Chương 9
Ngày hôm sau, Ellie đến chỗ anh với vẻ mặt rối bời. Lúc ấy, Louis đang hí hoáy lắp mô hình trong phòng làm việc nhỏ. Đây là mẫu Rolls-Royce Silver Ghost 1917; 680 miếng ghép, hơn 50 bộ phận chuyển động. Chiếc xe đã gần hoàn thiện, và anh gần như có thể mường tượng người tài xế mặc chế phục, vốn là con cháu đời sau của những người lái xe ngựa Anh quốc thế kỷ 18, 19, oai phong ngồi sau tay lái.
Anh đam mê mô hình từ thuở lên mười. Anh bước chân vào con đường này với mô hình máy bay chiến đấu Spad Thế chiến Thứ nhất mà chú Carl mua tặng, từng tỉ mẩn lắp hầu hết các máy bay Revell, dần chuyển sang những mẫu to hơn, kỳ công hơn ở tuổi hai mươi. Có một giai đoạn anh say mê lắp thuyền trong chai, lại có thời kỳ anh chúi đầu lắp vũ khí chiến tranh, thậm chí có khoảng thời gian anh lắp những khẩu súng trông thật đến độ khó mà tin được chúng sẽ không nhả đạn nếu ta kéo cò – các khẩu súng Colt, Winchester, Luger, cả loại Buntline Special. Năm năm đổ lại đây, niềm đam mê của anh là những con tàu du lịch cỡ lớn. Trên kệ văn phòng làm việc tại trường đại học của anh trưng mô hình tàu Lusitania và tàu Titanic , còn chiếc tàu Andrea Doria , hoàn thành ngay trước khi họ rời Chicago, hiện đang rẽ sóng du ngoạn trên bệ lò sưởi phòng khách nhà anh. Giờ anh đã chuyển sang xe cổ, và giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, anh đoán chắc tầm bốn, năm năm nữa, trong anh sẽ có thôi thúc thử sức với lĩnh vực mới. Rachel nhìn điều này – cái thú tiêu khiển duy nhất của đấng phu quân của cô – với ánh mắt đầy độ lượng của người vợ hiền cùng chút ngán ngẩm; dù đã kết hôn mười năm, hình như cô vẫn tưởng rồi một ngày nào đó, anh sẽ chán cái thú vui này thì phải. Có lẽ một phần thái độ ấy di truyền từ bố cô, bởi từ ngày Louis và Rachel nên vợ nên chồng đến tận giờ, ông cụ vẫn luôn cho rằng anh con rể của mình là thể loại bất tài vô dụng.
Có khi Rachel đúng. Biết đâu buổi sáng nọ, tỉnh dậy ở cái tuổi ba mươi bảy, mình sẽ tống tất tần tật đống mô hình lên tầng áp mái và chuyển sang lượn dù ấy chứ, anh thầm nghĩ.
Trở lại thực tại, khuôn mặt Ellie trông khá nghiêm trọng.
Xa xa, vẳng lại trong không gian tươi mát, anh có thể nghe thấy tiếng chuông nhà thờ vào Chủ nhật gióng lên thật hoàn mỹ gọi giáo dân đi lễ.
“Con chào bố,” cô bé lên tiếng.
“Chào bí đỏ. Sao thế con?”
“Dạ không có gì,” ngoài miệng nói thế nhưng khuôn mặt của cô bé lại thể hiện điều ngược lại; vẻ mặt như muốn nói nhiều chuyện lắm ạ, và chẳng có chuyện gì hay ho cả, cảm ơn bố. Tóc cô bé mới gội, buông thõng xuống bờ vai. Dưới ánh đèn, tóc cô bé vẫn mang sắc vàng nhiều hơn sắc nâu dù mai sau hẳn chúng sẽ chuyển màu. Cô bé mặc váy, và Louis chợt nhận ra cô con gái của anh lúc nào cũng mặc váy vào ngày Chủ nhật, dù gia đình anh không đi lễ nhà thờ. “Bố đang lắp gì thế?”
