HIỆN TRƯỜNG THỨ BA Sự thật phơi bày sau khi dọn dẹp QUYỂN ALBUM CUỐI CÙNG
Đằng sau mỗi vụ án tôi tiếp nhận đều ẩn chứa những góc nhìn khác nhau của sinh mệnh, cũng phản ánh sự chua xót không ai biết của người quá cố và một số đạo lý của cuộc sống. Đối với tôi mà nói, mỗi một lần phục vụ không chỉ là công việc, mà còn là quá trình và sự lĩnh hội đặc biệt.
Mỗi khi có người hỏi tôi: “Hiện trường nào để lại cho anh ấn tượng sâu sắc nhất?” Tôi thường chân thành kể lại cùng một câu chuyện.
Còn nhớ hôm đó, tôi và người ủy thác gặp nhau trước cổng tòa nhà, cô ấy có mái tóc dài, ánh mắt đầy vẻ tiều tụy và mệt mỏi. Trước khi lên lầu, chúng tôi ở phòng chờ trao đổi các công việc cần xử lý tiếp theo, thế nào đó mà lại bắt đầu tâm sự nhiều hơn. Người quá cố là bố của người ủy thác, khi cô ấy còn nhỏ thì bố mẹ đã ly hôn, từ đó người ủy thác sống với mẹ, do một số nguyên nhân mà mười mấy năm qua chưa từng gặp lại bố mình. Cho đến khi cảnh sát thông báo, cô ấy mới nhận được tin dữ bố đã qua đời nhiều ngày.
Trò chuyện xong, tôi quay đi xách dụng cụ chuẩn bị lên lầu làm việc, cô ấy chần chừ trong chốc lát rồi đột nhiên gọi tôi lại, buồn bã nói: “Tôi... có thể cùng anh vào trong nhà xem thử không? Tôi muốn biết mười mấy năm qua, ông ấy... sống như thế nào.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Tôi nói, sau đó cô ấy đi cùng tôi vào thang máy lên lầu. Đến càng gần cửa nhà của bố, bước chân cô ấy càng nặng nề, cơ thể không kìm được khẽ run rẩy, “Là bất an? Hay là sợ hãi? Điều gì khiến cô ấy có phản ứng như vậy?” Tôi thầm suy đoán.
Tận mắt nhìn thấy hiện trường không có gì che chắn hay làm mờ, cô đơn và thê lương đến thế, có lẽ cảnh tượng ấy quá đáng sợ nên người ủy thác bất giác thét lên. Khi tôi trang bị đầy đủ chuẩn bị bắt đầu dọn dẹp, cô ấy sực tỉnh khỏi cơn ngơ ngác, gọi tôi lại, mong tôi khoan dọn dẹp mà hãy cho cô ấy chút thời gian. Cô ấy muốn xem qua không gian mà bố mình từng sinh sống để tìm hiểu lối sống của ông.
“Không ngờ ông ấy lại sống cô độc một mình trong hoàn cảnh thế này...” Cô ấy thì thầm.
Trong nhà không có vật trang trí gì, chỉ có vài thùng giấy nằm rải rác cạnh ghế sô pha cũ kỹ. Tôi quan sát xung quanh căn nhà, nhìn thấy vài bộ quần áo nhăn nhúm, rất nhiều túi thuốc và chai nước. Trên bàn bếp còn có những đống rác thải nhà bếp không biết đã bao lâu rồi chưa dọn, bên trên có bầy gián ngang nhiên bò khắp nơi! Lát sau, cô ấy lặng lẽ ngồi xổm xuống, mở thùng giấy ở gần mình ra, bên trong đựng rất nhiều quyển sổ được sắp xếp tỉ mỉ, cô ấy cẩn thận lấy ra mới biết đó là những quyển album ảnh dày cộp đã ố vàng.
Tôi im lặng đứng trước cửa chờ đợi, nhìn bàn tay run rẩy của cô ấy nhẹ nhàng lật mở một quyển album. Đầu tiên là một tấm ảnh trẻ sơ sinh, lật từng trang tiếp theo, tôi thấy được quá trình trưởng thành của một đứa bé, từ “ba tháng biết lật, sáu tháng biết ngồi, bảy tháng biết lăn, tám tháng biết bò, một tuổi biết đi”, mỗi giai đoạn đều được cẩn thận lưu giữ lại bằng ảnh chụp, có tiếng khóc oe oe, có tiếng cười khúc khích, có cả vòng tay ấm áp của bố mẹ và hồi ức của những chuyến du lịch, đương nhiên không thể thiếu kỷ niệm ngày sinh nhật và những mảnh vụn của cuộc sống. Còn nữa, tấm ảnh kia chắc là ngày đầu tiên đi học, cô ấy đeo cặp đứng trước cổng trường! Tôi thầm đoán trong đầu.
Có một kiểu tình thương của cha rất thầm lặng, không dễ thể hiện ra bên ngoài, kìm nén mà sâu sắc, chân thành và ấm áp.
Cô ấy rưng rưng nước mắt, có vẻ muốn dừng lại nhưng rồi vẫn tiếp tục tỉ mỉ xem hết từng quyển album ảnh. Tôi chỉ ở bên cạnh nhìn cô ấy đắm mình vào hồi ức ngắn ngủi. Tôi nhớ khi cô ấy mở quyển album cuối cùng ra, đó là ảnh lưu niệm cả nhà vui vẻ cùng nhau dùng bữa ở một nhà hàng bít-tết, trong ảnh cô ấy đã ra dáng thiếu nữ - đó cũng là ký ức cuối cùng của người cha về hình dáng của cô con gái, từ đó về sau hai người bặt vô âm tín. Nhưng nay, bất luận có muộn màng hay không, sự ra đi của ông đã để cô ấy cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm thầm lặng của bố một cách chân thật.
Cô ấy đột nhiên quỳ xuống, hai tay ôm chặt cơ thể không ngừng run rẩy, khóc nức nở nói: “Ông ấy không hề quên tôi, trong này đều là ảnh của tôi... đều là ảnh của tôi... Con nhớ bố lắm, tại sao bố lại ra đi như thế?”
Hồi lâu sau, tiếng nức nở dần ngừng lại, cô ấy đứng dậy, hai mắt sưng đỏ, khuôn mặt đầy vệt nước mắt. Tôi chợt nghĩ đến bài thơ: “Người đẹp vén rèm châu, ngồi ủ rũ chau mày. Mắt ươn ướt vệ lệ, chẳng biết vì ai sầu?”
Cô ấy vẫn ôm quyển album cuối cùng trước ngực, tôi lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô ấy, mời cô ấy cất chỗ album kia trở vào thùng, sau đó tiễn cô ấy xuống lầu. Tôi vừa quay đi toan bắt đầu dọn dẹp thì cô ấy nhỏ giọng thành khẩn nói với tôi: “Cảm ơn, làm phiền anh rồi.” Tôi đáp: “Cứ yên tâm, giao hết tất cả cho tôi.”
...Theo như tôi biết...
Ấn tượng người cha để lại cho con cái thường là nghiêm túc và trầm lặng. Tình yêu mà người cha dành cho con gái có thể không giỏi biểu đạt qua ngôn từ. Thế nên người cha dùng những hành động thực tiễn, âm thầm dõi theo và quan tâm đến quá trình trưởng thành của con để thể hiện tình yêu thương cất giấu trong lòng mình.
Trong tác phẩm Bóng Lưng, Chu Tự Thành từng kể cha của ông băng qua đường sắt, cố gắng trèo lên thềm ga để mua quýt cho tác giả. Hành động này, bóng lưng này, đã thể hiện được tình cha, tuy không có ngôn từ nhưng đó là hồi ức khó quên nhất và cũng giàu tình thương nhất.
Đây không phải là vụ án phức tạp nhất, nhưng nó để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất, để tôi cảm nhận được tình yêu của người cha dành cho con gái và nỗi nhớ của con gái đã dành cho người cha. Dù chuyện đời nhiều đổi thay,” vật đổi sao dời, cha con chia cách đã nhiều năm, nay cũng đã âm dương cách biệt, nhưng tình cảm cha con vẫn được kết nối qua từng tấm ảnh, giống như người cha đang nói với con gái: “Bố không bao giờ quên con.” Tình yêu thương và nỗi nhớ này đã xóa đi ranh giới giữa sự sống và cái chết từ lâu.
