Chương 521 Tân sinh viên lớp dự bị đại học Thủ Đô
Người mẹ nhìn thoáng qua người cha, sau đó nói: “Đãi ngộ quân đội rất tốt -- Quân nhân là chức nghiệp đãi ngộ tốt nhất của hiện giờ, tương lai không lo không tìm được vợ."
Người cha chần chờ nói: “Nó mới tốt nghiệp cấp hai, sau khi ra ngoài sẽ học trường nào?”.
“Trực tiếp học lớp dự bị đại học –– Đại học Thủ Đô."
Người đàn ông trung niên đáp.
Đại học Thủ Đô là đại học tốt nhất.
Trên mặt người cha bỗng phủ đầy một tầng sáng rọi, ông thở dài rồi cười nói: “Chuyện này có lợi cho sự trưởng thành của nó, chúng tôi làm cha làm mẹ cũng không thể ngăn cản."
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Liễu Bình.
"Ta không có vấn đề, ta chấp nhận."
Liễu Bình nói.
Người đàn ông trung niên nụ cười nói: “Rất tốt."
Mấy giờ sau.
Phi Toa dần dần lên cao rồi bay khỏi quảng trường phía trước thôn xóm.
Nhìn xuống bên dưới từ khoang cửa sổ, có thể nhìn thấy biểu ngữ được dựng thẳng trên quảng trường: “Nhiệt liệt vui mừng đưa tiễn sinh viên thủ đô đầu tiên của thôn: Liễu Bình!"
"Kim bảng đề danh, tiền đồ vô lượng!"
Liễu Bình không biết nói gì mà dời ánh mắt đi.
Người trong thôn thật thuần phác, nhất quyết phải làm một buổi tiệc lớn, hơn nữa trước đó hắn đã cứu mọi người, chỉ sợ đêm nay cha sẽ uống say như chết.
Hắn vừa quay đầu thì phát hiện người đàn ông trung niên kia đang nhìn mình.
Trên đầu ông ta có một nhắc nhở phù “Thẻ Bài Sư cấp 60”, là người phụ trách cơ cấu quân đội nào đó, tên là Triệu Hồng Tài, còn được gọi là “Điểm Kim Triệu”, thực lực không thể khinh thường.
"Thầy Triệu, hình như ngài có chuyện muốn nói với ta?"
Liễu Bình hỏi.
"Những lời vừa rồi đó, ví dụ như chức văn phòng, sau mười tám tuổi mới nhập chức, đều là lừa cha mẹ ngươi, thật ra lên đó thì phải gia nhập chiến đấu."
Triệu Hồng Tài nhìn hắn, nghiêm mặt nói.
"Ta biết."
Liễu Bình lạnh nhạt lên tiếng.
"Ngươi biết?"
Triệu Hồng Tài giật mình lặp lại.
"Cảm ơn ngài làm bọn họ yên tâm."
Liễu Bình cười nói.
Triệu Hồng Tài nhẹ nhàng thở ra, ấn tượng đối với thiếu niên này bỗng trở nên càng tốt.
Ông ta chỉ vào hộp trữ vật lớn lớn bé bé trên mặt đất, cười nói: “Cha mẹ ngươi quá khách sáo, những món đặc sản này..."
Liễu Bình cũng câm nín không biết nói gì.
Năm đó –– Hắn được ông lão vớt lên từ dưới sông, cả đời chưa trải qua chuyện người thân tặng quà cáp cho giáo viên.
Còn có biểu ngữ kia.
Cả buổi tiệc nhanh và những giáo viên và bạn học không hiểu sao lại vui mừng vì hắn, cùng với các hương thân thuần phác nọ.
Còn có cả người làm mai.
Hắn cứ cảm thấy có gì đó không thích hợp, như không có chỗ nào còn sức lực, làm lòng người lơ lửng bay bổng.
"Đều là những món quà nông thôn không đáng tiền, chỉ là tấm lòng của bọn họ thôi, ngài nhận lấy đi, nếu không họ sẽ bất an."
Liễu Bình đành nói.
"Cũng được, tới đây nào, ngươi cất cái này đi."
Triệu Hồng Tài nói.
Một thẻ bài được ông ta đưa qua.
Liễu Bình nhận lấy rồi nhìn, chỉ thấy trên thẻ bài có viết từng hàng chữ nhỏ: “Tên họ: Liễu Bình."
"Tuổi: Mười lăm."
"Tân sinh viên lớp dự bị đại học Thủ Đô."
"Lệ thuộc tổ thứ bảy bộ xử lý sự vụ đặc thù của thế giới, thành viên kiến tập."
-- Đây là một tấm thẻ thân phận.
Nhưng hắn đã mười lăm tuổi rồi sao? Liễu Bình cảm khái một tiếng, sau đó cất thẻ bài đi.
"Thầy Triệu, ta có một câu hỏi."
Hắn mở miệng nói.
"Ta cũng có một câu hỏi, người hỏi trước đi, chúng ta giải đáp cho đối phương, được chứ?"