Cẩn thận bôi keo lên thanh chắn bùn, anh giải thích cho cô con gái. “Con xem này” anh nói, nhẹ nhàng đưa cho cô bé nắp đậy trục bánh xe. “Con có thấy những chữ R được nối lại không? Công phu từng chi tiết nhỉ? Nếu gia đình mình bay về Shytown vào dịp lễ Tạ ơn trên chiếc máy bay L-1011, khi nhìn ra ngoài động cơ máy bay, con sẽ thấy những chữ R giống y thế này.”
“Nắp bánh xe thôi mà, có gì ghê gớm đâu ạ,” cô bé đáp.
“Bậy nào,” anh nói. “Nếu con sở hữu chiếc Rolls-Royce, con gọi đây là chụp bánh xe. Nếu con giàu đến mức sở hữu một chiếc RollsRoyce, con có thể ngông nghênh một chút. Khi bố kiếm được hai triệu đô, bố sẽ mua một chiếc cho mà xem. Rolls-Royce Corniche. Để khi nào Gage bị say xe, em trai con có thể nôn mửa lên ghế bọc da thật.” Và nhân tiện, Ellie, con đang bận tâm gì thế? Nhưng nước cờ ấy không ăn thua với Ellie. Với cô bé, ta không thể vồ vập xổ toẹt ra như thế. Cô bé rất cẩn thận, hiếm khi giãi bày ngay. Louis rất ngưỡng mộ điểm này ở cô con gái của mình.
“Nhà mình có giàu không hở bố?”
“Không” anh đáp, “nhưng không đến nỗi nghèo rớt mồng tơi con ạ.”
“Bạn Michael Burns ở trường bảo bác sĩ nào cũng giàu.”
“Chà, con bảo với bạn Michael Burns ở trường rằng đúng là có rất nhiều bác sĩ giàu, nhưng họ mất hai chục năm… và quản lý bệnh xá trường đại học thì khó mà giàu lắm. Muốn giàu, con phải làm bác sĩ chuyên khoa kìa. Ví dụ như bác sĩ phụ khoa, bác sĩ nhi hoặc bác sĩ thần kinh chẳng hạn. Họ mới chóng giàu. Còn anh thầy lang đụng đâu chữa đó như bố thì lâu hơn.”
“Thế sao bố không làm bác sĩ chuyên khoa ạ?”
Louis lại nghĩ về các mô hình của mình, về cách ngày nọ đột nhiên anh chẳng muốn lắp thêm máy bay chiến đấu nào, về cách anh chán xe tăng Tiger và ụ súng, về cách anh nhận ra (sau mỗi một đêm) rằng lắp ráp tàu trong chai quả là thứ ngớ ngẩn; và rồi anh nghĩ về viễn cảnh dành cả đời kiểm tra xem bệnh nhi có bị ngón chân quặp không, hoặc mang găng tay y tế mỏng để thuần thục lần mò dọc theo khoang âm đạo của một phụ nữ nào đó bằng một ngón tay xem có u và/hoặc thương tổn nào không.
“Đơn giản là bố không thích,” anh đáp.
Church bước vào phòng, khựng lại rồi suy xét tình hình bằng đôi mắt xanh biêng biếc của nó. Chú ta nhảy phốc lên bậu cửa sổ rồi nằm ườn ra ngủ.
Ellie liếc nhìn chú mèo và chau mày, hành động mà Louis thấy cực kỳ lạ. Thường thì Ellie sẽ nhìn Church với nét mặt tràn ngập yêu thương, ủy mị đến độ gần như đau lòng. Cô bé bắt đầu đi loanh quanh văn phòng, ngắm nghía các mô hình, đoạn cố gồng ra vẻ bình thường, lên tiếng: “Chậc, ở Nghĩa địa thú cưng có nhiều mộ quá bố nhỉ?”
A, vấn đề là đây, Louis thầm nghĩ, nhưng anh không nhìn quanh; sau khi đọc hướng dẫn, anh bắt đầu lắp đèn lên chiếc xe.
“Đúng thật,” anh nói. “Bố áng chừng phải hơn một trăm mộ.”
“Bố ơi, sao thú cưng không sống lâu như con người ạ?”
“Chà, một số động vật sống lâu như con người,” anh ôn tồn, “có loài còn sống lâu hơn chúng ta nữa kìa. Voi sống rất lâu, và có những loài rùa biển già đến mức người ta chẳng biết chúng bao nhiêu tuổi… hoặc họ biết mà họ tài nào tin.”