GIẤC MỘNG THA HƯƠNGCó lần tôi nhận được một nhiệm vụ do người bạn làm dịch vụ mai táng mời đến hỗ trợ xử lý.
Bạn tôi chỉ nói: “Tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp và con người của anh, anh chắc chắn sẽ không ra giá bừa. Cha mẹ của người quá cố sống ở vùng quê khá hẻo lánh, tôi biết là không thể đến ngay được, nhưng mùi đã rất nghiêm trọng, hàng xóm xung quanh và chủ nhà đều đang phản đối. Bạn bè của người quá cố đã thu dọn và bảo quản các món đồ quý rồi, cũng đã thông báo đến người nhà, anh có thể tiến hành dọn dẹp trước.”
Tôi đến hiện trường, cửa thang máy vừa mở ra đã ngửi thấy mùi hôi, dọc theo hướng phát ra mùi, tôi tìm đến nơi nồng mùi nhất, nhìn thấy một bên là cửa sắt đã rơi mất then cài đang tựa vào vách tường, bên khác là cánh cửa đã bị phá hỏng ổ khóa. Tay cầm của hai cánh cửa buộc một dải dây phong tỏa để cánh cửa đã hỏng hơi khép lại không mở quá rộng, tránh cho hàng xóm nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Trên vách tường khác còn dán thông báo nợ tiền điện.
Tôi tháo dây phong tỏa ra rồi đi vào trong, bên trong là một căn nhà khoảng tám mét vuông, là nơi làm việc của tôi hôm đó.
Trong nhà, ti vi vẫn đang bật, màn hình chỉ toàn màu xanh, có vẻ đã lâu rồi không đóng phí truyền hình nên bị cắt tín hiệu. Điều khiển nằm trong một vũng máu, có lẽ vì vậy mà không ai dám tắt tivi. Ngoài ra còn có một bộ sô pha, một chiếc giường và một bàn trang điểm có rất nhiều mỹ phẩm. Trên ghế sô pha màu trắng có rất nhiều vết máu, trên giường chỉ có một tấm đệm mỏng.
Quần áo nằm rải rác trên sàn đã che đi một phần vết máu, nhưng vẫn còn rất nhiều máu và nước xác lan ra xung quanh. Quần áo sặc sỡ, máu đỏ sẫm và nước xác vàng, tựa như biến sàn nhà thành tấm vải vẽ, tạo nên một tác phẩm nghệ thuật theo trường phái trừu tượng.
Bên vách tường có khoảng mười mấy thùng giấy chưa được mở, đáy thùng dính máu nên biến thành màu đỏ thẫm, cũng đã bị hỏng không dùng được nữa.
Kế tiếp, tôi ngẩng đầu lên nhìn, trên trần nhà có một dàn đèn chùm treo bằng sợi xích sắt, dây điện đã lộ ra ngoài, tầm mắt di chuyển từ đèn chùm xuống bên dưới, chiếc ghế thấp vốn màu trắng nay đã loang lổ vết máu. “Tự sát mà chết chăng?” Tôi nghĩ vậy.
Tình trạng hiện trường quá tồi tệ, tôi không thể nghĩ ngợi nhiều, bắt đầu xử lý đồ đạc bị nhiễm bẩn. Diện tích máu trên sàn nhà khá lớn, thời gian đã lâu nên tích tụ thành một lớp máu thật dày, tăng thêm độ khó cho việc dọn dẹp.
Vệ sinh, dọn dẹp, khử mùi, công việc được tiến hành từng bước một. Với sự kết hợp của các loại hóa chất, sàn nhà đã lấy lại màu sắc ban đầu, tẩy rửa với nhiệt độ cao có thể tiêu diệt vi khuẩn tiềm ẩn, trong quá trình dọn dẹp, từng túi rác cũng được đóng gói lại, bên trong là đồ dùng, quần áo, sách vở, có cả túi xách của người quá cố, những thứ ngày xưa phải bỏ tiền ra mua nay trở thành đồ cần vứt đi. Khi dọn dẹp đồ đạc bị nhiễm bẩn ở hiện trường, tôi mới phát hiện phạm vi nhiễm bẩn lớn hơn tưởng tượng rất nhiều.
Sau đó, tôi tháo đèn chùm xuống. Chùm đèn được treo ngược bằng sợi xích, vốn chỉ cần chịu trọng lượng của đèn, nay phải gánh thêm sinh mạng của một con người. Sống, chết, chỉ trong một tích tắc, có thể chịu được sức nặng nhưng đổi lại là sự mỏng manh của sinh mạng.
Kế tiếp, tôi đi vào phòng tắm, bên trong chất đầy đồ đạc, trên bồn tắm có rất nhiều chất bẩn và nấm mốc, trên gương cũng phủ đầy cặn nước. Tuy dọn dẹp những thứ này không nằm trong phạm vi công việc của chúng tôi, nhưng dẫu sao nơi này cũng là căn nhà để che mưa chắn gió, nó nên ra dáng một căn nhà. Thế là tôi không cầm lòng được, bắt đầu chà rửa bồn tắm, làm sạch gương, loại bỏ hết chất bẩn và cặn nước rồi mới dừng lại.
Tôi dọn dẹp xong căn nhà, khi thấy sàn đã quay trở về màu trắng, chất bẩn đã không còn tồn tại, bèn xỏ sợi dây qua hai tay cầm rồi khép cửa lại. Sau đó tôi xuống tầng một liên lạc với cha mẹ của người quá cố. Không lâu sau, hai người họ đã đến gặp tôi.
Tôi bảo với họ rằng hiện trường đã xử lý xong, ban đầu hai người nhíu chặt chân mày, sau đó từ từ giãn ra vì mây đen trong lòng đã tan biến, mắt cũng đỏ dần, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Tôi mời họ ngồi xuống, đợi họ bình tĩnh lại mới bắt đầu trò chuyện, nghe họ nói chuyện để xoa dịu nỗi đau họ phải chịu đựng trong thời gian này.
“Cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tôi không biết phải làm thế nào cho phải... Người làm cha mẹ như chúng tôi sao đủ can đảm mà dọn dẹp căn nhà đó...” Bố của người quá cố đã nói với tôi như vậy.
Tôi đáp: “Chú khách sáo quá, đây là chuyện cháu nên làm. Đã được cô chú ủy thác, cháu nên xử lý thật tốt.”
Mẹ của người quá cố đáp lại tôi: “Thật cảm ơn cậu rất nhiều, chúng tôi không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này, một người đang yên đang lành lại nghĩ quẩn như thế... May mà em họ của con bé ở gần đây cũng phụ giúp một tay, nếu không làm sao chúng tôi có thể kịp thời đến đây được.
Sau một hồi trò chuyện, tôi đã hiểu đại khái tình cảnh của người quá cố. Cô ấy là con một trong nhà, do bố mẹ đều không thể làm việc bình thường, để nuôi sống cả gia đình mà mấy năm trước cô ấy đã rời khỏi quê nhà, một mình đến Đài Bắc chỉ vì nghe nói nơi đô thị phồn hoa có nhiều việc làm hơn ở quê, đãi ngộ cũng khá tốt. Thế là cô ấy rời khỏi nơi mình lớn lên, rời khỏi nhà của mình vì muốn hoàn thành nguyện vọng phụng dưỡng cha mẹ, mơ ước để cha mẹ có cuộc sống tốt hơn.
Con gái hiếu thảo và cha mẹ hiền từ, hai bên ủng hộ và yêu thương lẫn nhau, đó là động lực để cô ấy cố gắng làm việc. Cho đến một hôm, cô ấy mắc bệnh trầm cảm trong thời gian thất nghiệp, về sau tuy đã tìm được việc, nhưng do ảnh hưởng của căn bệnh mà cô ấy không ngừng thôi việc rồi lại tìm việc... Không chỉ khủng hoảng về kinh tế, bệnh tình của cô ấy cũng trở nên nghiêm trọng hơn. Dạo trước bố mẹ đã khuyên cô ấy về quê đi, mọi người cùng nhau suy nghĩ sẽ có cách thôi, không ngờ cô ấy lại đi vào ngõ cụt...
Cuối cùng, bố của người quá cố hỏi tôi: “Xin hỏi, chi phí cho lần dọn dẹp này là bao nhiêu?” Nói đoạn, ông lấy ra một đống tiền nhăn nhúm từ trong túi áo.
