← Quay lại trang sách

Chương 82 “Trình Tuế Ninh, cả thời niên thiếu của anh, đều là đang thầm mến em.”

Mồng Một Tết, năm giờ sáng.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, trận tuyết trung bình dự báo đã kéo đến. Nhưng tuyết ở miền Nam luôn thiếu đi chút khí vị, chỉ lạnh lẽo, lẫn vào mưa mà rơi xuống.

Suốt quãng đường vắng vẻ, chỉ khi đến gần chùa Tây Viên, giao thông mới bắt đầu tắc nghẽn. Cảnh sát giao thông đứng giữa gió tuyết, tận tụy điều phối xe cộ. Đèn pha xa gần đan xen, tiếng còi xe, tiếng mưa hòa lẫn với tiếng người, ồn ào một lúc lâu mới tìm được chỗ đậu xe.

Chu Ôn Yến che ô bước xuống xe trước, Trình Tuế Ninh vừa mặc áo khoác vừa mở cửa. Chân cô vừa duỗi ra, đầu cúi xuống thì nón áo phao đã bị anh kéo trùm lên.

“Cầm ô đi.” Anh nói.

Trình Tuế Ninh đóng cửa xe, nhận lấy chiếc ô trong tay anh.

Anh cúi đầu kéo khóa áo phao cho cô, chỉnh lại dây mũ ngay ngắn, ánh mắt dừng lại một thoáng trên chóp mũi đỏ ửng vì lạnh.

“Lạnh không? Trong xe còn có túi sưởi.” Anh nhận lại ô, hỏi nhỏ.

Trình Tuế Ninh lắc đầu, nắm lấy tay anh vừa đưa sang.

Bãi đậu xe đã chật kín, từ đường lớn đến cây cầu đối diện rồi vào trong, khắp nơi là dòng người chen chúc đến đốt nén hương đầu năm cầu phúc.

Bầu trời đã có chút ánh sáng nhưng vẫn phủ một màu xám nhạt. Hai người họ đã mua vé từ trước, giờ chỉ cần xếp hàng vào chùa.

Nhìn dáng vẻ quen thuộc của Chu Ôn Yến, khóe môi Trình Tuế Ninh khẽ cong.

Người đông đến mức chỉ cần bước đi cũng có thể va vào nhau, anh vẫn luôn ở bên cạnh che chở cho cô. Đến trước lư hương, Trình Tuế Ninh thành kính cắm hương vào, nhắm mắt lại, một lát sau mới mở ra.

Chu Ôn Yến hỏi: “Cầu nguyện điều gì vậy?”

“Cầu sức khỏe cho gia đình.” Cô đáp.

Anh sững lại, như nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu cười.

Cô ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Sức khỏe quan trọng nhất, năm nay không được bị thương hay ốm nữa đâu.”

Anh chậm rãi cúi mắt nhìn cô, ánh mắt cũng dần trở nên nghiêm túc, ngoan ngoãn gật đầu.

Trình Tuế Ninh thấy anh như vậy, cũng cong môi cười theo.

Năm này qua năm khác, dường như chùa vẫn chẳng đổi thay. Những vị hòa thượng áo xanh len lỏi giữa dòng người, dưới mái hiên, những chú mèo hoang được cho ăn đến béo tròn, vô tư liếm lông mà chẳng sợ người lạ.

Họ cùng nhau đi vào sâu trong chùa, Chu Ôn Yến nhìn thấy gì đó liền hỏi: “Muốn ăn bánh bao chay không?”

Trình Tuế Ninh nhìn hàng người xếp dài, lắc đầu. Đúng lúc đó, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, vài nhà sư bước ra ngoài.

Cô ngỡ rằng mình đã đi nhầm vào nơi ở của họ, vừa định mở miệng xin lỗi.

Nhà sư đi đầu khẽ mỉm cười gật đầu với Chu Ôn Yến, anh cũng cười đáp lại.

Có lẽ thật sự quen biết, vị hòa thượng kia bước tới, liếc nhìn Trình Tuế Ninh rồi quay sang Chu Ôn Yến, giọng điệu thân thuộc: “Chúc mừng thí chủ, sở nguyện đã thành.”

Trình Tuế Ninh chớp mắt, đột nhiên nhận ra đây chính là vị hòa thượng áo xanh mỗi năm đều đưa cô tờ giấy chúc phúc.

Chu Ôn Yến mỉm cười, giọng điềm đạm: “Cảm ơn.”

Người kia không nán lại lâu, nói xong liền rời đi.

Anh thấy cô thẫn thờ, bèn đưa ngón tay khẽ chạm vào má cô: “Đang nghĩ gì vậy?”

Trình Tuế Ninh đưa tay ra, mở lòng bàn tay, ánh mắt sáng rực, nhất là trong tiết trời mờ sương như lúc này.

“Lời chúc năm nay đâu?”

Chu Ôn Yến im lặng hai giây, rồi lấy từ túi áo ra một tờ giấy nhỏ, đặt vào lòng bàn tay cô.