Ellie bèn gạt những điều này đi một cách dễ dàng. “Voi và rùa biển không phải thú cưng . Thú cưng sống chẳng lâu chút nào. Bạn Michael Burns bảo chó sống một năm bằng người sống chín năm ạ.”
“Bảy thôi,” Louis buột miệng sửa. “Bố hiểu điều con muốn nói, và có phần đúng. Chó sống đến mười hai tuổi là già lắm rồi. Con biết không, có một thứ gọi là trao đổi chất ; và quá trình trao đổi chất này cho ta biết thời gian. À, nó cũng có những chức năng khác – ví dụ như một số người ăn nhiều nhưng vẫn mảnh dẻ nhờ quá trình trao đổi chất của họ, như mẹ con chẳng hạn. Những người khác – ví dụ như bố – không thể ăn nhiều như vậy mà không phì ra. Trao đổi chất của mỗi người mỗi khác, thế thôi. Nhưng trên tất cả, trao đổi chất là một dạng đồng hồ trong cơ thể của sinh vật sống. Chó có quá trình trao đổi chất tương đối nhanh. Quá trình trao đổi chất của con người thì chậm hơn nhiều. Đa số chúng ta sống đến khoảng năm bảy mươi hai tuổi. Và bố nói thật, bảy mươi hai năm là khoảng thời gian rất dài.”
Trông Ellie vô cùng lo lắng nên anh hy vọng lời mình nói nghe có vẻ chân thành hơn cảm giác thật sự trong lòng. Hiện tại anh đang ba mươi lăm, và anh cảm thấy những năm tháng ấy lướt qua vùn vụt và phù du tựa gió lùa dưới cửa. “Còn rùa biển thì có quá trình trao đổi chất thậm chí còn chậm…”
“Còn mèo thì sao ạ?” Ellie hỏi, hướng mắt nhìn về phía Church.
“Chà, mèo sống lâu như chó,” anh nói, “đa phần là vậy.” Đây là một lời nói dối, anh biết điều đó. Mèo sống rất dữ dội và thường đón nhận những cái chết máu me, thường khuất mắt trông coi của con người chúng ta. Chú mèo Church đang nằm đẩy lim dim trong ánh nắng (hoặc bề ngoài là thể), Church ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường của con gái anh, mới ngày nào còn bé xíu, đáng yêu vô cùng, rối nhùi trong cuộn len. Thế mà Louis từng chứng kiến chú ta hành hạ con chim gãy một bên cánh, đôi mắt xanh lóe lên đầy tò mò và vui thích máu lạnh – phải, Louis thề là thế; Church thỉnh thoảng lại nổi hứng khoe cho Rachel những phi vụ giết chóc để cô trầm trồ: nào chuột, nào bọ, có lần là con chuột cống rõ to chắc là bắt được trong con ngõ giữa căn nhà chung cư họ ở và nhà bên cạnh. Con chuột máu me bê bết, nhầy nhụa từ đầu đến chân, tới mức Rachel, lúc ấy đang mang bầu Gage sáu tháng, phải chạy vào nhà tắm nôn thốc nôn tháo. Sống đời bạo liệt, kết cục cũng bạo liệt không kém. Có thể một con chó thộp cổ mèo và cắn nát chúng ra, thay vì lòng vòng đuổi tới đuổi lui như những con chó vụng về, đầu óc bã đậu trong phim hoạt hình chiếu trên ti vi, hoặc một con mèo khác đánh nhau với chúng, hoặc chúng ăn phải bả, hoặc bị xe cán qua. Loài mèo chẳng khác nào những tay đầu gấu trong giới động vật, sống ngoài vòng pháp luật và thường bỏ mạng ngoài đấy. Rất nhiều chú mèo chẳng được an hưởng tuổi già bên ngọn lửa tí tách.
Nhưng có lẽ không nên kể những điều này với cô con gái năm tuổi đang tìm hiểu về cái chết lần đầu tiên trong đời.
“Ý bố là,” anh nói tiếp, “Church mới ba tuổi thôi, còn con mới lên năm. Có thể nó sẽ còn sống cho đến khi con mười lăm tuổi, đang học lớp mười đấy. Mà như thế là cả quãng thời gian dài.”
“Con chẳng thấy dài,” Ellie phản bác, giọng run run. “Không dài chút nào cả.”
Louis thôi không ra vẻ hi hoáy lắp ráp mô hình nữa mà ngoắc tay gọi cô con gái của anh lại. Cô bé ngồi vào lòng anh, và anh có phần thảng thốt trước vẻ xinh xắn của cô bé, lúc này càng được tôn lên bởi nét u uất trong lòng. Da cô bé ngăm ngăm, gần như nước da của người dân miền Đông Địa Trung Hải. Tony Benton, một trong những bác sĩ anh làm cùng ở Chicago, từng gọi con gái anh là công chúa Ấn Độ.
“Con yêu,” anh dịu dàng, “nếu bố được quyền quyết định, bố sẽ để Church sống đến một trăm tuổi. Nhưng bố lại không phải là người định ra luật lệ trên đời.”
“Chứ ai quyết ạ?” Cô bé hỏi rồi thốt lên đầy khinh ghét: “Chắc là Chúa rồi.”
Louis cố nhịn cười. Tình hình đang rất chi là tình hình.
“Chúa hoặc ai đó,” anh nói. “Thời gian cứ thế cạn dần, bố chỉ biết có thế. Không có gì đảm bảo cả, con yêu.”
“Con không muốn Church phải chịu chung số phận với những con thú cưng bị chết kia!” Cô bé bù lu bù loa, nước mắt trào ra phẫn nộ. “Con không muốn Church có ngày sẽ chết! Nó là mèo của con mà! Chứ có phải mèo của Chúa đâu! Chúa cứ việc có một con mèo riêng! Chúa cứ việc chiếm đoạt tất cả những con mèo già mà Chúa muốn rồi kết liễu chúng! Church là mèo của con!”
Có tiếng chân băng qua phòng bếp, Rachel ló đầu vào và được phen hết hồn. Ellie đang dụi đầu vào ngực Louis nức nở. Nỗi kinh hoàng đã hóa thành lời mà không bị dồn nén trong lòng nữa; bộ mặt của nó đã được họa ra để quan sát. Tuy chẳng thể thay đổi, chí ít cũng có thể gọi đi bằng nước mắt.
“Ellie,” anh nói, vỗ về cô con gái. “Ellie, Ellie, Church chưa chết mà, nó đang ngủ ngay kia kìa.”
“Nhưng nó có thể chết,” cô bé nức nở. “Có thể chết bất cứ lúc nào.”
Anh ôm cô bé vào lòng, vỗ về, thầm nhủ bất kể đúng hay sai, Ellie đang rơi lệ vì cái chết vốn là thứ chẳng thể kiểm soát, chẳng mảy may động lòng trước lý lẽ của ta hay những giọt nước mắt của một bé gái; cô bé rơi lệ vì cái chết ác nghiệt trờ tới không hề báo trước; rơi lệ vì con người có khả năng vừa tuyệt vời vừa khủng khiếp để rút tỉa từ những biểu tượng thành kết luận tươi đẹp, cao quý hoặc kinh khủng tăm tối. Nếu tất cả những con thú ấy đã chết và nằm trong lòng đất thì Church cũng có thể chết
bất cứ lúc nào!
rồi được chôn cất; và nếu điều đó có thể xảy ra với Church thì nó có thể xảy ra với bố, mẹ và cậu em trai của cô. Xảy ra với chính bản thân cô nữa. Chết chóc là một điều mơ hồ; còn Nghĩa địa Thú cưng là thật. Trên bề mặt của những bia mộ thô mộc ấy là những sự thật mà ngay cả bàn tay một đứa trẻ cũng có thể cảm nhận.
Lúc này mà nói dối thì quá dễ, giống như anh vừa nói dối về tuổi thọ của mèo. Nhưng lời nói dối sẽ nằm mãi trong đầu con trẻ, và cuối cùng, có khi nó sẽ tích lũy dần trong sổ ghi chép về các bậc phụ huynh mà trẻ lưu lại cho bản thân. Mẹ anh từng nói với anh một lời nói dối vô hại về việc phụ nữ sẽ tìm thấy trẻ sơ sinh trong bãi cỏ đẫm sương khi họ thiết tha muốn có con, và dù đó chỉ là lời nói dối vô thưởng vô phạt, Louis chưa giờ tha thứ ân mình vì đã tin – hoặc tha thứ cho mẹ vì nói dối.