Tôi nói: “Sáu trăm.”
Họ đầy vẻ không dám tin, kinh ngạc thốt ra: “Sao có thể chứ?”
“Đúng là sáu trăm, cháu nói sáu trăm là sáu trăm.”
Họ lấy sáu trăm tệ từ trong đống tiền nhăn nhúm kia rồi đưa cho tôi. Tôi đón lấy, sau đó lấy ra ít tiền từ túi áo của mình, gom được ba nghìn năm trăm tệ thì đưa cho họ.
“Công việc nhất định phải thu phí, nhưng thu xong sử dụng thế nào là do cháu quyết định. Số tiền này là chút tấm lòng của cháu, cô chú vất vả rồi, lát nữa chúng ta xác nhận không còn vấn đề gì nữa thì cô chú hãy về nghỉ ngơi trước đi.” Tôi nói.
Sau đó tôi cùng họ lên kiểm tra hiện trường, nhìn họ ra về, rồi cũng rời khỏi nơi đó.
...Theo như tôi biết...
Thế nhưng, tôi nghèo, chỉ còn ước mơ,
Tôi trải ước mơ dưới bàn chân em
Nhẹ nhàng thôi, vì em đang bước trên giấc mộng của tôi.
Anh muốn chiếc áo nơi thiên đường
- W.B.Yeats
Nếu không tại cuộc sống khó khăn, tìm việc gian nan, hoặc có thể vì đãi ngộ tốt hơn, có ai muốn rời xa quê nhà, rời khỏi vùng an toàn của mình cơ chứ? Có người Bắc tiến, Nam tiến hoặc Tây tiến (hướng Đông chỉ có thể nhảy xuống Thái Bình Dương mà thôi), chỉ vì một cuộc sống tốt hơn, muốn tìm kiếm một lối thoát tốt hơn. Song, rời khỏi quê nhà là một người tha hương, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Con người vì cuộc sống và lý tưởng, mang theo hành lý đơn giản rời khỏi nhà, mang đầy hy vọng đến thành phố lớn, cả ngày lẫn đêm đều mơ mộng một ngày nào đó sẽ có thể áo gấm về làng. Thế nhưng, có bao nhiêu người thực hiện được lý tưởng và ước mơ trong lòng mình? Ca sĩ La Đại Hựu hát trong bài Thị trấn Lộc Cảng thế này:
“Giả sử chồng bạn quay về thị trấn Lộc Cảng, xin hỏi bạn có nói với cha mẹ tôi rằng,
Đài Bắc không phải chốn thiên đường như tôi tưởng tượng, nơi đô thị không có giấc mơ ngày xưa của tôi.”
Tiếc rằng, nơi mà ngày xưa một lòng muốn đến để theo đuổi giấc mơ, cũng có thể trở thành nơi khiến người ta mất đi hi vọng hay thậm chí là kết liễu sinh mạng. Như Dickens viết trong Chuyện hai thành phố : “Đây là thời đại tốt nhất, cũng là thời đại xấu nhất, đây là thời đại của trí tuệ, cũng là thời đại của sự ngu ngốc, đây là thời đại của tín ngưỡng, cũng là thời đại của sự ngờ vực.”
LẦN QUYÊN GÓP TIỀN LẺ CUỐI CÙNGMột lần nọ, tôi đến hiện trường nằm trong khu dân cư cao cấp. Sau khi đến nơi, tôi liên lạc với người ủy thác, anh ta mời tôi đi thẳng lên lầu. Tôi xách theo trang bị đi vào sảnh, trình bày thân phận và đăng ký với nhân viên bảo vệ xong thì đi thang máy lên số tầng chỉ định. “Ting!” Cửa thang máy mở ra, tôi dò theo số nhà rồi tìm được hiện trường cần dọn dẹp. Sau khi ấn chuông cửa, không lâu sau cửa đã mở ra. Người mở cửa là một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi, trông rất khỏe mạnh, tuy tóc đã bạc trắng nhưng sắc mặt hồng hào, đủ để hình dung bằng câu “tóc bạc trắng, mặt trẻ trung”. Ông cụ dẫn tôi vào nhà ngồi đợi, còn lấy một chai nước ngọt trong tủ lạnh ra cho tôi, sau đó từ tốn xin lỗi tôi.
“Thật ngại quá, bắt cậu phải chạy đến tận đây, tại vì tôi thật sự không biết nên xử lý thế nào cho phải” Ông cụ nói với vẻ đầy áy náy.
Tôi đáp: “Làm gì có, bác khách sáo quá. Xin hỏi nơi nào cần đến dịch vụ của cháu vậy ạ?”
Tôi nhìn quanh căn nhà, phòng khách trang trí đơn giản phóng khoáng, không có quá nhiều đồ đạc, không gian khá tao nhã, không có điểm gì kỳ lạ.
Ông cụ nói: “Chuyện là thế này, mấy hôm trước vợ cũ của tôi đốt than tự sát trong phòng tắm, sau khi phát hiện thì thi thể được chuyển đến nhà xác. Lúc đó bà ấy nằm ngay trong bồn tắm, trong đó hơi bẩn, muốn nhờ anh vệ sinh giúp.”
Dứt lời, ông cụ chỉ về phía cánh cửa đang khép chặt ở cuối hành lang, ý chỉ cho tôi biết đó chính là nơi xảy ra chuyện.
Tôi đáp: “Bác cứ yên tâm, cháu xin phép xem qua hiện trường một chút ạ.”
Tôi đứng dậy đi vào phòng, thấy bên trong vẫn còn một cánh cửa nữa đang đóng chặt. Tôi mở cửa ra, đây chính là phòng tắm mà ông cụ nói, bên trong vẫn còn thoang thoảng mùi than, cạnh cửa có đầy vết băng dính (ngăn không khí lưu thông). Cửa thông gió trong phòng để mở nhằm dẫn luồng không khí mới vào và cũng giúp cho mùi hôi từ từ tan đi.
Trong bồn tắm vẫn còn vết máu và mô da. Lần dọn thứ nhất, tôi làm sạch chỗ chất bẩn này, bồn tắm màu trắng vẫn còn vài chỗ sót lại màu hồng nhạt. Thấy vậy, tôi bèn phun thuốc tẩy lần nữa, đợi lần thứ hai sẽ tẩy kỹ hơn. Trong lúc đó, tôi tranh thủ thời gian xử lý băng dính trong phòng trước. Sau khoảng thời gian nhất định, tôi mới bắt đầu thau rửa bồn tắm, chầm chậm trả nó về màu trắng ban đầu.
Kết thúc công việc, tôi quay về phòng khách định chào tạm biệt người ủy thác. Ông cụ đang ngồi im lặng trên sô pha, thấy tôi trở ra bèn mời tôi ngồi xuống đối diện ông rồi bắt đầu trò chuyện với tôi.
Ông cụ nói: “Cậu vất vả rồi... Dạo trước bà ấy đề nghị ly hôn với tôi, vừa làm xong thủ tục, nào ngờ chưa được mấy hôm bà ấy đã nghĩ quẩn.”
Tôi không tiếp lời, chỉ gật đầu.
“Là vầy, tôi muốn nhờ cậu một chuyện, trước khi ra về cậu hãy xem qua căn nhà này, có thể giúp tôi dọn dẹp sạch sẽ không? Đợi tôi thu dọn sơ qua xong, mấy hôm nữa tôi sẽ gọi cậu đến, ngoại trừ đồ gia dụng ra thì đồ đạc khác cậu hãy giúp tôi xử lý hết.” Khách hàng đã đưa ra yêu cầu, tôi bèn nhận ủy thác, sau đó kiểm tra sơ qua tình trạng căn nhà rồi ra về.
Vài ngày sau, điện thoại của tôi đồ chuông, là số của ông cụ gọi đến. Chúng tôi hẹn hôm sau sẽ đến dọn dẹp căn nhà.
Hôm sau, nhóm ba người chúng tôi đến nhà ông cụ. Sau khi mời chúng tôi vào nhà, ông cụ lại ngồi trên sô pha trầm ngâm suy tư, chúng tôi cũng lặng lẽ bắt đầu công việc, dọn dẹp, đóng gói từng túi quần áo và đồ đạc rồi bắt đầu quét dọn căn nhà.
