← Quay lại trang sách

Chương 520 Quá khứ, hiện tại và tương lai

Liễu Bình uống một ngụm trà, sau đó rơi vào suy tư.

Bạch Lang là người thứ năm đến phòng trà trong sáu người.

Gã tiến hành tổng kết lại lời nhắn của những người trước đó -- “Chúng ta đang thay đổi quá khứ của thế giới này."

Đây cũng là điều Liễu Bình mún nói.

Nhưng mà -- Cũng không chỉ dừng lại ở đó! Liễu Bình cầm lấy bút, viết lên tờ giấy rằng: “Ta cảm thấy, không chỉ là chúng ta thay đổi thời đại kia, thật ra thời đại kia cũng đang thay đổi chúng ta –– Ta cứu một thôn xóm, hơn nữa đạt được một kỹ năng mới dùng cực kỳ tốt giống như Tinh Thần."

Hắn suy nghĩ, lại viết một câu: “Hiện tại thay đổi quá khứ, quá khứ cũng đang thay đổi hiện tại."

Liễu Bình buông bút rồi đứng lên.

Thật ra trong lòng hắn còn có một câu chưa nói.- - Nếu quá khứ và hiện tại đều đang không ngừng sinh ra biến hóa, vậy tương lai thì sao? Tương lai sẽ xảy ra cái gì? Manh mối và tình báo quá ít.

Nhưng có thể khẳng định một chuyện.

Thần Trụ Hư Không đã bị hủy diệt, nhân loại cũng sôi nổi rơi vào Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, đây là sự kiện lịch sử nhất định và tuyệt đối sẽ xảy ra.

Còn về phần tương lai -- Liễu Bình lắc đầu, quyết định tạm thời không suy nghĩ sâu thêm trước khi đạt được đầu mối mới.

Hắn đứng lên, nhìn quanh chung quanh.

Phòng trà có đủ loại vật tư, bao gồm binh khí, giáp cụ, đồng vàng, đá quý, tài liệu, đồ ăn, Liễu Bình còn thấy được một chồng thẻ bài, trên đó đều là các loại dụng cụ chở người phi hành và lặn xuống nước.

Hắn vừa lật tay thì đã nắm lấy một thanh trường đao.- - Sau khi U Ảnh Đao vỡ vụn, Andrea lập tức lại cho hắn thêm một thanh đao.

Trong hư không, tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Hư Vô Chi Nhận."

"Bán thần khí."

"Đao này có những uy năng sau đây:"

"Hư Tàng: Đao này có thể biến mất trong hư không, không bị phát giác"

"Vô Tế: Lưỡi đao có thể dài có thể ngắn, biến hóa tùy tâm ý;"

"Thực Không: Cực kỳ sắc bén, có thể cắt ra hư không, chỉ có phòng cụ cấp Thần Khí mới ngăn cản được một phần.”.

Có chuôi trường đao này, thậm chí còn có các loại Long Thuẫn, hắn không cần lấy binh khí và phòng cụ của nơi này nữa.

Còn về những thứ khác -- Ánh mắt Liễu Bình đảo qua toàn bộ phòng trà.

Tạm thời còn không biết có thể dùng cái gì, nhiều lắm là mang một vài đồng vàng, lỡ như cần dùng đến tiền thì có thể lấy ra đổi.

Hắn gom lấy đồng vàng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đi ra ngoài."

Quang ảnh chung quanh nhanh chóng trở nên mơ hồ, cuối cùng phát ra một tiếng “Phanh"

nhỏ.

Liễu Bình phát hiện mình về tới chỗ cũ.

Thẻ bài “Di Ngữ Trà Thất"

bay trở về và dừng lại trong tay hắn.

Liễu Bình cất thẻ bài đi, lại nhìn về phía công sự che chắn ngầm đã bị hắc ám bao phủ lần nữa.

Mọi người vẫn duy trì tư thế ban đầu, trốn trong công sự che chắn này, thấp thỏm chờ đợi tai họa ngập đầu trôi qua.

Không biết tại sao, Liễu Bình bỗng hơi mong muốn trở lại đoạn thời gian quá khứ này.

