← Quay lại trang sách

Chương 1

Louis Creed mất cha năm lên ba và chưa từng được gần gũi ông nội ông ngoại, anh không bao giờ nghĩ khi bước vào tuổi trung niên, anh sẽ tìm được một người cha, nhưng đó là điều đã xảy ra… dù anh gọi người này là bằng hữu, vì thường một người đàn ông trưởng thành sẽ làm thế khi tìm được bóng hình cha mình vào thời điểm tương đối trễ trong đời. Anh gặp người ấy vào một buổi tối nọ khi vợ chồng anh cùng hai con chuyển vào căn nhà gỗ màu trắng rộng thênh thang ở Ludlow. Winston Churchill đến ở cùng họ. Church là chú mèo của Ellie, con gái anh.

Ủy ban tuyển dụng ở trường đại học đã rề rà thì chớ, công cuộc tìm kiếm căn nhà cách trường đại học nơi anh làm việc không xa cũng chẳng suôn sẻ gì cho cam, và tới lúc cả gia đình đến gần địa điểm nơi anh đoán căn nhà tọa lạc ( các mốc ranh giới ở đây chuẩn quá… chẳng khác nào cung chiêm tinh vào cái đêm trước khi Caesar bị ám sát , Louis u ám nghĩ), ai nấy đều mệt phờ, căng thẳng và cấm cảu. Đang mọc răng nên Gage quấy khóc không ngừng. Thằng bé mãi không chịu ngủ, dù Rachel hát ru khản cả tiếng. Cô cho con bú dù không đúng lịch. Gage thừa biết giờ giấc mình được bú sữa – thậm chí còn rõ hơn mẹ là đằng khác – và dùng những cái răng mới nhú cắn mẹ. Vẫn bối rối trước việc phải chuyển đến Maine sống sau cả quãng đời gắn bó với Chicago, Rachel òa lên nức nở. Thấy mẹ khóc, Ellie bù lu bù loa theo, có lẽ phụ nữ luôn biết đồng cảm với nhau theo một lẽ lạ lùng nào đó. Đằng sau chiếc xe wagon, Church vẫn tiếp tục màn đi tới đi lui không mệt mỏi sau ba ngày, thời gian cả nhà lái xe từ Chicago đến đây. Tiếng kêu ngao ngao từ trong chuồng nghe sốt ruột không thể tả, nhưng việc nó đi lung tung sau khi họ chịu thua và phải thả nó ra xe thật không kém phần điên đầu.

Bản thân Louis cũng cảm thấy muốn khóc thét rồi đây. Một ý nghĩ điên dại nhưng khá hấp dẫn chợt nảy ra trong đầu anh: anh sẽ đề nghị cả gia đình lên lại Bangor để ăn gì đó trong lúc đợi xe chở đồ đến, và khi ba cái gông đeo cổ này vừa bước ra ngoài, anh sẽ đạp chân ga hết cỡ, nhanh chóng lái đi mà không ngoảnh đầu lại, chân tì lên sàn xe, bộ chế hòa khí bốn ống to tướng của chiếc xe ngốn xăng không thương tiếc. Anh sẽ lái xuống phía Nam, chạy thẳng đến Orlando, Florida, kiếm một chân làm bác sĩ ở Disney World bằng một cái tên mới. Nhưng trước khi lên đường cao tốc – con đường số 95 thênh thang chạy về phía Nam – anh sẽ dừng bên vệ đường và thả con mèo chết tiệt này ra ngoài.

Đoạn cả gia đình vòng theo khúc cua cuối cùng, và kìa, hiện ra trước mặt họ là căn nhà mà ngoài anh ra, chưa thành viên nào từng trông thấy. Khi vị trí ở trường đại học chính thức được giao cho anh, anh đã bay đến tận nơi, xem hết bảy lựa chọn mà phía trường lọc ra từ hình chụp, và đây là nơi anh đã chọn: một căn nhà cổ xây theo kiến trúc thuộc địa New England rộng rãi (nhưng tường nhà đã được làm mới và phủ lớp cách nhiệt; chi phí sưởi tuy không rẻ nhưng cũng không quá lố xét về mức độ tiêu thụ), ba phòng dưới tầng trệt, bốn phòng ở tầng trên, một nhà kho dài mà mai này có thể trưng dụng để dựng thêm phòng, tất cả được bao quanh bởi bãi cỏ rậm rì, xanh mơn mởn bất chấp cái nóng gay gắt của tháng Tám.

