← Quay lại trang sách

Chương 12

Khi rẽ vào khuôn viên trường đại học, điều đầu tiên anh để ý là bỗng dưng người và xe nườm nượp qua lại như mắc cửi. Nào xe ô tô, xe đạp, nào người chạy bộ vận đồ thể thao. Anh đã phải phanh kít để tránh hai sinh viên đi từ Sảnh Dunn về phía sân tập nằm bên kia nhà thể chất. Louis phanh mạnh đến độ khóa cả đai an toàn trên vai, bấm còi inh ỏi. Anh luôn thấy bực mình trước cách những người chạy bộ (dân đạp xe cũng có cái thói quen đáng ghét này) cho rằng trách nhiệm của họ hoàn toàn tiêu biến khi bắt đầu chạy. Suy cho cùng, họ đang tập thể dục kia mà. Một trong hai người này còn chĩa ngón tay thối về phía Louis mà thậm chí không buồn quay lại nhìn. Anh ngao ngán thở dài rồi lái xe đi.

Điều thứ hai anh để ý là xe cứu thương đã rời khỏi vị trí trong khu đậu xe bé nhỏ của bệnh xá, điều này khiến khởi đầu của anh chưa gì đã có điềm chẳng lành. Bệnh xá được trang bị để chữa hầu hết các bệnh hay tai nạn ngắn ngày; có ba phòng khám và điều trị đầy đủ máy móc nằm cạnh sảnh lớn, đằng sau có hai gian, mỗi gian có mười lăm giường bệnh. Nhưng ở đây không có phòng phẫu thuật hay căn phòng nào trông hao hao như thế. Trong trường hợp xảy ra tai nạn nghiêm trọng, xe cứu thương sẽ đưa nạn nhân hoặc bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch đến Trung tâm Y tế Đông Maine. Steve Masterton, vị trợ lý bác sĩ đưa Louis đi tham quan cơ sở lần đầu tiên, đã cho anh xem sổ ghi chép từ hai năm học trước với vẻ tự hào đầy chính đáng; suốt quãng thời gian này chỉ có ba mươi tám lần xe cứu thương hoạt động, không hề tệ khi xét tới số sinh viên ở đây là hơn mười nghìn em, còn tổng số sinh viên của các trường là gần mười bảy nghìn.

Và trong ngày đầu tiên nhận việc, anh lại chứng kiến chiếc xe cứu thương được điều động.

Sau khi đậu vào vị trí cắm tấm biển mới sơn đề VỊ TRÍ ĐẬU XE CỦA BÁC SĨ CREED, anh vội vàng bước vào.

Anh thấy Charlton, một phụ nữ tuổi ngũ tuần nhỏ con với mái tóc muối tiêu trong phòng khám thứ nhất, đang đo nhiệt độ cho nữ sinh viên mang quần jean và áo yếm. Theo Louis quan sát, da cô gái gần đây mới bị cháy nắng nặng; lớp da bong tróc khá nhiều.

“Chào chị, Joan,” anh lên tiếng. “Xe cứu thương đâu rồi?”

“À, chúng ta rơi vào thảm cảnh rồi,” Charlton nói, rút nhiệt kế ra khỏi miệng nữ sinh rồi đọc số. “Lúc bảy giờ sáng nay, Steve Masterton đến làm việc thì phát hiện một vũng nước khổng lồ bên dưới động cơ và bánh trước. Bộ tản nhiệt rò rỉ. Xe bị đưa đi.”

“Tuyệt thật,” Louis nói, nhưng thấy nhẹ nhõm phần nào. Chí ít nó không được điều đi chở bệnh nhân, vốn là lo sợ lúc đầu của anh. “Khi nào chúng ta lấy lại xe?”

Joan Charlton bật cười. “Tôi còn lạ gì Hệ thống Xe Công tác chung của trường đại học,” bà nói. “May ra đến ngày 15 tháng Mười hai này nó mới trở lại, thắt nơ Giáng sinh hẳn hoi ấy chứ.” Bà liếc nhìn cô sinh viên.

“Em bị sốt nhẹ,” bà nói. “Uống hai viên aspirin, đừng vào quán bar hay xớ rớ vào hẻm tối.”

Nữ sinh bước xuống. Cô liếc nhìn Louis với ánh mắt dò xét rồi ra ngoài.

