giả và phân lợn cũng là giả, nhưng chẳng hay ho gì khi phải xỏ ủng và kéo Máy Sàng Cao Cấp vào chuồng lợn, để tìm chiếc vòng cổ của quý cô kia chẳng hạn. Để Máy Sàng Cao Cấp làm việc hiệu quả, trước hết ta phải lôi lũ lợn giả sang một bên. Vì để chế độ tự động, lũ lợn sẽ tiếp tục kêu ủn ỉn khi ta lôi chúng. Trông cảnh này có thể sẽ rất buồn cười nếu tình cờ ta đang giữ con lợn không đúng cách. Một gã nào đó sẽ nói: Này, gã kia đang cho lợn bú đấy. Rồi mọi người sẽ cười. Do đó tôi rất hân hoan đón nhận tin được thăng chức lên Vệ Binh Diễu Hành. Tôi hiện là người làm việc duy nhất trong gia đình. Mẹ thì ốm, Beth thì nhút nhát, bố thì buồn thay mới đây bị gãy cột sống khi chiếc xe ông đang sửa đổ lên người. Nhà lại còn đang có mấy cái cửa sổ cần thay. Suốt mùa đông Beth phải đi khắp nhà bẽn lẽn cào tuyết. Nếu có ai đến chơi lúc nó đang cào tuyết, nó sẽ tỏ ra xấu hổ đến mức không làm nữa. Tối hôm đó ở nhà, bố tính toán rằng chúng tôi sắp mua được cho mẹ một chiếc giường nghiêng dành cho bệnh nhân. Bố: Nếu con tiếp tục thăng tiến thì có lẽ dần dà chúng ta còn mua được cái đai đỡ cột sống cho bố ấy chứ. Tôi: Nhất định rồi. Con sẽ biến điều đó thành hiện thực. Sau bữa tối, lái xe vào thị trấn để mua các loại thuốc giảm đau theo đơn của mẹ và thuốc chống xấu hổ theo đơn của Beth và thuốc giảm đau theo đơn của bố, tôi đi ngang qua nhà Martha và Nate. Tôi nhấn còi, nhoài ra vẫy tay, tấp vào rồi xuống xe. Chào Ted, Nate nói. Dạo này thế nào? tôi nói. Chẹp, nhà cửa xập xệ quá, Nate nói. Nhìn nơi này xem. Quá xập xệ, đúng không? Tôi không thể nào giữ mình sung sức được. Quả thật, chỗ ở của họ rất tệ. Mái nhà vá một tấm phủ màu xanh, lũ trẻ rụt rè nhảy từ trên xe cúc kít xuống một vũng bùn, một chú ngựa con gầy gò dưới xích đu đang tự liếm láp người mình, như thể nó muốn được sạch sẽ khi thoát khỏi chỗ này tới nơi có điều kiện sống tốt hơn. Ý tôi là những người lớn quanh đây đâu rồi ? Nace nói. Rồi anh ta nhặt chiếc áo choàng Snotz dưới đất lên và tìm nơi để treo. Rồi lại đánh rơi, cái áo hạ cánh trên giày anh ta. Tuyệt, anh ta nói. Câu chuyện đời tôi. Trời ạ, Martha nói, và giật lấy cái áo. Em đừng bỏ anh, Nate nói. Em là tất cả những gì anh có, em yêu. Không, không phải thế, Martha nói. Anh còn có các con mà. Thêm một chuyện không hay nữa, anh sẽ tự tử, Nate nói. Tôi ngờ anh ta không đủ dũng khí để mà làm điều đó. Dù ai mà biết được. Thế có chuyện gì xảy ra ở chỗ làm vậy? Nate hỏi. Vợ tôi đây rất là ủ rũ. Dù cô ấy mới được thăng chức. Tôi có thể cảm thấy Martha đang nhìn tôi, như muốn nói: Ted, số phận của tôi nằm trong tay anh đấy. Tôi hiểu đó là lời cầu xin của cô. Dựa trên kinh nghiêm sống không hẳn là có thành tựu phi