← Quay lại trang sách

Chương 81 Nụ hôn đầu tiên của năm mới.

Trình Tuế Ninh hơi nới lỏng bàn tay đang nắm vạt áo anh, khẽ “ồ” một tiếng.

Dù miệng thì đồng ý như vậy, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng rực nhìn anh. Chu Ôn Yến cảm giác như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tim mình, anh cụp mắt xuống, dường như quên mất những lời mình vừa nói, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Vậy em hôn anh thêm một cái nữa đi.”

Trình Tuế Ninh ngoan ngoãn nghe lời, chụt một cái lên môi anh. Hôn xong, cô không rời đi ngay mà còn cọ cọ trên môi anh như làm nũng.

Nhịp tim anh đập nhanh hơn, hơi thở bị cô khuấy động, động tác chậm đi nửa nhịp. Anh giữ lấy cằm cô, làm nụ hôn này sâu hơn.

Sau bữa cơm tối, trên TV đang phát chương trình Xuân Vãn. Những ván mạt chược còn dang dở lại tiếp tục, Chu Ôn Yến bị kéo vào bàn chơi bài.

Trên ban công, Khâu Ngưng Dung và Trình Tuế Ninh vô tình chạm mắt nhau, không khí có chút ngượng ngùng. Hai người đã nhiều năm không trò chuyện riêng, hoặc có lẽ, chưa bao giờ thực sự tâm sự với nhau.

Vài giây yên lặng trôi qua, cuối cùng Khâu Ngưng Dung lên tiếng trước: “Chu… Ôn Yến, mẹ thấy cậu ấy cũng không tệ. Trước đây mẹ có thành kiến với cậu ấy, cũng có hiểu lầm về hai con, bây giờ nghĩ lại, thực sự là bố mẹ đã sai rồi.”

Hàng mi Trình Tuế Ninh khẽ rung, cô không lên tiếng, Khâu Ngưng Dung tiếp tục:

“Con đừng lo, bố con cũng sẽ không nói gì nữa đâu. Trước đây là bố mẹ không đúng, đã khiến con tổn thương rất nhiều. Mẹ không mong con phải tha thứ cho mẹ, nhưng bao nhiêu năm nay, làm con gái mẹ, chắc hẳn con đã rất vất vả rồi.”

Trình Tuế Ninh khẽ cụp mắt, trong khoảnh khắc ấy, rất nhiều hình ảnh vụt qua trong tâm trí cô. Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng, sống mũi cũng cay cay. Cô không muốn khóc vào lúc này, chớp mắt mấy lần, đợi vài giây rồi mới nhìn lại Khâu Ngưng Dung.

“Con chưa từng trách bố mẹ.” Cô nói.

Khâu Ngưng Dung lắc đầu, khẽ mỉm cười: “Ừ, mẹ biết. Thôi nào, đầu năm đầu tháng không nói chuyện này nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Chợt nhớ ra điều gì đó, bà nói tiếp: “Mẹ còn một căn nhà trong khu chung cư, vị trí cũng khá ổn, khoảng một trăm năm mươi mét vuông. Bên phía bố con, dạo trước ông ấy đã ly hôn với người phụ nữ kia rồi. Trước khi kết hôn, họ đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân nên ông ấy nói rằng mọi tài sản đều để lại cho con.”

“Nhà chúng ta và bên gia đình cậu ấy có khoảng cách rất lớn. Bố mẹ không thể cho con quá nhiều, nhưng dù gì cũng không đến mức thiếu thốn. Bố mẹ chỉ mong nếu một ngày nào đó con không còn vui vẻ khi ở bên cậu ấy nữa, con vẫn có một nơi để trở về, không cần sợ hãi, cũng không phải lo lắng chuyện tiền bạc. Bố mẹ đều là những người thất bại trong hôn nhân, không có kinh nghiệm gì để chia sẻ với con. Nhưng Ninh Ninh, con không cần lo lắng bất cứ điều gì, bởi vì ngay từ đầu, con đã luôn là đứa trẻ xuất sắc nhất.”

Khi sinh Trình Tuế Ninh, Khâu Ngưng Dung vẫn còn rất trẻ. Khi đó, bà và Trình Dự Xuyên đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt. Sự xuất hiện của Trình Tuế Ninh lại giống như một sự xáo trộn, khiến bà cảm thấy thế giới của hai người bị phá vỡ. Vì thế, bà không dành quá nhiều sự quan tâm cho cô con gái này.

Về sau, Trình Tuế Ninh lớn lên, đến cái tuổi không còn cần sự yêu thương của mẹ nữa, bà mới ngoảnh đầu nhìn lại và nhận ra mình thật sự đã vô trách nhiệm.

Bây giờ khi nhìn con gái, bà bỗng thấy mình chẳng hiểu gì về cô cả.

Rõ ràng trong ký ức của bà, Tuế Ninh vẫn chỉ là một cô bé nhỏ nhắn, xinh đẹp, tính tình tốt, thành tích học tập xuất sắc, chẳng bao giờ khiến người khác phải lo lắng. Bao nhiêu năm qua, có rất nhiều người ghen tị vì bà có một đứa con như vậy.

Đúng thế, bà thật sự rất may mắn.

Đáy mắt Khâu Ngưng Dung phủ một lớp sương mỏng, một nỗi buồn man mác tràn ngập trong lòng. Con gái bà từ bao giờ đã trưởng thành đến vậy?

Trình Tuế Ninh im lặng hồi lâu. Khâu Ngưng Dung nghĩ rằng cô không muốn nhận bất cứ thứ gì từ mình và Trình Dự Xuyên, nên định nói thêm: “Ninh Ninh, bố mẹ chỉ muốn…”

Nhưng Trình Tuế Ninh đã khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn bà: “Cảm ơn mẹ.”