“Khách hàng đầu tiên của chúng ta trong học kỳ mới,” Charlton chua chát nói, tay vẩy nhiệt kế thật nhanh và dứt khoát.

“Chị có vẻ không hài lòng cho lắm nhỉ?”

“Tôi quá quen với kiểu này rồi,” bà đáp. “À, chúng ta còn một kiểu khác nữa – các cậu vận động viên dù bị mẻ xương, viêm gân và ti tỉ tình trạng khác nhưng bất chấp chơi tiếp vì không muốn ngồi ghế dự bị, vì phải ra dáng nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, không để cả đội thất vọng ngay cả khi họ đang biến cơ hội lên chuyên nghiệp sau này tan thành mây khói. Còn dạng vừa rồi là Tiểu thư giẫm phải gai mùng tơi…” Bà hếch đầu về phía cửa sổ, bên ngoài, Louis có thể thấy cô nữ sinh với làn da cháy nắng bong tróc đang đi về phía tổ hợp ký túc xá Gannett-Cumberland-Androscoggin. Ban nãy, trong phòng khám, cô này ra vẻ không khỏe chút nào nhưng không quá lố. Giờ thì cô rảo bước thật nhanh, hông lắc đầy điệu nghệ, đong đưa và thu hút ánh nhìn.

“Kiểu sinh viên hở ra là giả ốm.” Charlton thả nhiệt kế vào máy khử trùng. “Năm nay chúng ta sẽ còn gặp cô này trên dưới hai chục lần nữa. Càng gần các kỳ kiểm tra, cô này sẽ càng siêng viếng thăm phòng y tế. Một tuần trước kỳ thi cuối kỳ, cô này sẽ khăng khăng rằng mình bị bệnh bạch cầu đơn nhân nhiễm trùng hoặc viêm phổi. Hoặc viêm phế quản cũng là một lựa chọn. Cô này sẽ né được bốn hoặc năm bài kiểm tra – những môn mà giảng viên nhát cáy, theo như cách dùng từ của sinh viên – và được kiểm tra bù dễ hơn. Sinh viên thể nào cũng bệnh nặng nếu biết kiểm tra trong kỳ hoặc cuối kỳ là trắc nghiệm khách quan chứ không phải tự luận.”

“Ôi trời, mới sáng ra mà chúng ta đã đa nghi rồi,” Louis nói. Quả thật anh có hơi bối rối.

Bà bèn nháy mắt với anh, khiến anh nhoẻn miệng cười. “Tôi không để bụng đâu, bác sĩ. Anh cũng nên vậy.”

“Stephen đâu rồi nhỉ”

“Trong phòng làm việc của anh, trả lời thư từ và cố bóc tách cả tấn cập nhật của Hiệp hội Chữ thập xanh và Khiên xanh,” bà đáp.

Louis bước vào. Dù Charlton có phần đa đoan, anh vẫn cảm thấy thoải mái khi làm việc tại đây.

Sau này, khi đủ sức ngẫm lại mọi thứ, Louis nghĩ ác mộng thật sự bắt đầu khi họ mang cậu sinh viên hấp hối tên Victor Pascow vào bệnh xá vào khoảng mười giờ sáng.

Cho tới lúc ấy, mọi thứ rất bình lặng. Chín giờ, nửa tiếng sau khi anh đến chỗ làm, hai tình nguyện viên bệnh viện làm ca chín giờ đến ba giờ bước vào. Louis đưa cho mỗi người một chiếc bánh vòng cùng một tách cà phê rồi trò chuyện chừng mười lăm phút, nói sơ nhiệm vụ của họ và có lẽ điều này quan trọng hơn, những gì nằm ngoài nhiệm vụ của họ. Đoạn Charlton đảm nhiệm. Khi bà dẫn họ ra khỏi phòng làm việc của Louis, anh nghe thấy bà hỏi: “Có ai trong hai người dị ứng với phân hay nôn mửa không? Vì ở đây sẽ thấy rất nhiều đấy nhé.”

“Ôi lạy Chúa,” Louis lẩm bẩm, đưa tay che mắt. Nhưng nụ cười hé trên môi anh. Một phụ nữ cứng rắn như Charlton nhiều khi lại đáng quý.