Triệu Hồng Tài hỏi.
"Được, ta muốn biết là, chúng ta thật sự có thể chống lại những quái vật đó sao? Cuối cùng chúng ta sẽ thắng sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta đoán chúng ta đang đứng ở giai đoạn sắp khiêu chiến địa vị của chúng nó, cho nên chúng mới sôi nổi buông xuống thế giới này, muốn hoàn toàn hủy diệt nhân loại chúng ta."
Triệu Hồng Tài nói.
"Ngươi luôn sống trong thôn, không hiểu về tình hình hiện giờ, cũng được, ta nói nhiều hai câu."
Ông ta suy nghĩ, sau đó giải thích thêm một bước: “Khoa học kỹ thuật đột phá hạn chế thứ nguyên, có thể phát hiện các loại văn minh trắc khác, đây là sự bắt đầu của tất cả mọi chuyện."
"Đưa ra một ví dụ:"
"Trong văn minh Ma Pháp Trắc, có một vài chức nghiệp tiện tay là có thể lấy pháp thuật chế tạo đồ ăn, điều này mang đến dẫn dắt rất lớn cho văn minh Khoa Kỹ Trắc, mà nghiên cứu, phân tích số liệu và hệ thống phụ trợ của Khoa Kỹ Trắc đối với thân thể nhân loại lại trợ giúp văn minh Tu Hành Trắc gia tăng thực lực với hiệu suất càng cao...”.
"Nhân loại chuyên tâm cố gắng theo hướng phát triển của văn minh từng bên, sau khi có được thành quả của phương hướng khác thì thường như hổ thêm cánh, tiến vào giai đoạn phát triển nhanh chóng."
"Sau đó ––"
"Thẻ thứ nguyên ra đời, đây là sự bắt đầu của mọi chuyện, nó có thể chế tạo không gian thứ nguyên độc lập, bên trong có hệ thống thời gian, không gian, thế giới và sinh vật hoàn chỉnh, giống như một sự sáng thế, là sự bắt đầu vượt trội tất cả."
"Ngày mà thẻ thứ nguyên ra đời, quái vật tới."
"Chúng ta có thể ngẫu nhiên đánh đuổi quái vật, nhưng phần lớn chỉ có thể miễn cưỡng chống lại chúng nó, vẫn bị chúng nó hủy diệt một thành phố... Nhưng cho dù thế nào, chúng ta cũng không ngồi chờ chết, không phải sao?"
Liễu Bình gật gật đầu.
"Được rồi, hiện tại đến lượt ta hỏi ngươi."
Triệu Hồng Tài nói.
"Được."
Liễu Bình nói.
Triệu Hồng Tài bắt đầu lải nhải: “Thân phận của người hoàn toàn không có vấn đề, từ sinh ra cho đến khi tốt nghiệp trung học, thậm chí thầy của người còn khen ngươi cực kỳ xuất sắc, vấn đề duy nhất là cha mẹ ngươi không muốn người đi xa -- Cũng may lần tập kích này thay đổi cái nhìn của bọn họ."
Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, đúng lúc gật gật đầu.
Triệu Hồng Tài tiếp tục nói: “Ta tin tưởng người là một thiếu niên rất ưu tú, bằng không sẽ không có năng lực một mình níu giữ tiến công của con quái vật kia, nhưng ta có một nghi vấn."
"Xin ngài cứ nói."
Liễu Bình nói.
"Làm sao người biết quái vật sẽ trốn qua bên phải vào một khắc cuối cùng?"
Triệu Hồng Tài hỏi.
"Thật ra nó đã sớm có thể giết ta, nhưng có vẻ nó có hứng thú muốn trêu chọc con mồi, ta cũng có thể hiểu nó thêm một chút -- Sau đó sinh ra trực giác chiến đấu."
Liễu Bình nói.
Ai có thể nói rõ được vấn đề trực giác chứ? Hơn nữa cuộc chiến trước đó đúng như lời Liễu Bình đã nói, ban đầu con quái vật cấp 125 kia chỉ dùng một phần sức mạnh để công kích, sau đó lại tăng lên ba phần, cuối cùng mới sử dụng mười phần sức mạnh.
Triệu Hồng Tài gật đầu và nói: “Rất nhiều người đều bộc phát ra sức mạnh khó tin trong lúc nguy cấp, có lẽ ngươi có thiên phú biết trước hay bói toán gì đấy, chuyện này phải đợi về sau lại xem xét, nhưng mà --”.
Ông ta nhấn mạnh: “Cho dù quái vật kia trêu đùa, cho dù nó chỉ dùng một chút thực lực chơi đùa ngươi, nhưng người lại có thể ngăn cản đòn công kích của nó đúng không?"
"Đúng vậy."
Liễu Bình tự nhiên mà nói.
Từ giờ trở đi, hắn phải biểu hiện giống một thiếu niên mười lăm tuổi ở nông thôn - Chính là loại thiếu niên thuần phác từ dưới quê lên, còn chưa gặp qua việc đời.