Khi mọi việc đã đâu vào đấy, tôi trao trả chiếc túi đựng tiền lẻ bao gồm tệ Đài Loan và Nhân dân tệ tìm được trong nhà cho ông cụ, nhưng ông lại nói: “Đây đều là tiền của bà ấy, tôi không muốn giữ chúng, cho các cậu hết đấy.”
Ông cụ nói như vậy, túi tiền này giữ cũng không được, vứt cũng không phải, cuối cùng tôi đành đem theo túi tiền ra về. Sau khi đến nhà, tôi phân loại tiền thành Nhân dân tệ và tệ Đài Loan rồi cất vào hai túi riêng, sau đó lái xe ra ngoài, đến cửa hàng tiện lợi quyên góp hết số tệ Đài Loan, rồi đến nhà hàng của bạn mình. Tôi nhớ ở quầy thu ngân của anh ta có một chiếc thùng để quyên góp tiền lẻ.
Người bạn rất nhiệt tình nói với tôi: “Sao anh lại có thời gian ghé qua thế này, đã lâu rồi không gặp anh, ngồi đi nào! Muốn ăn gì tự mình gọi nhé.”
“Đợi chút. Tôi muốn hỏi thùng quyên góp tiền lẻ trên quầy thu ngân, sẽ được quyên góp cho anh hay tổ chức xã hội vậy?” Tôi hỏi với giọng bông đùa.
Người bạn vội đáp: “Anh khờ quá! Loại tiền đó ai dám lấy chứ! Có lương tâm hay không, số tiền này dành cho người cần giúp đỡ, ai lại xấu bụng như anh chứ!”
Tôi nói: “Thế thì tốt.” Sau đó lấy túi tiền Nhân dân tệ kia ra, “Tôi muốn quyên góp chỗ nhân dân tệ này.”
Anh ta biết công việc của tôi, bèn nhìn tôi tới ánh mắt đầy ngờ vực: “Tiền này từ đâu ra thế? Có phải là...”
Tôi gật đầu, tỏ ý nguồn gốc của số tiền này đúng như anh ta nghĩ.
Anh ta hô lên: “Trời đất! Sao anh không đem ra ngân hàng mà đổi? Bỏ một đống nhân dân tệ lẻ vào làm gì? Sao không đổi thành tệ Đài Loan rồi hãy quyên góp, thế này kì lạ lắm!”
Tôi gãi đầu, nói với anh ta: “Ra ngân hàng đổi phiền lắm, một đồng tiền lẻ còn phải từ từ phân loại, đổi tiền còn phải làm thủ tục. Thế này đi, anh để tôi bỏ vào thùng quyên góp, ngoài ra tôi còn quyên thêm năm trăm, xem như phí thủ tục để tổ chức xã hội phân loại và đem ra ngân hàng đổi tiền.”
Bạn tôi vội nói: “Thế tôi cho anh năm trăm, anh tự đem ra ngân hàng xử lí.”
Tôi đáp: “Sợ gì chứ, chỗ tiền này tôi đã khử trùng cả rồi, chê tay tôi bẩn hay chê tiền bẩn thế? Cũng đâu phải cho anh, quyên góp cho người cần mà? Nếu anh ngại thì anh chi trả phí thủ tục sẵn tiện mang ra ngân hàng đổi đi.”
Suy cho cùng cũng là làm việc tốt, bạn tôi cũng đành đồng ý rồi im lặng dõi theo động tác tiếp theo của tôi.
Tôi bỏ năm trăm vào thùng trước, sau đó mới đổ hết toàn bộ tiền lẻ trong túi vào, bên trong thùng phát ra tiếng leng keng. Tôi nghĩ có thể số tiền này không nhiều, nhưng cũng là chút tấm lòng cuối cùng của người quá cố để lại cho người cần chúng.
Cuối cùng, tôi nói với bạn: “Tôi vừa quyên góp hết tiền rồi, đãi tôi ăn bữa cơm được không, tôi biết anh tốt bụng nhất, chắc chắn không nỡ để tôi chịu đói đâu.”
ĐÃI NGỘ CÔNG BẰNG NHẤT CUỘC ĐỜILần ủy thác này hơi đặc biệt (vì đã hẹn rất nhiều lần), khi tôi và người ủy thác gặp nhau đã là qua bốn ngày kể từ khi tôi nhận được điện thoại. Trong thời gian đó, người ủy thác thường gọi điện thoại vào lúc hơn tám, chín giờ tối trước ngày hẹn để yêu cầu dời lịch. Cứ liên tục bị thay đổi ngày hẹn, bản thân tôi cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, vì mỗi lần như thế lịch trình đã sắp xếp xong lại phải thay đổi hoặc hủy bỏ.
Đến buổi tối ngày thứ ba, người ủy thác cuối cùng cũng xác nhận cuộc hẹn ngày hôm sau, chắc chắn sẽ không thay đổi nữa. Sáng sớm hôm sau, tôi đến hiện trường, đó là một căn nhà phố, cửa chính đóng chặt. Tôi ấn chuông cửa nhưng không ai trả lời, đành lấy di động ra gọi cho người ủy thác. Một cuộc, hai cuộc, ba cuộc... đều không có người nghe máy. Tôi hậm hực nghĩ chuyện gì thế này, đã hẹn trước rồi lại bị đối phương cho leo cây, rõ ràng có chuyện cần tôi xử lý nhưng cứ kéo dài thời gian như thế.
Một lát sau, có người phụ nữ trung niên hối hả chạy về phía tôi, xác nhận chị ta là người ủy thác. Tôi cũng tìm hiểu được chị ta là mẹ của người quá cố, cần tôi hỗ trợ dọn dẹp phòng của con trai. Chị ta mở cửa, dẫn tôi đến căn phòng trên tầng ba và mở cửa phòng ra, mùi than thoang thoảng xộc vào khoang mũi tôi, trên gạch lót sàn có vết cháy do lò đốt than để lại, khe hở trên cửa sổ sát đất cũng được dán băng dính kín bưng để không khí không lưu thông được. Đứng trong căn phòng kín gió, ngửi mùi than cháy còn vương lại, tôi cảm nhận được bầu không khí buồn bã thê lương và sự ra đi của sinh mạng.
Người ủy thác ngồi trên sô pha trong phòng khách ở tầng hai, đọc hết phần tài liệu này đến phần tài liệu khác. Có lẽ tiếng bước chân khiến chị ta nhận ra tôi đang đến gần, bèn ngẩng đầu lên và mời tôi ngồi xuống. Tôi ngồi đối diện chị ta, nghe chị ta kể lại sự việc đáng tiếc đã diễn ra thế nào trong nước mắt.
Con trai chị ta sau khi giải ngũ thì tìm được một công việc, để con trai không cần đi lại vất vả, chị ta mua căn nhà ở gần công ty cho cậu ta sống. Vốn dĩ mọi chuyện rất êm đẹp, nào ngờ cậu ta phát hiện ra tuy lương tháng nhận được gần sáu mươi nghìn, nhưng lương cứng mà công ty trả cho cậu ta vốn không cao, số còn lại đều là tiền thưởng, thế là cậu ta bắt đầu cảm thấy mình có tài mà không được trọng dụng, không được ông chủ đánh giá cao, rõ ràng mình giỏi giang thế này mà trả mức lương thấp như thế...
“Khi tự sát, nó để lại tờ giấy viết, ‘Ông chủ vốn không xem trọng con, có tài mà không được trọng dụng thì con sống làm gì nữa? Chết đi cho rồi.’” Nói đoạn, người ủy thác cho tôi xem tờ giấy đó, tôi nhìn dòng chữ trên giấy, nguyên nhân cậu ta tự sát nghe thật ngớ ngẩn, nhưng trên đời này có biết bao nguyên nhân gây ra các vấn đề xã hội đều khiến người ta nghe xong phải phì cười.
Thấy một người chỉ vì lúc nóng giận, chọn đi vào con đường cùng vì một lý do mà tôi không thể lý giải được, căn nhà mới ở chưa đầy nửa năm bỗng chốc trở thành nhà ma, tôi thật sự khó mà thông cảm cho lý do tự sát này. Nếu có bất mãn có thể chọn thôi việc chứ không phải giận dỗi dùng cách kết liễu sinh mạng để thể hiện điều đó. Chỉ vì chút chuyện không vui mà gây ra vết thương vĩnh hằng cho người nhà.