Louis đang điền vào đơn Hiệp hội Chữ thập xanh và Khiên xanh dài lê thê, chẳng khác nào một bản kê khai đầy đủ tồn kho thuốc và thiết bị y tế (“Năm nào cũng như năm nào,” Steve Masterton ảo não nói. “Năm nào cũng bổn cũ soạn lại. Sao anh không viết CƠ SỞ CẤY GHÉP TIM HOÀN CHỈNH, GIÁ TRỊ ƯỚC TÍNH 8 TRIỆU ĐÔ-LA, Louis? Cho họ ngã ngửa chơi!), tập trung hết sức, loáng thoáng nghĩ tới việc ước gì có tách cà phê để uống cho tỉnh người, thì Masterton hét lên từ phía phòng chờ ngoài sảnh lớn: “Louis! Louis, ra đây mau! Có biến rồi!”

Giọng nói bên bờ hoảng loạn của Masterton khiến Louis vội vàng lao ra. Anh bật dậy khỏi ghế như thể đâu đó trong tiềm thức, anh mơ hồ biết điều này sẽ xảy ra. Tiếng thét cao chót vót và sắc như mảnh thủy tinh bể vang lên từ phía Masterton. Theo sau là tiếng bạt tay chát chúa và tiếng Charlton gằn giọng, “Thôi ngay hoặc biến ra khỏi đây! Tôi bảo thôi ngay!”

Louis xông vào phòng chờ, đầu tiên, thứ duy nhất anh nhận thức được là máu – máu lênh láng. Một trong hai tình nguyện viên khóc nức nở. Người còn lại mặt xanh như tàu lá, nắm chặt tay đưa lên mặt, kéo miệng banh ra đầy sợ hãi. Masterton quỳ dưới đất, cố đỡ phần đầu của cậu thanh niên nằm trên sàn.

Steve ngước nhìn Louis, mắt trợn tròn, u ám và sợ hãi. Anh cố nói gì đó nhưng chẳng thốt ra được lời nào.

Đám đông bắt đầu tụ tập bên ngoài những khung cửa kính khổng lồ của Trung tâm Y tế Sinh viên, ngó vào trong, tay bưng mặt để không phải chứng kiến cảnh tượng ấy. Tâm trí của Louis dựng lên một hình ảnh phù hợp đến điên rồ: Anh là cậu bé chưa tới sáu tuổi ngồi trong phòng khách xem ti vi với mẹ vào buổi sáng trước khi bà đi làm. Xem chương trình Today với Dave Garroway là người dẫn. Người ta đứng ngoài, nhìn Dave, Frank Blair cùng chủ khỉ J. Fred Muggs. Anh nhìn quanh và thấy người ta túm tụm ngoài cửa sổ. Anh không thể xử lý những cánh cửa, nhưng…

“Kéo rèm lại,” anh quát lên với tình nguyện viên ban nãy vừa la hét.

Thấy cô này cứ đờ người ra, Charlton phát vào mông cô. “Mau đi!”

Cô tình nguyện viên hớt hải chạy. Giây sau, rèm xanh đã che khuất cửa sổ. Theo bản năng, Charlton và Steve Masterton di chuyển chắn giữa cậu thanh niên đang nằm trên sàn với cửa sổ, cốt để che được càng nhiều càng tốt.

“Cáng cứu thương cứng không, bác sĩ?” Charlton hỏi.

“Nếu cần thì lấy,” Louis nói, ngồi xuống cạnh Masterton. “Tôi thậm chí còn chưa xem được tình trạng của nạn nhân.”

“Đi nào,” Charlton nói với cô tình nguyện viên vừa đóng rèm. Cô lại dùng tay kéo khóe miệng thành nụ cười tựa tiếng thét không chút hài hước. Cô nhìn Charlton rồi rền rĩ, “Ồ, ặc.”

“Ờ, ồ ặc là chuẩn rồi đấy. Đi nào.” Bà kéo thật mạnh tay cô gái để cô di chuyển, chiếc váy sọc mảnh đỏ trắng loạt soạt cọ vào chân.

Louis cúi xuống bệnh nhân đầu tiên của anh ở trường Đại học Maine tại Orono.