“Con yêu,” anh nói, “nhưng chuyện đó vẫn phải xảy ra. Vì nó là một phần của cuộc sống.”
“Phần đó quá tệ hại!” Cô bé hét lên. “Quá sức tệ hại!”
Anh lặng thinh không đáp lại. Cô bé cứ thế nức nở. Anh thầm nghĩ rồi nước mắt của cô con gái sẽ ngừng rơi. Đây là bước cần thiết đầu tiên trên hành trình chông gai để chấp nhận sự thật luôn hiện diện ở đó.
Anh ôm chặt cô con gái, lắng tai nghe tiếng chuông nhà thờ sáng Chủ nhật văng vẳng qua những cánh đồng tháng Chín; lúc sau khi cô bé đã ngừng khóc, anh nhận ra con mình đã ngủ thiếp đi như Church tự lúc nào.
Anh bế con vào giường rồi bước xuống cầu thang dẫn vào bếp, nơi Rachel đang hùng hục khuấy bột làm bánh. Anh kể mình rất ngạc nhiên khi thấy Ellie ngủ say như thế ngay giữa buổi sáng; chẳng giống cô bé chút nào.
“Không giống,” Rachel nói rồi đặt tô bột bánh xuống quầy bếp đánh thịch đầy dứt khoát. “Đúng là không giống, nhưng em nghĩ đêm qua, con bé trằn trọc cả buổi tối. Em nghe thấy tiếng nó lục đục và tiếng Church eo éo đòi ra ngoài lúc tầm ba giờ. Nó chỉ làm thế khi con bé trằn trọc mà thôi.”
“Tại sao con bé lại…”
“Ôi, anh biết lý do mà!” Rachel bực tức. “Cái nghĩa địa thú cưng chết toi ấy là nguyên nhân chứ gì nữa! Nó khiến con gái mình rất buồn, Lou ạ. Nó là khu nghĩa địa đầu tiên mà con mình từng đến, và nó… nó khiến con bé buồn lòng. Em không nghĩ em sẽ viết thư cảm ơn ông bạn Jud Crandall của anh vì cuốc tản bộ ấy đâu.”
Giờ thì ông cụ là bạn anh kia đấy, Louis nghĩ, vừa thích thú vừa nhói lòng.
“Rachel…”
“Và em không muốn con mình lên đó thêm lần nào nữa.”
“Rachel, những gì ông Jud nói về con đường đó là đúng mà.”
“Vấn đề không nằm ở con đường, anh thừa hiểu còn gì,” Rachel nói. Cô nhấc tô bột lên và đánh bột với tốc độ nhanh hơn. “Là cái nơi chết tiệt kia. Nó bệnh quá. Con nít con nôi mò đấy, nhặt lá, giữ cho con đường nguyên vẹn… thật quá sức lệch lạc. Bất kể con nít ở thị trấn này mắc chứng gì thì em cũng không muốn Ellie bị lây đâu.”
Louis ngẩn ra nhìn cô. Đâu đó trong anh ngờ rằng một trong những điều giữ cho hôn nhân của họ nguyên vẹn khi năm nào cũng có tin hai, ba người bạn ra tòa ly dị, là hai vợ chồng anh tôn trọng bí ẩn; quan điểm họ lờ mờ nắm bắt nhưng chẳng bao giờ nói ra, rằng xét về tận cùng bản chất, hôn nhân hay duyên vợ chồng là thứ chẳng hề tồn tại – mỗi tâm hồn lại là một cá thể riêng rẽ, bất chấp lý trí. Đó chính là điều bí ẩn. Và bất kể ta tưởng ta thấu hiểu bạn đời đến mức độ nào, thỉnh thoảng ta sẽ đâm sầm vào những bức tường trống trơn hoặc hụt chân xuống hố. Và thỉnh thoảng (may mà chỉ năm thì mười họa, tạ ơn Chúa) ta đối mặt với một khía cạnh hết sức xa lạ, tương tự như hiện tượng nhiễu động trời trong khiến máy bay chao đảo dù chẳng có lý do gì. Đó có thể là một thái độ hoặc niềm tin mà ta không bao giờ ngờ đến, kỳ dị (chí ít theo quan điểm của ta) đến mức điên khùng. Rồi ta đi nhẹ nói khẽ, nếu ta trân trọng cuộc hôn nhân này và bình yên trong lòng; ta cố dặn bản thân nổi giận lúc này là địa hạt của những kẻ ấu trí tưởng rằng mình có thể hiểu từng đường tơ kẽ tóc trong tâm trí người kia.