Cuộc đời của cậu ta trong mắt người bình thường cũng được coi là tốt đẹp rồi. Vừa ra xã hội, tuy lương hơi thấp, nhưng chỉ cần cố gắng cũng có thu nhập không tệ. Mua nhà là ước mơ của đại đa số mọi người, cũng là ước mơ mà nhiều người không thể hoàn thành, có biết bao nhiêu người vất vả hơn nửa cuộc đời chỉ để tích cóp tiền góp đợt đầu mua nhà, sau đó phải đối mặt với số tiền trả góp không hồi kết, cũng có người đến cuối đời cũng chỉ có thể thuê nhà mà ở. Người mẹ yêu thương con trai, mua một căn nhà phố cho cậu ta, để cậu ta không cần phải thức dậy sớm cho kịp giờ làm. Có nhà, có tiền mà vẫn không hài lòng, rốt cuộc cậu ta muốn gì?
Có phải đã quen được yêu thương chiều chuộng nên không thể chấp nhận được sự đối đãi bất bình đẳng chăng? Nhưng đời người vốn là cuộc cạnh tranh không công bằng, tuy ở cùng một vạch xuất phát, song có người chạy bộ, có người phải mang theo gánh nặng mà bước đi, một số ít lái xe để cạnh tranh với những người khác. Khi cảm thấy bất công, ta cũng chỉ có thể chấp nhận mà cố gắng tiến lên, chỉ có thể vượt qua một vài người.
Chỉ có cái chết là đãi ngộ công bằng nhất cuộc đời.
Hồi lâu sau, tôi dọn dẹp xong hiện trường, khi chuẩn bị ra về, tôi đi ngang phòng khách ở tầng hai và thấy người mẹ vẫn đang ngồi đó, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chị ta đang ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, hay là hình bóng của con mình? Tia nắng xuyên qua khung cửa chiếu lên khuôn mặt chị ta, tôi nhìn thấy nơi khóe mắt lấp lánh ánh sáng, là mồ hôi hay là nước mắt nhỉ?
Khi chào tạm biệt người ủy thác, chúng tôi cùng xuống tầng một. Chị ta tắt nguồn điện, cùng chúng tôi ra khỏi nhà. Khóa cửa xong, chị ta ngoảnh đầu nói với tôi: “Cảm ơn các anh đã giúp đỡ, căn nhà này cứ giữ nguyên tình trạng hiện tại của nó đi. Tôi sẽ không mở cánh cửa này ra nữa.”
...Theo như tôi biết...
Một người trẻ tuổi bị cơn giận, ấm ức và bất mãn che mờ lý trí, muốn trút giận nhưng lại khiến cho bản thân trút hơi thở cuối cùng, cũng làm cho người mẹ mất đi người con mà bà yêu thương.
TIẾNG CON TIM TAN VỠ TRONG CÂM LẶNGHai mươi bảy tuổi, độ tuổi trẻ trung tươi đẹp biết mấy.
Độ tuổi tốt nghiệp ra trường đã vài năm, đã bước ra xã hội được một thời gian, trải qua chút ít sóng gió nhưng vẫn không mất đi sự ngây thơ. Thế thì, nguyên nhân gì khiến cho một sinh mạng vốn nên tràn đầy sức sống và nhiệt huyết lại chọn kết liễu đời mình bằng một sợi dây thừng, chỉ để lại cơ thể lạnh lẽo và lặng thinh?
Ban đầu khi đến hiện trường, tôi không hề biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy máu khắp sàn nhà và mùi hôi xộc vào mũi. Khi việc dọn đẹp được tiến hành đến một giai đoạn, có chút thời gian nghỉ ngơi, khách hàng của tôi cũng tức là người nhà của người quá cố đã đến trò chuyện, tôi mới biết được hóa ra lại đáng tiếc đến vậy...
Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, có công việc rất tốt, nhưng cuộc đời tươi sáng đầy hứa hẹn lại thay đổi hoàn toàn vì gặp phải kẻ xấu. Cô ấy quen biết một chàng trai qua trò chơi trực tuyến, đã gặp mặt nhau. Qua quá trình tiếp xúc, cô cứ ngỡ mình đã tìm được tình yêu đích thực, đời này sẽ không yêu ai khác ngoài cậu ta. Bị tình yêu che mờ lý trí, cô quyết định chia tay người bạn trai đã hẹn hò nhiều năm, lao vào vòng tay của một chàng trai khác. Cô ấy ngây thơ cho rằng hạnh phúc bắt đầu từ đây, không ngờ đó lại là sự khởi đầu của bất hạnh.
Khi tình yêu vừa chớm nở, tất cả đều rất tốt đẹp, chàng trai kia nhiệt tình săn sóc cho cô ấy, quan tâm đến cuộc sống của cô ấy, chăm lo tất cả cho cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian, muốn ở bên cậu ta mãi mãi.
Tiếc thay chuyện vui ngắn chẳng tày gang. Vài tháng qua đi, chàng trai kia chia sẻ mình gặp khó khăn về tài chính, để trả nợ mà anh đành phải bỏ hết thể diện, vay tiền cô ấy. Cô gái nghĩ cuộc sống khó tránh được lúc khó khăn nên cũng hào phóng giúp đỡ, dốc hết tất cả để giúp cậu ta vượt qua giai đoạn khó khăn.
Cô đã nghĩ, nếu hai người đến với nhau rồi, cần phải cùng nhau giải quyết khó khăn trước mắt. Tương lai chẳng phải cùng nhau đồng cam cộng khổ, anh không bỏ em không rời, nắm tay nhau bước tiếp hay sao? Không ngờ, cô ấy hết lòng hết dạ vì tình yêu như thế lại không nhận được báo đáp.
Sau sự việc lần đó, đối phương ăn quen bén mùi, bắt đầu vay tiền cô ấy liên tục, suốt ngày chỉ biết hút thuốc, uống rượu, chơi game, thậm chí cả sinh hoạt phí cũng bắt cô ấy xử lý. Chỉ cần cô ấy tỏ ý không có tiền hoặc không muốn cho vay thì cậu ta sẽ mắng chửi gào thét, trách cô ấy vô tình vô nghĩa, xem thường cậu ta, đang trong lúc suy sụp mà không chịu giúp cậu ta, đợi khi cậu ta tìm được cơ hội, gặp được người biết coi trọng cậu ta, muốn gì cũng sẽ có, cần gì chịu cảnh như bây giờ.
Cô ấy âm thầm chịu đựng, mong một ngày cậu ta sẽ vực dậy, sẽ cùng mình bên nhau dài lâu. Cho đến một tuần trước, đối phương nói với cô ấy, cậu ta đã quen một cô gái khác, tuy không xinh đẹp như cô ấy nhưng đối xử rất tốt với cậu ta, chịu cho cậu ta tiền, giúp cậu ta trả nợ, nên cậu ta muốn đến với cô gái kia, chuẩn bị dọn qua sống chung với người ta. Cậu ta nói với cô ấy một câu ráo hoảnh: “Chúng ta đến đây là hết!”
Cô ấy cứ nghĩ đã gặp được người có thể gửi gắm cả đời, nhưng lại chia tay vì nguyên nhân như thế. Cô ấy gọi điện thoại về nhà khóc lóc, kể cho người nhà nghe đầu đuôi ngọn ngành, dặn họ yên tâm, cô rất dũng cảm, sẽ không sao đâu.
Sẽ không sao đâu...
Sẽ không sao đâu...
Sẽ không sao đâu...
Cứ thế, cô ấy cắt đứt liên lạc với người nhà. Một tuần sau, người nhà tìm đến thăm cô. Khi mở cánh cửa nặng nề ra, họ nhìn thấy một mảng đỏ thẫm trên sàn, nhìn lên trên là một đôi chân lơ lửng giữa không trung.
Tôi tin rằng, tại thời khắc mở cửa phòng ra, cha mẹ của cô gái đều không biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, có lẽ họ đã đặt ra hàng triệu khả năng, chuẩn bị khi gặp mặt sẽ dịu dàng an ủi con gái, hay hung dữ mắng cho con gái tỉnh táo lại, vực dậy tinh thần cô ấy... Nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy.
Dù là an ủi hay trách mắng thì đều đã quá muộn màng, con gái họ không thể nghe thấy nữa.
...Theo như tôi biết...