Trình Tuế Ninh sững sờ, không ngờ thật sự có. Cô khẽ liếm môi, vừa mong chờ vừa hồi hộp mở ra:

Tuế tuế như thử, vạn hỷ vạn ban nghi. ( Năm tháng trôi qua đều như thế này, vạn sự cát tường như ý. ) Anh nắm lại bàn tay cô, đút vào túi áo mình.

Trình Tuế Ninh theo anh bước nhanh ra ngoài chùa, ngang qua cây ngân hạnh bên bức tường vàng, cô vô thức dừng chân, quay đầu nhìn lại. Chợt nhớ về bóng lưng dịu dàng năm ấy.

Chu Ôn Yến hỏi: “Sao thế?”

Cô lắc đầu, rồi quay đi, tiếp tục bước. Bàn tay trong túi áo phao của anh, từ nắm hờ chuyển thành đan chặt mười ngón.

“Vậy nên, cậu ở lại Tô Châu chỉ để chờ ngày mồng Bảy cục dân chính mở cửa làm giấy kết hôn à?”

Lê Lê nhai ống hút kêu răng rắc, trừng mắt nhìn Trình Tuế Ninh.

“Tiến triển nhanh dữ vậy? Chu Ôn Yến rốt cuộc là sốt ruột đến mức nào hả?”

Trình Tuế Ninh cúi đầu nhắn tin, nghe thấy giọng cô ấy thì ngẩng lên, môi khẽ mím lại, mặt hơi ửng đỏ: “Anh ấy…”

Lê Lê bất chợt ghé sát hơn, ánh mắt dừng lại ở vết đỏ lộ ra nơi cổ áo của cô, chớp mắt mấy lần: “Cậu ấy làm sao?”

“…Rất tốt.”

“Mình hỏi là trên giường cơ.”

Trình Tuế Ninh đặt điện thoại xuống, nhìn thẳng vào mắt cô ấy vài giây rồi khẽ đáp: “Cũng… rất tốt.”

Lê Lê kéo ghế ngồi sát hơn: “Chỉ là ‘rất tốt’ thôi á? Con trai có phải ai cũng thích làm chuyện đó không?”

Trình Tuế Ninh uống một ngụm trà sữa, đến cả vành tai cũng đỏ lên.

Lê Lê hiểu cô đến mức nào chứ, nhìn phản ứng này liền rõ cả.

Cô ấy ngả người ra ghế, thở dài một hơi: “Ghen tị ghê. Cậu có học vấn, có tiền, có nhan sắc, có cả đàn ông. Còn mình, chỉ có những buổi xem mắt không bao giờ kết thúc.”

Trình Tuế Ninh bật cười, từ lúc gặp nhau đến giờ, đây đã là lần thứ ba trong buổi chiều nay Lê Lê than phiền về chuyện hẹn hò rồi.

Điện thoại trên bàn bỗng sáng lên.

Chu Ôn Yến đưa cô đến quán trà sữa này rồi mới về nhà ông ngoại một chuyến.

Tin nhắn của anh:

[Anh đang trên đường quay lại. Lê Lê nghĩ ra muốn ăn gì chưa?] Trình Tuế Ninh nhìn thấy tin nhắn, quay sang hỏi Lê Lê: “Không phải cậu bảo mình mời sao? Nghĩ ra muốn ăn gì chưa?”

Lê Lê đảo mắt một vòng rồi nói: “Nhà hàng Nhật trên lầu, đắt lắm đấy.”

Trình Tuế Ninh gật đầu, gửi địa chỉ và tên quán cho Chu Ôn Yến.

Nửa tiếng sau, Chu Ôn Yến đến nơi, vào quán trà sữa tìm hai người rồi cùng lên trên ăn tối.

Lê Lê cầm thực đơn gọi lia lịa, cuối cùng ăn no đến mức suýt đứng dậy không nổi.

Sau khi ăn xong, họ đưa Lê Lê về trước.

Lê Lê chào tạm biệt rồi xuống xe.

Vừa quay đầu xe, điện thoại của Trình Tuế Ninh rung lên.

Là tin nhắn từ người vừa xuống xe.

Cô theo phản xạ nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Lê Lê vẫn đang đứng đó.

Cô mở tin nhắn ra xem— Lê Lê: [Chu Ôn Yến có biết cậu từng thầm mến cậu ấy hồi cấp ba không?] Ngón tay Trình Tuế Ninh hơi khựng lại, ánh mắt lướt qua người đàn ông đang cầm vô lăng.

Trong xe đang phát sóng một kênh radio giao thông, chủ đề tối nay là mối tình đầu thời học sinh.

Chương trình này có lượng thính giả rất cao, mỗi tập đều thu hút nhiều người tham gia chia sẻ.

Nữ MC lên tiếng: “Tôi vừa xem phần bình luận, có vẻ rất nhiều người hồi đi học đều từng thầm mến ai đó. Có phải do lúc đó còn nhỏ nên không dám chủ động không nhỉ?”

Nam MC cười nói: “Cũng có thể vì tuổi ấy hay suy nghĩ nhiều nhưng lại rất đơn thuần. Rõ ràng chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trong đầu thì đã tưởng tượng cảnh sống cùng người ấy cả đời rồi.”