thường gì của mình, tôi có xu hướng đồng ý với câu thành ngữ, Nếu không hỏng thì đừng có sửa. Và thậm chí còn đi xa hơn, thành ngữ: Kể cả có hỏng thì cứ để mặc thế, có thể ta sẽ làm nó hỏng hơn. Nên tôi đã nói câu gì đó, Ồ, thăng chức chắc là khó khăn, gây ra rất nhiều áp lực. Sự biết ơn khiến khuôn mặt Martha rạng rỡ. Cô tiễn tôi ra xe, cho tôi ba quả cà chua họ trồng, mà nói thật, trông như thể bị lão hóa: nhỏ xíu, dặt dẹo, nhăn nheo. Cảm ơn anh, cô thì thầm. Anh đã cứu đời tôi. +++ Sáng hôm sau, trong tủ đồ của tôi là bộ đồng phục Vệ Binh Diễu Hành và một chiếc cốc giấy bên trong có một viên thuốc vàng. Hoan hô, tôi nghĩ, cuối cùng thì cũng lên một Vai Được Cấp Thuốc. Bà Bridges từ Phòng Vệ Sinh An Toàn bước vào, cầm theo tờ hướng dẫn sử dụng viên thuốc. Bà Bridges: Thế này nhé, đây chỉ là một trăm miligam KnightLyfe*. Giúp Cải Thiện. Vấn đề với KnightLyfe* là cậu sẽ cần phải bù nước. Tôi cầm viên thuốc, vào Phòng Ngai Vàng. Nhiệm vụ của tôi là Diễu trước một cánh cửa, và sau cánh cửa có một Ông Vua có nhiệm vụ ngồi suy tư. Quả thực có một Ông Vua trong đó: Ed Phillips. Họ để một Ông Vua ở đó vì một đoạn trong Kịch Bản của chúng tôi là: Sứ Giả đến, chạy qua Vệ Binh Diễu Hành, mở toang cửa, Đức Vua mắng Sứ Giả khinh suất, mắng Vệ Binh Diễu Hành ngu ngốc, Sứ Giả co rúm lại, đóng cửa, trao đổi ngắn với Vệ Binh Diểu Hành. Chẳng mấy chốc Khách gần như đến chật kín Điểm Vui Chơi của chúng tôi. Sứ Giả (tức Kyle Sperling) lao qua tôi, đẩy cửa mở. Ed mắng Kyle bất cẩn, mắng tôi ngu ngốc. Kyle co rúm lại, đóng cửa. Kyle: Tôi xin lỗi nếu tôi đã vi phạm nghi lễ. Tôi quên lời thoại của mình, vốn là: Sự vội vàng của ngài cho thấy một cảm xúc mạnh mẽ. Thay vì vậy, tôi nói: Ổ, không vấn đề gì. Kyle, một người chuyện nghiệp thực sự, không dừng một nhịp nào. Kyle (đưa tôi phong bì): Làm ơn chuyển tận tay Đức Vua. Chuyện này hết sức khẩn cấp. Tôi: Đức Vua đang mải suy nghĩ. Kyle: Với nhiều gánh nặng suy nghĩ? Tôi: Đúng vậy. Nhiều gánh nặng suy nghĩ. Đúng lúc ấy, KnightLyfe* phát tác. Miệng tôi khô khốc. Tôi cảm thấy Kyle thật tử tế vì đã không chỉ trích nhầm lẫn của tôi. Tôi bỗng nhận ra rằng mình thực sự thích Kyle. Thậm chí còn yêu quý anh ta. Như một người anh em. Một đồng chí. Một đồng chí cao quý. Tôi cảm thấy chúng tôi đã cùng nhau vượt qua giông bão. Như thể, ví dụ, chúng tôi đã, ở thời điểm nào đó, tại một vùng đất xa xôi nào đó, cùng nhau đứng dưới chân một bức tường lâu đài, hắc ín nóng bỏng chảy xuống, và ở đó cùng cười một tiếng thảm thương, như thể muốn nói: Cuộc đời ngắn ngủi lắm, nên chúng ta hãy sống. Thế rồi: Bẩm thưa! Đã nạp xong rồi. Vừa leo những cái thang thô sơ vừa buông Lời Chửi Rủa mạnh mẽ, mặc dù tôi không