Đây là nguyên nhân con tim cô ấy tan vỡ, cũng là nguyên nhân con tim của người nhà tan vỡ, và nguyên nhân tôi đến đây. Nghe họ kể xong, tôi tiếp tục công việc chưa hoàn thành, cũng suy nghĩ, rốt cuộc “yêu” là gì? Có đáng để bất chấp tất cả, thậm chí từ bỏ cả tính mạng để xoa dịu nỗi đau khi chia tay không? Đòi sống đòi chết vì một người không yêu mình, nhưng để lại cảnh tượng kinh hoàng cho người nhà, đó là “yêu” ư?
KHÔNG CAM LÒNG CŨNG PHẢI TIẾP TỤC SỐNGCó thể do từng làm dịch vụ mai táng, cộng thêm tôi là một gã khờ (một gã đô con khờ khạo), nên khi có việc cần hỗ trợ, công ty mai táng vẫn liên hệ với tôi để mời tôi cùng đến hiện trường.
Một hôm, công ty mai táng gọi điện cho tôi, chỉ nói tình hình không được tốt lắm, người quá cố đã bốc mùi rồi, mời tôi qua trước để giúp đỡ.
Tôi vừa đến tầng một ở hiện trường đã ngửi thấy mùi hôi. Trao đổi ngắn gọn với công ty mai táng thì biết người quá cố gặp vấn đề tình cảm nên đã treo cổ tự sát, do thể hình khá vạm vỡ cộng thêm đã phân hủy nên cần thêm người mới có thể đưa thi thể vào túi đựng xác và chuyển xuống lầu.
Tôi đi cùng nhân viên vận chuyển thi thể lên cầu thang, càng đến gần nơi xảy ra chuyện, mùi hôi càng nồng nặc. Đến hiện trường đã thấy có năm người đang đứng trước cửa. Một phụ nữ trong số đó đang bưng mặt khóc, tiếng nức nở ấy nghe mà xé lòng, một ông lão đầu hói ngồi trên bậc thang, cúi đầu im lặng, còn lại ba thanh niên nam nữ có người không thốt nên lời, có người không ngừng cào tóc hoặc xoắn gấu áo.
Tôi mời họ xuống lầu rồi chuẩn bị vào phòng vận chuyển thi thể. Vừa mở cửa ra, một luồng hơi nóng mang theo mùi hôi thối phà lên mặt, trước mắt tôi là một chiếc giường.
Cuối giường là thi thể mặc áo đỏ, nghiêng người tựa lên chiếc tủ cạnh giường, trên cổ còn quấn dây điện, đầu còn lại của dây điện là chiếc quạt máy bị buộc vào tủ quần áo.
Người quá cố treo cổ tự sát trong tư thế đứng, cái dáng trông khá kiên quyết muốn tìm đến cái chết, còn mặc cả bộ quần áo màu đỏ, không biết thù hận đến mức nào mà muốn chết rồi sẽ hóa thành ác ma để trả thù?
Tôi chồng một lớp túi đựng xác lên thi thể rồi đỡ lấy, một người khác dùng kéo cắt dây điện, khi dây điện đứt lìa, thi thể mất đi điểm tựa, tay tôi cũng cảm nhận được trọng lượng của thi thể. Người cắt dây điện giữ chân thi thể, chúng tôi hợp sức đặt thi thể nằm xuống sàn, cho vào túi đựng xác, sau đó khiêng lên vai. Khi ra khỏi phòng, tôi nói với người quá cố: “Ra khỏi cửa nhé.” Kế tiếp, chúng tôi cõng người quá cố, lớn tiếng nói: “Chúng tôi chuẩn bị xuống cầu thang đây.” Rồi chậm rãi đi xuống.
Người quá cố quả nhiên rất vạm vỡ, khi xuống đến tầng một, đầu gối và eo của tôi đã phản đối mãnh liệt, eo mỏi chân đau là điều không thể tránh khỏi.
Đưa thi thể lên xe xong, bất luận trước đó đã dùng cách gì để kết liễu cuộc đời mình, người chết là trên hết, tôi cúi gập người với người quá cố, dõi mắt nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm nhìn của mình.
Hôm sau, tôi quay lại hiện trường với trang bị đầy đủ, bắt đầu công việc dọn dẹp. Trong hoàn cảnh nóng nực, để tránh mùi hôi lan rộng hơn nên không thể mở cửa sổ và quạt điện, trong khi đó tôi mặc trang phục bảo hộ dày dặn, thành ra mồ hôi đã đổ ra như tắm từ lâu, chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng cái nóng cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.
Đầu tiên phải xử lý đệm giường đang bốc mùi hôi. Tôi tháo bỏ đệm giường mới thấy ván giường đầy vết máu, dưới chân giường có một vũng chất lỏng chảy ra từ thi thể người quá cố, giống như dòng lệ vỡ òa chảy xuống chân giường rồi lan ra sàn nhà.
Công việc được tiếp tục tiến hành, mùi hôi đã không còn nồng đến thế, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trong phòng có một bàn học, bày năm, sáu khung hình, sau lớp lót trong suốt là vài tấm hình vốn là ảnh chụp chung của đôi tình nhân, ảnh đã bị xé làm đôi, trong khung chỉ giữ ảnh của người con trai, còn ảnh của cô gái bị ghim lên bàn học, xếp thành hình tròn, trong hình tròn có mười bốn chữ được viết bằng bút lông màu đỏ: “Thiên trường địa cửu rồi cũng tận, hận này dằng dặc mãi không quên!!!” Ba dấu chấm than cuối câu như đang nói lên sự không cam lòng của người viết.
Một câu thơ tuyệt đẹp trong bài “Trường hận cả” của Bạch Cư Dị, vốn miêu tả tình yêu da diết mà Đường Huyền Tông đành cho Dương Quý Phi, nay bị người quá cố dùng để nói lên thù hận ghi lòng tạc dạ không bao giờ dứt của người quá cố dành cho người yêu cũ. Thế nhưng, không cam lòng thì làm được gì? Tình yêu nam nữ ai dám đảm bảo có thể bên nhau dài lâu? Tình yêu vĩnh hằng không bao giờ thay đổi chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và phim ảnh. Ngoài cuộc sống hiện thực, nghĩ thôi là được, tình cảm xưa nay luôn là một bên chịu đánh một bên chịu đau, không phải cứ cho đi thì chắc chắn sẽ được đáp lại, đầu tư cũng còn có rủi ro, huống hồ là tình cảm.
...Theo như tôi biết...
Trong quyển Thế giới của Sophie có viết: “Sinh mạng vốn bi thương mà lại nghiêm túc. Chúng ta đến với thế giới tươi đẹp này, gặp gỡ nhau, chào hỏi nhau, bầu bạn bên nhau trong một thời gian ngắn. Và rồi chúng ta đánh mất đối phương, bỗng nhiên biến mất một cách khó hiểu, cũng như khi chúng ta đột nhiên đến với thế gian vậy.”
Gặp nhau là duyên, bên nhau là duyên, chia xa cũng là duyên, duyên tới duyên đi con người không thể quyết định.
Tình yêu đến mức nào mà có thể khiến cho con người khi không có được thì sẵn lòng hủy diệt tất cả, thậm chí bỏ cả mạng của mình ra chỉ để nguyền rủa đối phương? Do chưa trải sự đời? Hay là do yêu quá sâu đậm?
Không ai hiểu được suy nghĩ trong lòng người quá cố, cũng không ai biết được khi chia tay người quá cố đau khổ đến nhường nào, thế giới tình cảm liệu có sụp đổ từ đây hay không. Nhưng chỉ khi ta “sống” để đối mặt và vượt qua nỗi đau thất tình, mới có thể xoa dịu vết thương lòng này.
Đừng bao giờ dùng cách tự sát để trút nỗi buồn trong lòng.
Đối phương chỉ rời khỏi thế giới của bạn, nhưng bạn lại dùng phương pháp cực đoan hơn để rời khỏi thế giới của tất cả mọi người. Bạn nghĩ rằng tự sát có thể giải tỏa nỗi đau trong lòng, hay mong đợi đối phương sẽ hối hận ư? Thật ra đối phương vẫn tiếp tục sống trong một thế giới không có bạn, nhưng bạn lại dùng cách không thể vãn hồi, từ bỏ cơ hội được hạnh phúc lần nữa.