Ánh mắt Khâu Ngưng Dung khẽ động đậy, sau đó mỉm cười: “Người một nhà, không cần nói cảm ơn.”

“Vâng, người một nhà.”

Trình Tuế Ninh chủ động dựa vào, ôm lấy bà: “Mẹ, chúc mừng năm mới.”

Khâu Ngưng Dung khẽ đáp: “Chúc mừng năm mới.”

Chu Ôn Yến đang ngồi ở bàn mạt chược, vô tình nhìn thấy cảnh tượng trên ban công liền khẽ cúi mắt, mỉm cười.

Người chơi trước vừa đánh ra một quân bài, ba người còn lại đều chờ anh ra quân. Anh đảo mắt nhìn lướt qua bàn cờ, phá một bộ trên tay rồi nhẹ nhàng đánh bài ra.

Cụ Khâu ngồi đối diện lập tức đẩy bài ra, vui vẻ nói: “Hồ rồi, hồ rồi!”

Hà Anh Úc bất lực nhìn Chu Ôn Yến, có phần không cam lòng mà đưa tiền cho cụ Khâu.

Đây đã là lần thứ ba Chu Ôn Yến đánh bài giúp cụ Khâu thắng, chưa kể mấy lần hỗ trợ gián tiếp khác. Hà Anh Úc nhìn ví tiền gần cạn của mình, lòng đầy ai oán. Số tiền lì xì hai đứa con anh ấy vừa nhận, e là sắp bị anh ấy thua sạch.

Anh ấy nhìn Chu Ôn Yến, than thở: “Nói nghe này, em rể.”

Chu Ôn Yến hơi nhướng mắt nhìn anh ấy.

Hà Anh Úc chẳng giữ nổi sĩ diện nữa, trực tiếp cầu xin: “Nể tình anh còn hai đứa con nhỏ, tha cho anh đi.”

Mẹ Hà Anh Úc ngồi bên cười khanh khách: “Con trai à, vậy mất mặt quá đấy.”

“Mất mặt thì có sao đâu?” Anh ấy dứt khoát chẳng thèm giữ thể diện nữa, gọi Khâu Niệm Niệm đang xem chương trình Xuân Vãn: “Niệm Niệm, qua đây đánh giúp anh. Em rể, em nghỉ ngơi chút đi, có vẻ em chưa quen cách chơi mạt chược Tô Châu, xem kìa, toàn thua thôi.”

Chu Ôn Yến chỉ cười, đứng dậy nhường chỗ. Thật ra anh không để tâm đến thắng thua, chỉ là muốn chiều lòng cụ Khâu mà thôi.

Lúc này, Trình Tuế Ninh vừa đẩy cửa kính ban công bước vào, thấy anh đứng đó. Nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên anh đến nhà mình, lại bị bao vây bởi một nhóm người xa lạ, mà cô lại chẳng ở bên cạnh, cô chợt cảm thấy có lỗi.

Cô nhanh chóng bước tới gần anh, ngước mắt hỏi nhỏ: “Anh có thấy không thoải mái không?”

Anh lắc đầu, nhìn gương mặt đầy lo lắng của cô, cúi xuống cười nhẹ: “Thật sự không đâu.”

“Chúng ta có thể về trước.” Nhà Trình Tuế Ninh không có thói quen thức đón giao thừa, bây giờ cũng đã muộn rồi.

Anh nhìn quanh bốn phía, trong phòng dường như đã ít đi hai, ba người so với lúc nãy. Không biết nghĩ gì, anh nói: “Qua nửa đêm rồi hãy đi.”

Đêm đó, khi kim đồng hồ điểm sang nửa đêm, Khâu Ngưng Dung từ trong bếp lại mang ra bát sủi cảo và bánh trôi vừa mới nấu xong.

Dưới ánh mắt mong chờ của bà, Trình Tuế Ninh ăn hết cả một bát.

Kết quả là vì quá no, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi dạo trên đường vào rạng sáng mùng Một Tết để tiêu thực.

Khu vực này không thuộc vùng cấm pháo, pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, tiếng pháo nổ vang vọng bên tai không ngừng.

Chu Ôn Yến đưa tay cô vào túi áo mình, bước chân hòa theo nhịp điệu của cô, chầm chậm tiến về phía trước.

Vừa ra khỏi cổng khu chung cư, lúc chờ đèn đỏ đầu tiên, Trình Tuế Ninh đột nhiên hỏi: “Anh đã lén gặp mẹ em đúng không?”

Anh hơi khựng lại.

“Nếu không thì sao mẹ em lại nói anh cũng khá tốt.”

Chu Ôn Yến nghiêng đầu, chân thành đưa ra một khả năng: “Có thể cô biết xem tướng.”

Trình Tuế Ninh bật cười thành tiếng. Một lát sau, đèn đỏ chuyển xanh. Cô không bước đi mà kéo tay anh lại: “Đợi đợt đèn tiếp theo đi.”

Chu Ôn Yến không có ý kiến.

Lúc này bốn phía không một bóng người, trên đường ngay cả xe cộ cũng không có.

Trình Tuế Ninh còn chưa nghĩ ra trong khoảng thời gian chờ đèn xanh tiếp theo sẽ làm gì thì anh bỗng gọi tên cô.

“Trình Tuế Ninh.”

Cô ngước mắt lên.

Đúng khoảnh khắc ấy, một chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời ngay phía trên anh, đôi mắt cô theo bản năng lóe lên ánh sáng.

Cũng chính vào giây phút đó, anh cúi đầu, hôn lên môi cô.