“Em yêu, đấy chỉ là nghĩa địa thú cưng thôi mà,” anh nói.
“Anh thấy con bé khóc thế nào trong kia chưa,” Rachel nói, vung tay về phía cửa phòng làm việc của anh với cái muỗng dính đầy bột nhào. “Anh nghĩ con bé xem đấy chỉ là nghĩa địa thú cưng à? Nó sẽ để lại vết thương trong lòng con bé, Lou ạ. Không. Em không đồng ý để nó lên đó thêm lần nào nữa. Vấn đề không phải con đường mà là địa điểm đó. Chưa gì nó đã nghĩ Church rồi đây sẽ chết.”
Trong một khắc, Louis có cảm tưởng điên khùng rằng anh vẫn đang nói chuyện với Ellie; cô con gái của anh chỉ đang đứng trên cà kheo, khoác bộ váy của mẹ và mang mặt nạ Rachel giống y như người thật. Ngay cả nét biểu cảm cũng tương tự; đăm đăm, hơi sưng sủa, nhưng bên dưới đầy tổn thương.
Anh dò từng bước, vì bỗng dưng vấn đề trở nên quá lớn với anh, nó không còn là điều có thể gạt đi vì kiêng nể điều bí ẩn kia… hoặc tính cá thể kia. Anh dò dẫm vì anh chợt cảm thấy cô đang hiểu sai một thứ rõ rành rành ra đấy, thiếu điều phủ kín cảnh vật, và rằng chỉ có thể cố tình bưng mắt thì mới không nhìn ra.
“Rachel,” anh từ tốn. “Rồi có ngày Church sẽ chết.”
Cô trừng trừng nhìn anh. “Điều đó chẳng thuyết phục chút nào,” cô nói, thốt lên từng tiếng rành mạch như cách người ta nói chuyện với một đứa trẻ chậm trí. “Church sẽ không chết hôm nay, hay ngày mai…”
“Anh cố bảo với con là…”
“Hoặc ngày kia, hoặc mấy năm tới…”
“Em à, chúng ta không thể chắc…”
“Có thể chứ sao không!” Cô hét lên. “Chúng ta chăm sóc nó cẩn thận thì nó sẽ không chết, không ai chết ở đây cả, vậy nên tại sao anh lại khiến con bé buồn rầu vì một điều nó không thể hiểu được khi nó còn quá bé như vậy?”
“Rachel, nghe anh đã.”
Nhưng Rachel không có ý định lắng nghe anh. Cô nổi cơn tam bành. “Khi thú cưng, bạn bè hay người thân của chúng ta qua đời, vật lộn với sự ra đi của họ đã đủ khó khăn rồi, việc gì phải biến nó thành… thành địa điểm du lịch chết toi như thế… B-B-Bãi Rừng cho đ-động vật…” Nước mắt giàn giụa chảy xuống má cô.
“Rachel,” anh nói, cố đặt tay lên vai cô nhưng bị cô gạt phăng bằng một cử chỉ thô bạo.
“Thôi kệ đi,” cô nói. “Nói với anh chẳng được tích sự gì. Anh còn chẳng hiểu em nói gì.”
Anh thở dài. “Anh cảm thấy như thể anh vừa hụt chân xuống cửa sập bí mật và rơi vào máy xay Mixmaster khổng lồ,” anh nói, hy vọng sẽ thu được một nụ cười. Nào ngờ chẳng có nụ cười nào, chỉ có đôi mắt cô xoáy vào anh, đen láy và phừng phừng lửa giận. Anh nhận ra cô đang nổi cơn thịnh nộ; không chỉ tức giận mà là đầy nộ khí. “Rachel,” anh đột ngột lên tiếng, không chắc mình sẽ nói gì cho đến khi lời nói tự thốt ra cửa miệng, “hôm qua em ngủ được không?”