thể nhớ chính xác những Lời Chửi Rủa, cũng như kết quả của việc Nạp nói trên. Một lát sau Kyle đi. Tôi quả thực đã sung sướng mua vui cho Khách, bằng cách dùng Sự Hóm Hỉnh và đủ kiểu Chế Giễu, thật mừng vì tôi, sau nhiều Công Việc Khó Nhọc, đã đạt đến một bến đỗ trong Cuộc Đời, kể từ đây tôi có thể mang Niềm Vui cho Nhân Gian. Chẳng bao lâu sau, Sự Ihú Vị của Ngày đó, vốn đã Đáng Kể, lại tăng thêm nhiều bởi sự Xuất Hiện của Ân Nhân của tôi, Don Murray. Don Murray cất lời, kèm theo cái Nháy Mắt vui vẻ: Ted này, hôm nào đó, biết tôi với cậu nên làm gì không? Đi chơi một chuyến với nhau hay gì đó. Một chuyến câu cá chẳng hạn? Cắm trại, sao cũng được. Tim tôi rộn ràng vì Ý Định ấy. Đi câu, đi săn, đi Cắm Trại với Quý Ông này! Lang thang trên Đồng rộng & Rừng xanh! Cuối Ngày nghỉ ngơi dưới một Bóng Cây êm đềm, cạnh một Dòng Suối chảy, ở đó, giữa Tiếng Hí câm lặng của hai con Tuấn Mã, khe khẽ nói về nhiều Điều - về Danh Dự; về Tình Yêu; về sự Nguy Hiểm, về Trách Nhiệm được thực hiện tốt! Nhưng rồi ở đó Xảy Ra một Sự Kiện định mệnh. Cụ thể là, sự Xuất Hiện của nàng Martha nói trên, dưới cái vỏ của một Linh Hồn - chính xác là Linh Hồn Số Ba - cùng với hai Thiếu Nữ vận đồ Trắng (đó là Megan và Tiffany). Bộ Ba Cô Gái này đã thực hiện một Trò Láu Cá Hay Hớm: họ là những Hồn Ma, họ Ám Lâu Đài này, bằng cách Lúc Lắc Dây Xích và Than Vãn Buồn Phiền, khi các vị Khách của chúng tôi, trong Điểm Vui Chơi đó, bị trói bằng Dây Thung Đỏ, Há Hốc & Kêu Thét trước Cảnh Tượng xảy ra bên trong. Thoáng nhìn Khuôn Mặt Martha - dù Vui Vẻ, vẫn mang Dấu Vết của một Ký Ức Ưu Phiền (và tôi biết rõ đấy là gì) - trong tôi dâng trào một nối U Hoài, bất chấp Vận May gần đây của mình. Nhận thấy Tâm Tư của tôi có Thay Đổi, Martha đã nói khẽ với tôi, nói riêng. Martha: Không sao đâu, Ted. Tôi vượt qua rồi. Nghiêm túc đấy. Tôi nói thật. Buông thôi. Ôi, người Phụ Nữ có Đức Hạnh Đáng Ghen Tị ấy, người đã chịu Đau Khổ như vậy, đã hạ cố nói với tôi một cách Thành Thật và Ngay Thẳng, Lời Nói của nàng đồng thuận nhốt kín Nỗi Hổ Thẹn của nàng trong Chốn Giam Hãm trống trải đến thế! Martha: Ted. Anh ổn chứ? Tôi buông lời Đáp lại: Thực dạ mà nói, tôi không được Ổn, mà Rối Bời & Yếu Đuối; nhưng rồi tôi sẽ Trở Lại là Chính Mình ngay thôi, và nhân đây Vô Vàn Lượng Thứ vì sự Thờ Ơ lúc trước đối với Nàng, thưa Quý Cô. Martha: Bình tĩnh nào, Ted. Lúc này, chính Don Murray cũng bước về Phía Trước, chìa Tay ra, đặt lên Ngực tôi, như để Kiềm Chế tôi. Ted, tôi thề có Chúa, hắn cất lời. Giữ mồm giữ miệng không tôi sẽ tống cậu ra bãi rác rất nhanh đấy. Và thực dạ mà nói, một phần Tâm Trí tôi giờ đã cất tiếng Chỉ Bảo: Mình phải cố xua tan những Cảm Giác này, nếu không mình sẽ thực hiện một Hành Động Vội Vàng nào đó, chuyện Vận May của mình thành Tai Họa. Nhưng Trái Tim Con Người là một Bộ Phận không cho ta dễ dàng Tiên Đoán, do đó không dễ dàng Chế Ngự. Vì, khi tôi ngước nhìn Don Murray, nhiều Suy Nghĩ đã tập hợp trong Tâm Trí tôi, như Đám Mây Dông: Cuộc Đời còn có Ích chi, nếu Người Sống không mưu cầu Công Bằng & thực thi Công Lý, vì Chúa đã trao cho anh ta Quyền Năng để làm vậy? Khi một Kẻ Ác Tự Do hoành hành, ấy là chuyện Vui sao ? Kẻ Yếu cứ mãi lang thang trên Địa Cầu đáng yêu này mà không được bảo vệ gì sao? Trước những Ý Nghĩ này, một cảm giác gì đó Chân Thực và Mạnh Mẽ bắt đầu hình thành trong tôi, ở đó, Bí Mật không thích hợp với một Quý Ông, tôi sải bước vào Trung Tâm của Căn Phòng và dồn sức mạnh đưa ra, trước nhiều vị Khách tụ hội ở đó, một Tuyên Ngôn Chân Thực, một cách Nghiêm Trang & Cao Giọng, như sau: Rằng Don Murray đã Lợi Dụng Martha, đặt Cây Gậy của hắn vào Phần Phụ Nữ của nàng vào Đêm Thắp Đuốc, trái với Ý Muốn của nàng; Hơn nữa: kẻ Đê Tiện xấu xa này đã Mua Chuộc sự im lặng của Martha bằng nhiều Món hối lộ gồm cả Công Ăn Việc Làm hiện tại của nàng: Hơn nữa: hắn đã định Mua lấy sự Im Lặng của tôi; nhưng tôi sẽ KHÔNG IM LẶNG NỮA, vì là Đàn Ông, ít nhất là như vậy, tôi sẽ PHỤNG SỰ Lẽ Phải, BẤT CHẤP mọi Giá. Quay sang Martha, tôi, bằng cái gật đầu của mình, đề nghị nàng Tán Thành những Tuyên Bố này & Xác Nhận Sự Thật mà tôi đã Tuyân Bố. Nhưng than ôi! Cô gái không Xác Nhận cho tôi. Chỉ cụp Mắt, như thể Xấu Hổ, và chạy trốn khỏi Nơi Đỏó Nhân Viên An Ninh, lúc đó được Don Murray Triệu Tập, đã đến và tranh thủ Cơ Hội Rèn Luyện Thể Chất cho tôi, ra nhiều Cú Đánh ác liệt vào Đầu & Thân tôi. Và Lôi tôi ra khỏi Nơi đó, và Đẩy tôi ra Đường, chửi rủa những Điều Bẩn Thỉu về Bản Thân tôi, và xé thẻ Thời Gian của tôi thành Từng Mảnh trước Mắt tôi, và ném Tung lên, giữa những tiếng Cười Nhạo độc ác trước Tổn Thất của tôi, nhất là chiếc Mũ Lông của tôi trước đó đã bị bọn họ Bẻ Gập một chiếc Lông Vũ. Tôi ngồi, máu chảy và thâm tím, cho đến khi gom góp phần Phẩm Giá còn lại, tôi khởi hành về Nhà và sự Thoải Mái có lẽ sẽ Dành cho tôi ở đó. Tôi chẳng còn Tiền để bắt xe Buýt (Ba Lô của tôi đã để lại Nơi Xấu Xa đó), nên tiếp tục Đi Bộ khoảng chừng một Tiếng, lúc này Vầng Dương đã Xuống Thấp, và trong suốt lúc đi tôi buồn bã Ngẫm Nghĩ rằng, tôi đã Thất Bại trong việc Tách Bạch, do đó đẩy Gia Đình mình vào Vị Thế khốc liệt nhất, ở đó Sự Nghèo của chúng tôi, vốn đã là một Chướng Ngại đối với Cuộc Sống của chúng tôi, sẽ Nhân lên bội phần. Sẽ chẳng có Đai Đỡ Cột Sống cho bố, chẳng có Giường Nghiêng cho mẹ, và thực tế, Phương Thức chúng tôi sẽ Bù Đắp cho đủ loại Thuốc Thang Thiết Yếu của họ trong