THIÊU NỖI BUỒN THÀNH TRO BỤIKhi tôi đến hiện trường lần này, trong không khí vẫn còn mùi than chưa được đốt hết. Đồ đạc trong phòng rất ngăn nắp, chỉ bên cạnh giường có một bếp nướng vẫn còn sót lại chút than và vài bộ quần áo ban đầu được nhét vào khe cửa để ngăn mùi thoát ra ngoài đang nằm rải rác bên cửa. Trên bàn có khung hình, bên trong là ảnh chụp ngọt ngào của một đôi tình nhân.
Người ủy thác là bố mẹ của chủ nhân căn phòng, họ mời tôi đến dọn sạch toàn bộ đồ đạc trong đó. Sau khi trò chuyện với họ thì tôi biết, người quá cố (gọi tắt là A) sau khi chia tay bạn gái đã suy sụp một thời gian, cứ nghĩ rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn nhưng thực tế không được tốt đẹp như tưởng tượng.
A vẫn không vượt qua được nỗi đau thất tình nên chọn đốt than tự vẫn, do dùng quần áo chặn kín khe hở, mùi than không thoát được ra ngoài nên gia đình không kịp thời phát hiện bi kịch. Cho đến khi nơi A làm việc gọi điện thoại đến hỏi tại sao A vẫn chưa đi làm, gia đình cứ tưởng A đã đi làm rồi mới đến trước phòng kiểm tra, phát hiện cửa đã bị khóa trái, họ linh cảm có chuyện chẳng lành. Sau khi phá khóa, mở cửa ra, làn da cảm nhận được một luồng hơi nóng, mũi ngửi thấy mùi than nồng đậm, mắt nhìn thấy A đang nằm trên giường, lồng ngực cậu ta đã không còn phập phồng. Tuy họ đã làm hô hấp nhân tạo ngay và gọi xe cấp cứu đến, nhưng vẫn không thể cứu được.
Trước cảnh bất hạnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, gia đình không có dũng khí bước vào phòng của A lần nữa, cũng không có tâm trạng dọn dẹp, bèn mời tôi đến hỗ trợ. Tôi đang định bước vào phòng, chợt nghe thấy tiếng thút thít vang lên bên tai.
Ngoảnh lại nhìn, tôi thấy mẹ của A đang bưng mặt bật khóc, người bố thì tựa đầu lên tường, cơ thể không ngừng run rẩy. Tôi dừng bước, xoay người cùng bọn họ đi ra phòng khách, mời họ ngồi xuống sô pha, lấy chai nước trên bàn rót cho họ, sau đó ngồi xuống và im lặng bầu bạn với họ...
Hồi lâu sau, người mẹ lên tiếng: “A là một đứa trẻ ngoan, sau khi tốt nghiệp thì đi làm ở một tiệm thức ăn nhanh, một thời gian nữa phải nhập ngũ rồi, nhưng dạo trước sau khi chia tay với bạn gái, nó trở nên lầm lì ít nói, hằng ngày ngoài đi làm ra thì nó đều nhốt mình trong phòng, cũng chẳng nói chuyện với chúng tôi. Tôi tưởng nó thất tình nên như thế, một thời gian nữa sẽ vượt qua thôi, không ngờ nó lại nghĩ quẩn...”
Bố của A nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh đã ngồi với chúng tôi, làm chậm trễ thời gian làm việc của anh rồi, lát nữa xin làm phiền anh, chúng tôi thật sự không đủ can đảm để bước vào phòng của nó. Thằng con ngỗ nghịch này, chỉ thất tình thôi mà, sao lại nghĩ quẩn như thế. Đồ bất hiếu, không nghĩ đến việc bố mẹ sẽ đau lòng ư?”
Tôi nói: “Xin hai vị chớ nói vậy, công việc không chậm trễ chút nào. Tôi rất lấy làm tiếc khi gia đình đột nhiên xảy ra chuyện này, tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ các vị, xin hãy cho tôi chút thời gian, tôi sẽ xử lý tốt công việc được ủy thác.”
Tôi quay vào phòng lần nữa, dọn bếp nướng trước, lúc này mới thấy than gỗ trong bếp nướng đã cháy thành tro. Dọn dẹp sạch sẽ xong, tôi mở tủ quần áo, thu dọn vài bộ quần áo để cho người quá cố dùng khi nhập liệm.
Tôi đến trước bàn, chuẩn bị thu dọn đồ đạc trên đó thì nhìn thấy hai người trong ảnh ôm nhau ngọt ngào, nụ cười trên khuôn mặt đong đầy hạnh phúc, đó là nụ cười thỏa mãn khi cho đi tình cảm. Nay người đã không còn, nụ cười cũng trở thành hồi ức đã qua. Một thanh niên vừa tốt nghiệp đại học, tương lai của cậu ta chỉ vừa bắt đầu, vậy mà bây giờ tương lai không còn là ước mơ, mà chỉ còn sự trống rỗng, cuộc đời của cậu ta dù xán lạn rực rỡ hay ảm đạm tối tăm thì đều không thể tiếp tục được nữa.
Khoảnh khắc kết thúc sinh mạng rất ngắn ngủi, thời gian nỗi đau đeo bám người thân lại rất dài. Một cái chết không được báo trước chỉ mang lại nỗi buồn và đau khổ vô tận cho người nhà. Thời gian dần trôi, căn phòng dần trở nên rộng rãi, dấu vết chứng minh người quá cố từng tồn tại cũng dần biến mất, chỉ còn lưu lại trong tim của gia đình và bạn bè. Trong lòng bạn gái cũ liệu có thấy hối hận vì sự ra đi của cậu ta hay không? Hay sẽ thấy thật may mắn, rồi bắt đầu một cuộc tình mới?
Có người nói “tiểu biệt thắng tân hôn”, thế “vĩnh biệt” có thắng được niềm vui mới hay không? A chọn ra đi mãi mãi, vậy sâu trong đáy lòng của người yêu cũ liệu có mãi mãi dành một vị trí cho A hay không? Cái chết, thật sự có thể chứng minh được tình yêu của một người dành cho ai đó ư?
Trong Kinh ơn cha nghĩa mẹ khó đền đáp có câu: “Con cái bệnh, cha mẹ lo, lo quá hóa bệnh, cũng chuyện thường tình. Nếu con khỏi, cha mẹ sẽ lành. Nuôi nấng như thế, mong sớm nên người.” Ý của câu nói này là khi con cái bị bệnh, cha mẹ không chỉ lo lắng mà còn ngã bệnh vì lo âu quá độ, nhưng lại xem việc mình bị bệnh là chuyện thường tình. Chỉ cần con cái khỏi bệnh, khỏe mạnh, bệnh của cha mẹ cũng sẽ khỏe hẳn. Cha mẹ vất vả như thế để nuôi nấng con cái cũng chỉ mong chúng sớm trưởng thành nên người.
Cha mẹ nhìn đứa con mình mang nặng đẻ đau chào đời, ngày đêm gào khóc, trải qua “bảy tháng biết ngồi, tám tháng biết bò, chín tháng mọc răng”, sau đó bước vào sân trường, bắt đầu trưởng thành... Tất cả những quá trình đó, cha mẹ lúc nào cũng theo sát, quan tâm che chở. Cho đến khi đứa con dần trưởng thành, từ ngô nghê không biết gì đến khi có suy nghĩ độc lập, không cần họ lo trước lo sau nữa, dần dà, đứa con rời khỏi vòng tay của cha mẹ, muốn sống theo cách của mình. Lúc này, đứa con gặp được tình yêu, một dạng tình cảm khác với tình thân xâm nhập vào trái tim của cậu ta, một tình cảm mới mẻ, đầy khao khát xuất hiện trong cuộc sống của cậu ta, thế là cậu ta sa vào, muốn cố gắng vun vén, muốn sánh cùng trời đất, tại thời điểm này nửa còn lại chính là tất cả của cậu ta. Đã lên kế hoạch đợi mình hết thời gian nghĩa vụ, phải cố gắng tìm việc làm, cho cô gái một cuộc sống tốt và hứa hẹn về tương lai. Nào ngờ đối phương lại đề nghị chia tay, thế giới của cậu ta bỗng chốc sụp đổ, mọi viễn cảnh tốt đẹp trong tưởng tượng đã không còn nữa. Cuộc sống của cậu ta bỗng mất đi trọng tâm, không cách nào đón nhận sự quan tâm của người thân bạn bè xung quanh, cũng sợ đằng sau sự quan tâm của bạn bè là những lời cười nhạo, sợ một khi chấp nhận sự quan tâm của người nhà thì sẽ phải chấp nhận sự thật rằng họ đã chia tay.