Đằng sau căn nhà có bãi đất rộng cho trẻ con vui đùa, nằm bên kia bãi đất là khu rừng tưởng chừng trải dài vô tận. Nhân viên bất động sản giải thích khu nhà này tiếp giáp với đất nhà nước, và trong tương lai gần chưa có dự án xây dựng nào. Số là một bộ phận tộc người da đỏ Micmac tuyên bố chủ quyền khoảng 3.000 héc-ta đất ở Ludlow cũng như ở những thị trấn phía Đông Ludlow, và khéo có khi vụ kiện tụng phức tạp dính đến cả chính phủ Liên bang cũng như tiểu bang sẽ lê thê sang thế kỷ sau cũng nên.

Bỗng dưng Rachel ngừng khóc. Cô ngồi thẳng dậy. “Đó có phải…”

“Đúng rồi,” Louis đáp. Anh thấy lo ngại – không, anh thấy sợ. Hay nói chính xác, anh đang phát hoảng lên đây. Anh đã vay thế chấp mười hai năm cho căn nhà này; khoản nợ sẽ được hoàn trả đầy đủ vào năm Ellie mười bảy tuổi, một con số thật khó tin.

Anh nuốt nước bọt.

“Em thấy sao?”

“Em thấy nó đẹp tuyệt vời ,” Rachel đáp, và ngực anh như trút được đá tảng – tâm trí anh cũng thế. Cô không nói đãi bôi, anh nhìn là biết; nó thể hiện ở cách cô ngắm nghía căn nhà khi họ chạy vào lối đi trải nhựa vòng qua nhà kho đằng sau, mắt cô lướt qua những cửa sổ trống trơn, trong đầu cô đã nhanh nhạy tính đến những chuyện như rèm cửa, vải dầu bọc chạn cùng tỉ tỉ thứ khác.

“Bố ơi?” Ellie lên tiếng từ hàng ghế phía sau. Con bé đã ngưng khóc. Cả Gage cũng thôi quấy khóc. Louis tranh thủ tận hưởng yên tĩnh.

Gì thế con yêu?”

Đôi mắt nâu dưới những lọn tóc vàng sậm phản chiếu trong gương chiếu hậu ấy đang xem xét căn nhà: bãi cỏ, mái nhà lấp ló xa xa chếch về bên trái, khoảng đất rộng chạy dài vào khu rừng.

“Đây là nhà hở bố”

“Là nhà mình đấy, con ạ,” anh đáp.

“Hu-raaaa!” Con bé hét lên, thiếu điều khiến anh thủng màng nhĩ. Và tuy thỉnh thoảng vẫn điên tiết với Ellie, Louis thầm nhủ dù không bao giờ được nhìn thấy Disney World ở Orlando chăng nữa, anh cũng chẳng buồn quan tâm.

Anh đậu chiếc xe wagon ngay trước nhà kho và tắt máy.

Động cơ tắt ngóm. Giữa không gian tĩnh lặng, khác một trời một vực với cuộc sống ở Chicago và sự xô bồ của đường State cùng khu Chicago Loop, một chú chim cất tiếng hót véo von dưới bóng chiều tà.

“Nhà,” Rachel nhẹ nhàng lên tiếng, mắt vẫn dán vào căn nhà.

“Nhà” Gage vô tư lự thốt lên trong lòng mẹ.

Louis và Rachel trợn mắt nhìn nhau. Trong gương chiếu hậu, đôi mắt của Ellie mở to.

“Em vừa…”

“Con nó vừa…

“Có phải…”

Cả ba đồng thai hốt rồi phá lên cười nắc nẻ. Gage không để ý, mải mê mút tay. Thằng bé đã bi bô gọi “Mẹ” gần một tháng nay, có đôi lần cố gắng ú ớ gọi “Bổ” hoặc đó chỉ là tưởng tượng của Louis mà thôi.

Nhưng lời con anh vừa thốt lên, bất kể do tình cờ hay bắt chước, là một từ thật sự. Nhà.

Louis nhấc Gage ra khỏi lòng vợ và ôm chầm lấy con trai.

Cả gia đình đã đến Ludlow như thế đấy.