Cậu thanh niên này còn trẻ, có lẽ chỉ mới đôi mươi, và Louis cần chưa tới ba giây để đưa ra chẩn đoán quan trọng nhất: Cậu sắp mất mạng. Một nửa đầu của cậu ta nát bấy, cổ thì bị gãy, xương quai xanh đâm thẳng ra từ vai phải sưng vù và vẹo vọ. Từ đầu của cậu, máu và một thứ dịch nhầy màu vàng ri rỉ chảy xuống thảm. Louis có thể trông thấy não của cậu thanh niên xấu số, xám trắng và giật giật qua phần hộp sọ bị bể nát. Tựa hồ anh đang nhìn qua ô cửa sổ bị bể. Vết thương rộng chừng năm xen-ti-mét; giả như có một đứa trẻ trong hộp sọ, thiếu điều cậu có thể đẻ ra nó như thần Zeus sinh con gái từ trán. Nội việc cậu ấy còn sống đã là điều không tài nào tin nổi. Trong tâm trí anh chợt văng vẳng câu nói của ông Jud Crandall, Nhiều khi, ta có thể cảm thấy nó cắn phập vào mông mình. Ngoài ra còn có giọng của mẹ anh: Chết là chết . Thật điên rồ, anh chợt muốn phá lên cười. Chết là chết, chứ còn gì nữa. Rõ như ban ngày, bạn hiền ạ.

“Gọi xe cứu thương đi,” anh ra lệnh cho Masterton. “Chúng ta.”

“Louis, xe cứu thương…”

“Ôi lạy Chúa ,” Louis nói, tay đập bốp lên trán. Anh nhìn sang Charlton. “Chị Joan, trong trường hợp này thì chị làm gì? Gọi Đội an ninh Đại học hay Trung tâm Y tế Đông Maine?”

Trông Joan có vẻ bối rối và bất lực, Louis đoán ấy là chuyện ngàn năm có một với bà. Nhưng giọng bà vẫn đủ vững vàng khi trả lời. “Bác sĩ, tôi không biết. Chúng tôi chưa từng gặp tình huống nào như vậy trong suốt thời gian tôi làm ở Trung tâm Y tế.”

Louis suy nghĩ nhanh hết mức có thể. “Gọi cảnh sát khu đại học. Ta không thể đợi Trung tâm Y tế Đông Maine gửi xe cứu thương của họ. Nếu cần thiết, họ có thể dùng xe cứu hỏa đưa cậu này lên Bangor. Chí ít thì nó có còi hụ và đèn nháy. Làm ngay đi, Joan.”

Bà bước đi, nhưng anh vẫn kịp nhác thấy ánh nhìn thương cảm đến xé lòng của bà và tự hiểu. Chàng trai ở độ tuổi đương xuân, da rám nắng, cơ bắp rắn rỏi – có lẽ cậu đã quần quật làm đường suốt kỳ nghỉ hè, hoặc sơn nhà, hoặc dạy đánh tennis – mặc đồ thể dục đỏ sọc trắng, vẫn sẽ ra đi bất kể họ có làm gì. Cậu chẳng giữ được mạng ngay cả khi chiếc xe cấp cứu đậu ngoài kia, tắt máy tạm thời khi nạn nhân được đưa vào đây.

Thật không thể tin nổi, cậu thanh niên kia cử động. Mắt cậu chớp chớp rồi mở ra. Đôi mắt màu xanh, mống mắt hoen máu. Con ngươi chĩa vào vô định, chẳng trông thấy gì. Cậu cố cựa đầu, và Louis dồn sức để ngăn cậu làm thế, bởi anh biết rõ cổ của nạn nhân đã gãy. Chưa chắc vết thương trí mạng ở hộp sọ ngăn nổi cơn đau.

Cái lỗ trên đầu cậu ta, ôi Chúa ơi, cái lỗ ngay trên đầu cậu ta.

“Nạn nhân gặp chuyện gì vậy?” Anh hỏi Steve, ý thức được trong rất nhiều trường hợp, đây là câu hỏi ấu trĩ và vô nghĩa. Câu hỏi của kẻ đứng ngoài. Nhưng cái lỗ trên đầu cậu thanh niên đã xác nhận thân phận của anh; anh chẳng là gì ngoài kẻ ngoài cuộc. “Cảnh sát mang cậu ấy vào sao?”

“Một vài sinh viên khiêng cậu ta vào bằng một tấm chăn. Tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì.”