“Ôi trời,” cô nói đầy khinh bỉ, đoạn quay đi, nhưng anh vẫn kịp thấy ánh mắt cô lóe lên tổn thương. “Thông minh quá cơ. Thông minh thực sự. Anh đúng là chỉ diễn đi diễn lại một bài thôi, Louis ạ. Khi có vấn đề, cứ nhè đầu Rachel mà đổ tội phải không? Đến hẹn lại lên, Rachel nổi khùng nổi điên.”
“Em nói vậy thật không công bằng.”
“Không à?” Cô đem tô bột bánh đến quầy bếp cạnh lò nướng rồi đặt xuống đánh thịch. Cô bắt đầu bôi dầu lên khuôn thiếc, môi mím chặt.
Anh kiên nhẫn. “Không có gì là sai khi để một đứa trẻ nhận thức về cái chết, Rachel ạ. Thật ra anh thấy điều đó còn cần thiết nữa kìa. Phản ứng của Ellie, việc con khóc, hoàn toàn tự nhiên với anh. Nó…”
“Ô thế đấy, tự nhiên cơ đấy,” Rachel nói, quay ngoắt sang anh. “Nghe con bé khóc nức nở vì chú mèo của mình là điều vô cùng bình thường kia đấy, chẳng thành vấn đề kia…”
“Em thôi đi,” anh nói. “Em nói chẳng ăn nhập gì cả.”
“Em không muốn bàn chuyện này nữa.”
“Ừ, nhưng chúng ta phải bàn,” anh đáp, đến anh cũng bực bội. “Em đánh bóng xong rồi, giờ đến lượt anh chưa?”
“Con bé sẽ không đặt chân lên đó nữa. Em thấy chủ đề này nên dừng lại rồi.”
“Năm ngoái, Ellie đã biết trẻ em sinh ra từ đâu,” Louis cố tình. “Chúng ta đưa cho con bé cuốn sách của Myers và giảng giải cho con hiểu, em còn nhớ không? Vợ chồng mình đều đồng tình con trẻ nên biết chúng sinh ra từ đâu.”
“Điều đó chẳng liên quan gì đến…”
“Có đấy!” Anh gọn lỏn. “Khi anh trao đổi với con trong phòng làm việc về Church, anh đã nhớ về mẹ anh, việc mẹ lấp liếm việc đó bằng câu chuyện trẻ con được bọc trong lá cải khi anh hỏi mẹ phụ nữ kiếm những đứa trẻ từ đâu. Anh chưa bao giờ quên lời nói dối ấy. Anh không nghĩ con cái sẽ quên những lời nói dối phát ra từ miệng bố mẹ chúng đâu.”
“Trẻ con sinh ra từ đâu chẳng liên quan gì đến cái nghĩa địa thú cưng chết toi ấy!” Rachel gào lên, và ánh mắt cô như muốn nói Anh cứ việc so sánh những điểm tương đồng của chúng suốt ngày suốt đêm nếu muốn, Louis; anh cứ nói đến khi tím tái mặt mày nhưng đừng bòng em chấp nhận.
Song anh vẫn thử.
“Nghĩa địa thú cưng khiến con bé buồn rầu vì nó cụ thể hóa hình tượng cái chết. Con bé biết về khởi nguồn của trẻ sơ sinh, còn địa điểm trong khu rừng ấy thúc đẩy nó tìm hiểu về kết thúc. Điều đó hoàn toàn tự nhiên. Thật ra, anh nghĩ ấy là điều tự nhiên nhất trần…”
“Anh thôi ngay cách nói ấy đi!” Bất thình lình, cô thét lên – thét lên thất thanh, tới mức Louis rụt lại, giật mình. Khuỷu tay của anh đụng vào túi bột để ngỏ trên quầy bếp làm nó đổ nhào, rơi xuống sàn nhà và bục ra tung tóe. Bột phụt lên thành đám mây khô màu trắng.
