← Quay lại trang sách

Chương 11

Hôm sau, lúc ăn sáng, Ellie trông thấy mảnh giấy nhở mới trên bảng thông báo và hỏi bố ý nghĩa của lời nhắn.

“Nó có nghĩa là Church sẽ có cuộc tiểu phẫu nho nhỏ,” Louis nói. “Có thể sau đó nó sẽ phải ở lại chỗ bác sĩ thú y một đêm. Và khi về nhà, Church sẽ chỉ ở trong sân chứ không chạy nhảy bên ngoài nữa.”

“Hoặc ít băng qua đường hơn ạ?” Ellie hỏi.

Mới có năm tuổi mà đầu óc con bé nhanh nhạy quá, Louis thầm nghĩ. “Ít băng qua đường hơn,” anh gật gù.

“Yay!” Ellie nói và chủ đề dừng lại tại đó.

Trước đó, Louis đã chuẩn bị tinh thần đón nhận trận cãi vã kịch liệt và ít nhiều kích động về việc Church không ở nhà một đêm, nên anh tương đối ngạc nhiên khi con gái dễ dàng chấp nhận mà chẳng căn vặn nhiều. Anh nhận ra cô bé lo lắng nhường nào. Suy cho cùng, có lẽ Rachel không hoàn toàn sai về ảnh hưởng mà nghĩa địa thú cưng để lại trong lòng con.

Đang bón trứng cho Gage, Rachel trao cho anh ánh mắt đầy ủng hộ và biết ơn, Louis cảm nhận được lồng ngực mình nhẹ bớt. Ánh nhìn cho anh biết kỷ băng hà đã kết thúc; vấn đề đã được gác lại. Anh hy vọng là mãi mãi.

Sau khi chiếc xe buýt to lớn màu vàng nuốt chửng Ellie nguyên buổi sáng, Rachel bước đến chỗ chồng, vòng hai tay quanh cổ anh và nhẹ nhàng trao cho anh một nụ hôn. “Quyết định của anh thật quá sức ngọt ngào,” cô mở lời, “em xin lỗi vì đã cư xử khốn nạn như thế.”

Louis đáp lại nụ hôn của cô nhưng vẫn có chút lăn tăn trong lòng. Anh nhận ra câu Em xin lỗi vì đã cư xử khốn nạn tuy chẳng phải câu cô hay nói, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên anh nghe thấy. Nó thường cất lên sau khi Rachel được như ý mình muốn.

Trong lúc đó, Gage chập chững bước đến cửa chính và nhìn con đường vắng qua khung kính dưới cùng. “Buýt,” cậu nói, ngúc ngoắc mông trong cái bỉm đang sệ xuống. “Mẹ, buýt.”

“Thằng bé lớn nhanh quá,” Louis nói.

Rachel gật đầu. “Nhanh tới mức em chưa thích nghi nổi đây.”

“Đợi đến lúc thằng bé hết dùng tã đi,” Louis nói. “Sau đó nó chững lại cũng được.”

Cô phá lên cười, và mọi chuyện đâu lại vào đấy; vợ chồng họ lại đầm ấm như xưa. Cô lùi lại, hơi chỉnh cà vạt của anh, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

“Tôi có đạt quy cách không, thưa trung sĩ?” Anh hỏi.

“Nhìn anh tuyệt lắm.”

“Ừ, anh biết. Nhưng trông anh có giống bác sĩ tim mạch kiếm hai trăm nghìn đô-la một năm không?”

“Không, trông anh giống Lou Creed già đời,” cô nói và khúc khích cười. “Sinh vật chơi rock and roll” [6E]

Louis liếc nhìn đồng hồ. “Sinh vật chơi rock and roll phải mang đôi giày nhảy vào để lên đường đây,” anh nói.

“Anh có hồi hộp không?”

“Có một chút.”

“Đừng hồi hộp,” cô trấn an. “Sáu mươi bảy nghìn đô la một năm để quấn băng Ace, kê thuốc cho các trận cảm cúm hay mệt mỏi sau khi nốc túy lúy, thuốc cho các nữ sinh viên…”

“Đừng quên kem trị chấy rận nữa,” Louis nói rồi mỉm cười. Một trong những điều làm anh ngạc nhiên nhất vào hôm đi tham quan bệnh xá là nguồn thuốc Quell khổng lồ nơi đây – nó giống bệnh xá của một căn cứ quân đội hơn là trường đại học cỡ trung.

Charlton, y tá trưởng, cười đầy giễu cợt. “Các khu nhà trọ nằm ngoài trường tồi tàn lắm. Rồi anh sẽ thấy.”

Anh đoán rồi mình sẽ thấy thật.

“Chúc anh một ngày tốt lành,” cô trao cho chồng thêm một nụ hôn có phần lưu luyến. Đoạn cô ra vẻ nghiêm mặt. “Và vì Chúa, anh hãy nhớ mình là quản lý, chứ không phải thực tập sinh hay học nội trú năm hai đâu nhé!”

“Vâng, thưa bác sĩ,” Louis khúm núm đáp rồi hai vợ chồng phá lên cười. Trong một thoáng, anh thầm nghĩ đến chuyện hỏi: Là chuyện của Zelda phải không? Đó là nguyên nhân khiến em như ngồi trên đống lửa? Đó là vùng áp suất thấp phải không? Chuyện về Zelda và lý do chị gái em qua đời? Nhưng anh sẽ không căn vặn cô chuyện đó, chí ít là chưa phải bây giờ. Là bác sĩ, anh biết nhiều thứ, anh thấm thía cái chết là điều hết sức tự nhiên, không thua kém gì sinh con đẻ cái, ngoài ra, anh hiểu không nên vọc vào vết thương mãi mới lên da non.

Vì thế, anh không hỏi gì mà chỉ hôn cô rồi rời nhà.

Khởi đầu ngày hôm ấy rất tốt đẹp, tinh khôi. Maine khoác trên mình tấm áo cuối hạ, bầu trời xanh văn vắt không một gợn mây, thời tiết giữ ở con số hoàn hảo 22 độ C. Đánh xe ra cuối lối đi, kiểm tra xe cộ, Louis bần thần thầm nhủ anh vẫn chưa thấy cảnh thu dệt lá vàng mà hẳn sẽ làm lòng người nao nao. Nhưng không sao, anh thong thả đợi.

Anh hướng chiếc Honda Civic, chiếc xe thứ hai mà vợ chồng anh lựa chọn, về phía trường đại học rồi cho xe lăn bánh. Sáng hôm nay, Rachel sẽ gọi bác sĩ thú y, họ sẽ triệt sản cho Church, và điều đó sẽ đặt dấu chấm hết cho bao ì xèo quanh nghĩa địa thú cưng (thật kỳ lạ khi phiên bản sai chính tả lại ăn sâu bén rễ vào đầu anh và trở nên đúng đắn đến thế) cùng nỗi sợ cái chết. Chẳng việc gì phải trầm mặc nghĩ về chết chóc vào buổi sáng tháng Chín đẹp như thế này.

Louis bật radio lên dò cho đến khi bắt được Huey Lewis & the News hào sảng ca vang “Làm việc vì người sống”. Anh bật to âm lượng và ông ổng hát theo — không hay lắm nhưng đầy hứng khởi.