Đau khổ chỉ vì yêu, yêu nhiều khổ biết làm sao? Thất tình là hiện thực không thể trốn tránh, cũng là sự thật không thể đối mặt, con tim như vỡ tan, đầu óc như rỗng tuếch, sống như xác không hồn, rất đau khổ và cũng rất bất lực. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh của đối phương lại hiện ra, sau mỗi một âm thanh đều như nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của cô ấy, mỗi nhịp thở đều gợi nhớ hương thơm trên mái tóc cô ấy, mỗi khoảnh khắc hình bóng của cô ấy đều lướt qua... Đứa trẻ khờ khạo muốn chấm dứt nỗi đau này, có rất nhiều cách giải quyết, vậy mà cậu ta lại chọn cách cực đoan nhất, cũng là cách mà bản thân thấy tốt nhất. Quả nhiên, nỗi đau thất tình của cậu ta có vẻ không còn nữa, nhưng con tim của cha mẹ người thân lại phải chịu đựng nỗi đau tột cùng khi mất con.
Dọn dẹp xong, căn phòng đã trống trải hoàn toàn. Tôi không biết dọn sạch căn phòng có giúp ích cho người ủy thác hay không, tôi chỉ biết ký ức về đứa con sẽ luôn khắc sâu trong tâm trí họ. Thời gian có thể xóa mờ tất cả hay không, câu trả lời là không, chỉ mong đôi vợ chồng ấy có thể sớm vượt qua nỗi đau. Con trai đã rời khỏi thế giới của họ, đến bao giờ mới được gặp lại? Có lẽ chỉ có thể gặp lại trong những giấc mơ.
...Theo như tôi biết...
Từ Tống Can của đời nhà Thanh từng viết một câu đối liễn trong Vịnh Than: “Khi luôn đen đúa vẫn còn xương, đỏ rực tột cùng thành tro bụi”. Khi than chưa vào lò, toàn thân đen đúa, một khi vào lò sẽ nhanh chóng hóa thành tro. Lúc xử lý hiện trường này, tôi không khỏi nghĩ, khi than cháy hết, sinh mạng của một thanh niên vốn đầy hứa hẹn cũng biến mất, đây là lỗi của than hay là của người sử dụng? Than sai ở chỗ nó quá dễ mua và dễ trở thành công cụ để quyên sinh? Hay là do người sử dụng không dùng than để nướng thịt mà dùng nó để kết liễu đời mình? Nghĩ thôi cũng đã có câu trả lời rồi.
THÀ SỐNG CÒN HƠN CHẾTSau khi nhận được ủy thác, tôi đến một con phố nhộn nhịp. Dọc theo lối đi ồn ào vào tòa cao ốc, lên đến tầng cần công tác, thang máy mở ra, tôi dựa theo số nhà tìm đến hiện trường cần dọn dẹp, nhưng một tầng của tòa nhà này có hơn mười hộ, đa số đều không có biển số nhà, chỉ viết con số bằng bút hoặc sơn phun, có nhà để trống hoặc bị câu đối xuân che mất. Không còn cách nào khác, tôi đành ngửi mùi để tìm được nơi cần đến.
Thế là tôi men theo mùi hôi của thi thể hòa lẫn mùi than, tìm đến hiện trường cần dọn dẹp.
Cửa bị cạy mở đã không thể làm lá chắn an toàn cho căn nhà được nữa, bao tay, bọc giày và túi đựng xác của nhân viên vận chuyển thi thể nằm rải rác gần đó.
Bên trong căn phòng không đến mười mét vuông, cửa sổ bị dán kín bằng băng dính, khăn trải giường màu hồng dính đầy máu đỏ thẫm, dưới sàn đâu đâu cũng thấy vết máu, nước xác, chất bài tiết, trong góc còn có một cái nồi sắt để đựng than. Trong phòng, ngoài các vật dụng sinh hoạt đơn giản ra thì không còn gì khác.
Trong quá trình dọn dẹp, thi thoảng sẽ có người tò mò vào ngó nghiêng, tuy tôi đã lấy đồ chặn trước cửa, nhưng vẫn có người khăng khăng đẩy chướng ngại vật ra để vào tham quan hiện trường án mạng.
Sự xuất hiện của tôi đã cho họ can đảm vào hóng chuyện ư? Hay là họ muốn vào giúp đỡ?
Tôi nghĩ đáp án là vế trước. Con người muốn thỏa mãn sự tò mò, đến ngó nghiêng hay thậm chí muốn vào trong xem thử tình hình bên trong, nhưng lại mất đi tinh thần đồng cảm. Chỉ thiếu ghế ngồi và bỏng ngô là có thể mời họ ngồi xuống xem tôi “biểu diễn”...
Tôi không thể chấp nhận được hành vi này, đành lớn tiếng trách mắng những người đến hóng chuyện và đuổi họ ra ngoài, sau đó lại dùng thêm nhiều món đồ khác chặn trước cửa, để những người nhiều chuyện không vào được nữa.
Quay lại với công việc, tôi thấy trên bàn la liệt những tờ hóa đơn, thông báo nộp tiền và giấy triệu tập của tòa án, chúng như đang nói thay người quá cố, “Sở dĩ tôi chọn tìm đến cái chết là vì không nhìn thấy được tương lai, dù cố gắng thế nào vẫn không thể thay đổi, tôi là một đấng hảo hán bị vài đồng bạc lẻ dồn vào chỗ chết.”
Thế nhưng, lần này không chỉ dồn một đấng hảo hán vào chỗ chết, mà còn xô ngã cả một gia đình, bố mẹ dẫn theo con mình ra đi. Có được giải thoát hay không tôi không biết, nhưng tương lai của đứa trẻ đã bị bố mẹ bóp chết.
Chúng ta thường nói “còn sống là còn hi vọng”, tiếp tục sống có thể sẽ đợi được cơ hội lật ngược tình thế. Nhưng thực tế vẫn có người nghĩ hi vọng chỉ là mơ ước viển vông, cuộc đời đã bị những tờ hóa đơn đè cho không thể thở được, do đó họ chọn cách tự kết liễu, nhưng một mình thôi không đủ, còn ích kỷ nghĩ không muốn để người nhà chịu khổ mà dẫn theo họ đi vào đường cùng, lên thiên đường tận hưởng niềm vui.
Có lẽ đây là cách giải quyết tốt nhất mà anh ta có thể nghĩ ra, nhưng cũng là cách ngu ngốc nhất. Tại sao lại phải kéo theo cả gia đình xuống mồ chung?
Vì người nhà, thà sống còn hơn chết, hãy trân trọng từng giây từng phút còn đang thở. Mỗi khi thấy tuyệt vọng, hãy tìm kiếm sự trợ giúp kịp thời, tiếp tục kiên trì, thua keo này ta bày keo khác, chắc chắn sẽ có cơ hội để đổi đời.
Tuy ví tiền của tôi chỉ có không khí, nhưng tôi vẫn tiếp tục kiên trì.
...Theo như tôi biết...
Nghèo khó không chỉ cướp đi hi vọng ở hiện tại mà còn là cả trong tương lai.
Khi chúng ta đau đầu không biết bữa tiếp theo sẽ ăn gì, có người đang đau đầu vì không biết bữa tiếp theo đang ở đâu. Người bình thường cố gắng để nâng cao chất lượng cuộc sống, có những người lại cố gắng chỉ để được sống tiếp, mong một bữa ấm no, cuộc sống có chất lượng với họ mà nói là mơ ước xa vời. Ngày này qua ngày khác, chăm chỉ làm việc nhưng chỉ nhận được chút tiền lương ít ỏi, cuộc sống ngày một khó khăn hơn.
Phía sau sự “xa hoa phồn thịnh” vẫn còn một nhóm người đang vùng vẫy, đang cố gắng không ngừng vì cuộc sống, phải rất chắt chiu để cả nhà được no ấm.
Người nghèo không phải do lười làm việc, không chịu kiếm tiền, mà là dẫu cố gắng thế nào vẫn bế tắc trước vật giá leo thang, chi tiêu hàng tháng và những khoản nợ nần.