“Ôi, chết tiệt,” anh chán nản.
Từ căn phòng trên lầu vang lên tiếng khóc của Gage.
“Tuyệt chưa,” cô vừa nói vừa rấm rứt khóc. “Anh đánh thức cả con mình rồi kìa. Cảm ơn anh vì một buổi sáng Chủ nhật yên bình, tĩnh lặng và không điên đầu.”
Lúc vợ đi ngang qua anh, Louis nắm lấy cánh tay cô, không ngăn nổi cơn giận phừng lên trong mình. Suy cho cùng, cô mới là người đánh thức Gage kia mà. Hét ầm ĩ như thế, thằng bé không dậy mới lạ. “Thế anh hỏi em điều này,” anh nói, “vì anh biết mọi thứ – nghiêm túc là mọi thứ – có thể xảy ra với sinh vật sống. Là bác sĩ nên anh hiểu điều đó. Em có muốn là người giải thích với con chuyện gì xảy ra nếu chú mèo nó nuôi bị viêm ruột truyền nhiễm hoặc mắc bệnh bạch cầu – em có biết mèo rất dễ bị bệnh bạch cầu không – hoặc nếu nó bị xe cán trên đường không? Em có muốn là người đứng ra nói không, Rachel?”
“Buông em ra,” cô gần như rít lên. Tuy nhiên, cơn giận trong giọng nói của cô chẳng là gì so với sự khiếp sợ đầy tổn thương và bối rối trong mắt cô: Em không muốn bàn về chủ đề này, Louis, anh không thể ép em, cái nhìn ấy như muốn nói. “Buông em ra, em muốn lên xem Gage trước khi thằng bé ngã khỏi c…”
“Vì có khi em nên là người giải thích với con đấy,” anh bảo. “Em có thể bảo với con chúng ta không bàn về chủ đề này, người tốt không nhắc tới chuyện đó, họ chỉ chôn vùi nó xuống thôi – ối chà! Nhưng đừng dùng từ chôn vùi kẻo lại khiến con nó sợ em ạ.”
“Em ghét anh!” Rachel nức nở rồi giật khỏi tay anh.
Và tất nhiên là anh cảm thấy tội lỗi nhưng sự đã rồi.
“Rachel…”
Cô thô bạo đẩy anh ra, bù lu bù loa. “Để em yên. Anh quá lắm rồi.” Dừng chân ở cửa bếp, cô quay về phía anh, nước mắt lã chã rơi xuống hai gò má. “Em không muốn lôi chuyện này ra bàn trước mặt Ellie thêm lần nào nữa, Lou. Em nói thật đấy. Chẳng có gì là tự nhiên về cái chết cả. Không có gì. Là bác sĩ, anh nên hiểu điều đó.”
Cô quay lưng bỏ đi, để mặc Louis trong căn bếp trống vẫn còn rúng động vì trận cãi vã của hai vợ chồng. Cuối cùng, anh đi đến tủ lấy chổi. Vừa quét, anh vừa ngẫm về lời cuối cùng cô nói, về việc quan điểm của họ bất đồng như mặt trăng mặt trời, điều mà bấy lâu nay anh không hề hay biết. Vì trên cương vị là một bác sĩ, anh biết ngoài sinh con đẻ cái, cái chết là điều tự nhiên nhất trên thế giới này. Thuế máy mâu thuẫn giữa con người với nhau; mâu thuẫn trong xã hội; sự bùng nổ và thoái trào chẳng phải những thứ tự nhiên. Sau cùng chỉ còn lại đồng hồ chạy không ngừng cùng những tấm bia xói mòn, vô danh trong chuỗi thời gian thấm thoắt thoi đưa. Đến cả rùa biển và cây củ tùng khổng lồ rồi cũng có ngày tận số.
“Zelda,” anh nói to. “Lạy Chúa, hẳn chuyện đó khủng khiếp với cô ấy lắm.”
Câu hỏi đặt ra là anh cứ để nó hiện diện hay thử làm gì để giải quyết?
Anh nghiêng cái hốt rác vào thùng, bột nhẹ nhàng trượt xuống, phủ một lớp màu trắng lên hộp giấy và chiếc lon rỗng.