Chương 2
Trong ký ức của Louis Creed, khoảnh khắc ấy luôn chứa đựng điều gì đó thật diệu kỳ – có lẽ một phần là vì nó thật sự diệu kỳ, nhưng phần lớn là vì đêm hôm đó rối như mớ bòng bong. Suốt ba tiếng sau, bình yên và kỳ diệu không một lần ló mặt.
Trước đó, Louis đã cất sẵn chìa khóa nhà (Louis Creed vốn là người rất gọn gàng và quy củ) trong một bì thư nhỏ mà anh ghi rõ ràng là Nhà Ludlow – chìa khóa nhận ngày 29 tháng Sáu . Anh để chìa khóa cho chuyến đi này trong ngăn đựng găng của chiếc Fairlane. Anh dám chắc chắn là thế. Vậy mà giờ lại chẳng thấy đâu.
Anh lục lọi, càng lúc càng bực mình (và có chút lo lắng), Rachel bế con vào lại trong lòng rồi đi theo Ellie đến chỗ cái cây trong khoảng đất. Anh lật dưới ghế kiểm tra đến lần thứ ba thì con gái anh hét lên thất thanh và khóc ré.
“Louis!” Rachel la lên. “Con bị rách gối rồi!”
Ellie đã ngã khỏi chiếc xích đu được làm bằng lốp xe và đập đầu gối xuống tảng đá. Vết cắt khá nông, thế nhưng con gái anh lại thét lên như vừa bị cắt cụt chân, Louis nghĩ (có phần cấm cảu). Anh liếc mắt về phía căn nhà bên kia đường, đèn phòng khách đang bật.
“Nào, Ellie,” anh nói. “Đủ rồi đấy. Coi chừng hàng xóm bên kia tưởng có án mạng bây giờ.”
“Nhưng con đau lắmmmm!”
Louis vận hết sức bình sinh để không nổi cơn tam bành rồi im lặng quay lại xe. Chìa khóa đã không cánh mà bay nhưng bộ sơ cứu vẫn còn trong ngăn đựng găng. Anh lấy nó ra và đem đến chỗ con. Vừa nhìn thấy, Ellie lại càng hét lên inh tai nhức óc.
“Ứ chịu! Ứ chịu cái chất xót xót đó đâu! Xót lắm, bố ơi! Con không chịu…”
“Ellie, chỉ là thuốc sát trùng thôi mà, không xót gì đâu.”
“Đừng mè nheo nữa,” Rachel nói. “Đây chỉ là…”
“Ứ chịu, ứ chịu, ứ chịu, ứ chịu…”
“Con thôi ngay, không thì nát mông với bố,” Louis đe.
“Con nó mệt mà, Lou,” Rachel ôn tồn.
“Ừ, anh hiểu chứ. Em giữ chân con đi.”
Rachel đặt Gage xuống để giữ chân của Ellie, trong lúc đó, Louis bôi thuốc sát trùng, mặc kệ tiếng thét càng lúc càng rít ré của cô con gái.
“Căn nhà bên kia đường vừa có người bước ra ngoài hiên kìa,” Rachel nói. Cô lại nhấc bế Gage lên vì cậu con trai chưa gì đã bò vào bãi cỏ.
“Tuyệt chưa,” Louis lầm bầm.
“Lou ơi, con bé…”
“Mệt mà, anh biết rồi.” Anh đậy nắp chai thuốc sát trùng rồi mặt nặng mày nhẹ nhìn cô con gái. “Đấy. Có đau chút nào đâu. Con có công nhận thế không, Ellie?”
“Có đau! Đau muốn chết! Đauuu…”
Tay anh ngứa ngáy suýt thì tát con bé, may sao anh kịp bấu thật mạnh vào chân mình.
“Anh tìm thấy chìa khóa chưa?” Rachel hỏi.
“Chưa,” Louis đáp, đóng sập hộp sơ cứu rồi đứng dậy. “Anh sẽ..”
Bất thình lình, Gage hét toáng lên. Thằng bé không chỉ quấy phá hoặc khóc mà thực sự đang thét gào, quằn quại trong vòng tay của Rachel.
“Con bị sao thế này?” Rachel hốt hoảng, luống cuống đẩy con cho Louis. Anh đoán có lẽ đây là một trong những lợi ích khi cưới chồng làm bác sĩ – khi nào con cái gặp chuyện thì chỉ cần quăng cho chồng là được. “Louis! Con…”
Đứa bé cuống cuồng chộp lấy cổ và hét ầm ĩ. Louis lật con trai lại và phát hiện một mảng da trắng ở cổ Gage đã sưng rộp. Ngoài ra còn có thứ gi đó vướng trên dây áo của thằng bé, thứ đó rậm lông, nhúc nhích khe khẽ.
Ellie im lặng chưa được đôi ba phút lại khởi sự gào thét: “Ong Ong! OOONNNGG!” Con bé nhảy ra sau, một lần nữa vấp phải tảng đá mấp mô mà ban nãy vừa cửa rách gối mình, bàn tọa đo đất rõ mạnh, tiếng khóc ré lại cất lên, hòa trộn giữa đau đớn, bất ngờ và sợ hãi.
Mình phát điên mất thôi, Louis choáng váng nghĩ. Ối chà chà!
“Louis, anh làm gì đi! Sao anh không làm gì hết vậy?”
“Lấy vòi chích ra đi,” một giọng nói chậm rãi vang lên đằng sau họ. “Phương thức đơn giản nhất đấy. Gắp vòi chích ra đi, sau đó đắp chút baking soda lên là được. Vết sưng sẽ xẹp xuống.”
Nhưng giọng của người này đặc nghẹt chất duyên hải Đông New England, tới mức trong một khắc, tâm trí mệt nhoài, bối rối của Louis ù ù cạc cạc không dịch nổi tiếng địa phương: Lé vồi chích re đi, seo đó đép chốc béc king xau đè lên là được. Vết sưng sẽ sẹp xuống.
Quay lại, anh trông thấy một ông cụ có lẽ ở tuổi thất thập – trông ông hết sức rắn rỏi và khỏe khoắn so với độ tuổi của mình – đang đứng trên bãi cỏ. Ông mặc quần yếm lao động bên ngoài áo sơ mi vải trơn màu xanh để lộ cần cổ đầy nếp nhăn. Khuôn mặt ông rám nắng, môi phì phèo điếu thuốc lá không đầu lọc. Louis ngước lên, ông cụ kẹp điếu thuốc giữa ngón cái và ngón trỏ rồi cất gọn vào túi. Đoạn ông chìa tay ra, nở nụ cười lệch hẳn sang bên, nụ cười mà Louis có cảm tình ngay lập tức – anh vốn không phải típ dễ làm thân với người khác.
“Không có ý múa rìu qua mắt thợ đâu, cậu bác sĩ,” ông nói, và đó là đầu đuôi câu chuyện Louis gặp ông Judson Crandall, người đàn ông lý ra nên làm bố của anh.