tương lai giờ đã là một Bí Ẩn & một Điều Phiền Toái. Một lát sau tôi thấy Mình gần cửa hàng Wendy trên Đại Lộ Trung Tâm, cạnh nhà hàng Outback đã đóng cửa, đang đi dọc phố càng lúc càng nhanh, nhận ra rằng, chẳng bao lâu nữa, khi tác dụng của Thuốc Tiên nguôi đi, tôi sẽ thấy mình đứng trước cái Ti Vi củ nát ở nhà, cố gắng giải thích, bằng thứ Ngôn Ngữ tầm thường của riêng tôi, rằng, những Bông Tuyết Mùa Đông kia sẽ nhanh chóng rơi xuống chúng tôi (thậm chí rơi vào Chốn Trú Thân của chúng tôi, như tôi trước kia đã Cam Đoan), sẽ Không được Khiếu Nại: tôi bị Sa Thải; Sa Thải & Nhục Nhã ê chề! Sau đó là cú giáng của Thần Chết, làm trầm trọng thêm sự Điên Rồ của tôi, được chính Martha mang đến, nàng gọi Di Động cho tôi, nói với tôi bằng Giọng Đau Đớn chân thực khiến tôi Đau Lòng, nàng bảo: Cảm ơn anh vạn lần, Ted, trong trường hợp anh không nhận thấy, chúng ta sống trong một thị trấn nhỏ khốn nạn, lạy Chúa tôi, lạy Chúa tôi! Đến đây, nàng bắt đầu khóc, &: khóc Thảm Thiết. Đấy là sự thật: Tin Đồn & Lời Vu Cáo quả thực Lan đi như Gió trong Thị Trấn của chúng tôi, và chắc chắn, chẳng bao lâu nữa sẽ đến Tai Nate tội nghiệp. Và khi Hay Tin về Vụ Xâm Hại bỉ ổi với Martha của mình, Nate sẽ hoàn toàn suy sụp. Ôi, trời đất ơi. Thật là một Ngày khốn nạn. Đi đường tắt qua Sân bóng của trường trung học, ở đấy bóng hình Đám Hình Nộm cản bóng, như những kẻ biết giá trị của việc Giữ Mồm Giữ Miệng, dường như đang Chế Nhạo tôi, tôi cố An Ủi bản thân, rằng tôi đã làm điều Đúng Đắn, và phụng sự Su76 Thật, và tỏ rõ long Can Dảm. Nhưng chẳng cảm thấy chút An Ủi nào. Thật Kỳ lạ. Sao tôi lại làm Thế? Tôi cảm tưởng như mình là một thằng Đầu Đất, lẽ ra cứ để mặc mọi sự như vậy & Ôn Hòa hơn, Tôi đã gây Thảm Họa, thật sự. Dẫu rằng. Mặt khác, chẳng phải chính Quỷ Sứ, nhân dịp này, đã khoác lên mình Cái Áo Ôn Hòa cho phù hợp với Mục Đích của hắn sao? Chẳng phải sẽ Tốt Lành khi các Sự Kiện rồi đây có thể sẽ tiếp diễn để chứng kiến Don Murray bị trừng phạt sao? Dẫu rằng, nói đi cũng phải nói lại, tôi nghĩ mình là ai chứ, quý ngài Thế Lực chăng? Khốn. Khốn kiếp. Thật là một tình huống thảm họa. Chuyện này sẽ Khó mà vượt qua. Lúc này tôi đã gần như hoàn toàn là chính mình, và tin tôi đi, đó không phải chuyện Ngon Xơi gì đâu. Chút Thuốc còn lại đang được tôi tiêu hóa, có vẻ như là vậy. Tạo ra một cuộc hối thúc Quay Về ngắn ngủi nhưng mạnh mẽ. Về cái Tôi trước kia. Một cái Tôi mà, vì Hoàn Hỉ & Tự Tin trước một Lỗi Lầm, đã khiến tôi lạc lối. Tôi ra Bờ Sông, và nán lại đó một lát, khi mặt trời đang lặn hòa vào Làn Nước, hào phóng trao đi Chính Nó & Sắc Màu Đa Dạng của nó, trong Lát Cắt Tráng Lệ theo sau là sự Thinh Lặng rất đỗi tuyệt vời. TRIỀU DƯƠNG dịch