Song song với tâm ý của hắn, hư không hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Ngươi muốn tiến vào thời đại quá khứ của quốc gia nhân loại lần nữa?"

Liễu Bình nói: “Đúng vậy."

Hư không chợt lóe.

Yên lặng và hắc ám của chung quanh rút đi, thế giới bắt đầu trở nên có sắc thái.

Tiếng mọi người nói chuyện vang lên bên tai.

Tro bụi trên người bọn họ đã biến mất, họ bắt đầu động đậy.

Liễu Bình nhìn mấy phút, bỗng bước một bước về phía trước.

Hắn bước vào thời đại kia.

“Dựa theo chính sách thống nhất, nếu hắn không phản đối thì có thể đi theo chúng ta vào bất cứ lúc nào."

Một giọng nói vang lên trong phòng khách.

Người nói là một người đàn ông trung niên có đeo mắt kính màu trà, hơi béo, cười rộ lên hoà hợp nhã nhặn, lúc không cười nhìn có vẻ khôn khéo có khả năng, cả người ông ta tỏa ra một luồng khí tức cường đại như có như không.

Ở đối diện ông ta, Liễu Bình im lặng ngồi bên cạnh cha mẹ.

Đứa em mới đi ra từ công sự che chắn không bao lâu, đang dùng vẻ mặt bất an liếc nhìn Liễu Bình một cái.

Liễu Bình sờ sờ đầu thằng bé, ý bảo không có việc gì.

Người cha thở dài, nói: “Tôi vốn cho rằng, thân chúng ta hẻo lánh như thế, hẳn sẽ an toàn, ai biết --”.

Ông ta không nói tiếp.

Người đàn ông trung niên uống một ngụm trà, có chút cảm khái mà nói: “Từ khi văn minh của chúng ta bước vào lĩnh vực không biết trước, không còn từ An toàn này tồn tại nữa rồi."

"Cho nên thật ra là do chúng ta phát triển quá nhanh? Chẳng lẽ là chúng ta sai?"

Người mẹ hoang mang hỏi.

Người đàn ông trung niên buông ly trà xuống, nghiêm nghị nói: “Không, là nhân loại chúng ta sắp nắm giữ vận mệnh của bản thân, cho nên mới có nhiều kiếp nạn như vậy."

Người cha liếc nhìn Liễu Bình một cái rồi nói: “Vốn tưởng để con kế thừa gia nghiệp là lựa chọn tốt nhất, nhưng hiện tại xem ra ông nông dân làm ruộng cả đời như cha vẫn quá ngu muội."

Liễu Bình lắc đầu nói: “Không phải cha sai, cha chỉ muốn tốt cho con."

"Đứa nhỏ này hiểu chuyện, về sau sẽ hiểu kính cha mẹ!"

Người đàn ông trung niên cười ha hả.

Cha và mẹ lộ ra nụ cười.

Người đàn ông trung niên liếc Liễu Bình một cái.

Liễu Bình thở dài, nghiêm túc nói: “Để con đi học đi."

Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Ngươi đã chiến đấu với vật thể không rõ, thực lực chắc khoảng cấp 41 -- Chậc, đã là cấp 42, thật ra có thể gia nhập công tác của chúng ta."

Người cha đột nhiên khẩn trương, hỏi: “Vậy rốt cuộc nó đi học hay là làm gì?"

Người đàn ông trung niên nói: “Vừa học vừa làm công tác ghi chép văn hiến và quản lý hồ sơ, chờ đến mười tám tuổi mới có thể gia nhập quân đội."

Người mẹ hỏi: “Là chức vụ quân đội chính thức à?"

"Đúng vậy, mọi người hoàn toàn có thể yên tâm về chuyện này, cho dù mười tám tuổi tiến vào quân đội, nhưng vì tuổi tác hắn còn nhỏ, cũng sẽ không để hắn làm chuyện quá nguy hiểm."

Người đàn ông trung niên nói.

Có thể thấy rõ được, cha và mẹ nhẹ nhàng thở ra.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, hình như trong lòng có thêm cái gì đó... Là cảm giác an ổn.