Trình Tuế Ninh: [Chắc là biết.] Lê Lê: [Sao lại là ‘chắc’? Cậu chưa từng nói với cậu ấy à?] Trình Tuế Ninh: [Chưa từng nói một cách chính thức.] Lê Lê gửi một sticker meme rồi nhắn tiếp:

Lê Lê: [Mình quên kể với cậu một chuyện. Cậu còn nhớ Trịnh Nhất Gia không? Cái tên học chung cấp ba, nhà có tí tiền, suốt ngày khoe khoang ấy. Sau này điểm kém quá, đành thi vào một trường nghệ thuật, giờ ngày nào cũng chơi xe, còn mở cả tiệm độ xe nữa.] Trình Tuế Ninh: [Hình như nhớ.] Lê Lê: [Hồi năm nhất, khoảng kỳ đầu ấy, cậu ta có hỏi mình xem cậu có thầm mến ai không, còn hỏi là ai. Khi đó mình lảng đi cho xong chuyện. Nhưng dạo trước tình cờ gặp lại, cậu ta lại nhắc đến vụ này. Cậu ta nói là do Chu Ôn Yến nhờ hỏi đấy. Cậu bảo xem, có khi nào hồi cấp ba Chu Ôn Yến cũng có chút để ý đến cậu không?] Đài radio chuyển sang phát một bài hát về tuổi học trò.

Giữa những đoạn nhạc, hai MC tiếp tục trò chuyện.

Nghe có vẻ chỉ là mấy câu chuyện phiếm, nữ MC hỏi: “Hồi cấp ba, anh có từng thầm mến cô gái nào không?”

Nam MC đáp ngay: “Tất nhiên là có rồi, ai mà chẳng từng thầm mến một người hồi đi học chứ.”

Lông mi Trình Tuế Ninh khẽ rung.

Đúng lúc đó, xe cũng dừng lại.

Tim cô hẫng một nhịp, ngước mắt lên nhìn. Đèn đỏ rực sáng giữa màn đêm, con số đếm ngược 90 giây đỏ chót hiện lên rõ ràng.

Chu Ôn Yến tựa vào ghế xe, cụp mắt xuống, dáng vẻ thờ ơ như thật sự chỉ đang nghe hai MC trên radio tán gẫu vu vơ.

Nữ MC: “Vậy anh từng làm những chuyện gì khi thầm mến ai đó?”

Nam MC: “Chuyện gì cũng từng làm qua. Có được cách liên lạc nhưng không dám kết bạn, mỗi ngày vào trang cá nhân của cô ấy tám trăm lần, còn mua cả tài khoản VIP, vừa sợ để lại dấu vết, lại vừa muốn để lại dấu vết. Tôi không cùng lớp với cô ấy, sáng sớm đứng tập thể dục thì len lén nhìn, giờ ra chơi cũng cố tình đi ngang qua chỉ để gây sự chú ý… nhiều lắm, kể không hết.”

Bên kia, Lê Lê càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình có lý.

Lê Lê: [Không phải hồi cấp ba Chu Ôn Yến từng có vài cô bạn gái à? Hôm bữa tụi mình họp lớp, cậu không có mặt, mấy cô gái đó còn than phiền về cậu ấy đấy. Nói là trông thì đào hoa thật, nhưng với bạn gái thì khỏi nói đến ôm hôn, ngay cả nắm tay cũng khó.] Lê Lê: [Trong đó có một người chơi thân với mình. Cậu ấy bảo hồi đó Chu Ôn Yến cứ như rơi vào trạng thái u ám, cậu ấy theo đuổi hai tháng trời mà Chu Ôn Yến chẳng buồn đáp lại. Sau này cậu ấy sốt ruột quá bèn đi rêu rao khắp nơi rằng mình là bạn gái Chu Ôn Yến, thế mà Chu Ôn Yến cũng chẳng lên tiếng phủ nhận.] Lê Lê: [Cậu nói xem, có khi nào cậu ấy cố tình làm vậy để gây sự chú ý không?] Trình Tuế Ninh khó nhọc nuốt xuống.

Lê Lê: [Mà người cậu ấy muốn gây chú ý, chính là cậu đấy.] Đèn đỏ còn 27 giây.

Chu Ôn Yến vẫn im lặng từ nãy đến giờ, bỗng nghiêng đầu, nâng mắt lên nhìn cô.

“Anh cũng từng làm rồi.”

Trình Tuế Ninh ngẩn ra, theo phản xạ úp màn hình điện thoại xuống đùi, ánh mắt có chút hoảng hốt mà chạm phải ánh nhìn của anh.

Đôi mắt anh thâm sâu, trong khoảnh khắc này, trong mắt chỉ có mỗi cô.

Tim cô đập nhanh hơn. “Làm gì cơ?”

“Thầm mến một người.”

“Ai?”

“Em đấy.”

Bên ngoài cửa xe, vạn nhà lên đèn.

Ánh mắt anh dừng trên gương mặt cô, dịu dàng đến mức như thể tan ra được— “Trình Tuế Ninh, cả thời niên thiếu của anh, đều là đang thầm mến em.”