Phải tính đến điều tiếp theo. Đó cũng là trách nhiệm của anh. “Anh ra ngoài tìm các em ấy giúp tôi,” Louis nói. “Đưa họ ra cửa sau. Tôi muốn chúng ở ngay đây nhưng không muốn chúng phải chứng kiến nhiều hơn những gì đã trông thấy.”

Với vẻ mặt nhẹ nhõm khi được lánh khỏi biến cố, Masterton đi ra mở cửa, để lọt vào trong những tiếng í ới đầy hứng thú, tò mò và bối rối. Louis cũng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vọng lại. Vậy là Đội an ninh Khu đại học đã đến. Louis cảm thấy như trút được tảng đá khốn khổ.

Cậu thanh niên hấp hối phát ra những tiếng òng ọc trong họng. Cậu cố nói gì đó. Louis nghe thấy âm tiết – chí ít cũng là phát âm – nhưng từ ngữ đứt mạch và không rõ.

Louis cúi xuống rồi lên tiếng, “Cậu sẽ ổn thôi, chàng trai.” Khi nói những lời ấy, anh nghĩ về Rachel cùng Ellie, và bụng anh quặn thắt dữ dội. Anh đặt tay lên miệng, cố nén tiếng ợ.

“Caaa,” cậu thanh niên lên tiếng. “Gaaaaaa…”

Nhìn quanh, Louis nhận ra hiện giờ chỉ có mình anh bên nạn nhân. Văng vẳng từ đằng xa, anh có thể nghe thấy tiếng Joan Charlton hét lên bảo với cô tình nguyện viên rằng cáng cứu thương nằm ở trong gian vật dụng Phòng Hai. Louis thầm nghĩ có khi họ còn chẳng biết Phòng Hai ở xó xỉnh nào; suy cho cùng, đây là ngày đầu tiên họ đến đây làm việc. Hẳn là họ đã nhận được màn giới thiệu hoành tráng về ngành y. Tấm thảm trải sàn màu xanh giờ ướt sũng thứ hỗn hợp màu tím đục theo vòng tròn càng lúc càng lan rộng quanh phần đầu nát bấy của chàng trai bất hạnh; may thay, dịch não tủy đã ngừng chảy.

“Trong Nghĩa địa Thú cưng” cậu thanh niên khàn khàn… đoạn nhếch miệng cười. Nụ cười giống như nụ cười hoảng loạn, không chút vui thú của cô tình nguyện viên ban nãy kéo rèm.

Louis nhìn cậu chằm chằm, ban đầu anh không tài nào tin nổi những gì vừa lọt vào tai mình. Đoạn anh nghĩ hẳn anh vừa gặp ảo tưởng thính giác. Cậu ta phát ra những âm thanh rời rạc nên tiềm thức của mình mới biến chúng thành lời nói có ý nghĩa: chắp vá âm thanh thành trải nghiệm của riêng mình, anh tự nhủ. Song chuyện xảy ra không phải như thế, giây sau, anh buộc phải chấp nhận điều đó. Nỗi kinh hoàng điên rồ, chấn động quét qua, cả người anh sởn hết gai ốc, tưởng chừng cảm giác râm ran đang thực sự di chuyển lên xuống tay và dọc theo bụng thành từng đợt… dẫu thế, anh vẫn không muốn tin. Phải, âm tiết đã phát ra trên đôi môi bê bết máu của người thanh niên nằm trên sàn, vang lên trong tai Louis, nhưng điều đó chỉ có nghĩa ảo ảnh này vừa là thị giác vừa là thính giác.

“Cậu nói gì kia?” Anh thì thầm.

Và lần này, rành mạch như một con vẹt hoặc con quạ đã lột lưỡi eo éo cất tiếng, những lời cậu ta nói không nhầm đi đâu được: “Nó không phải Nghĩa địa thật sự…” Mắt cậu đờ đẫn, chẳng thu được hình ảnh gì, hằn máu; miệng nở nụ cười thật to tựa con cá chết.

Kinh hãi ồ ạt dâng lên trong Louis, bóp chặt lấy trái tim ấm nóng của anh bằng bàn tay lạnh ngắt. Nó khiến anh tiêu biến, càng lúc càng nhỏ nhoi, cho đến khi anh chỉ muốn đứng dậy, co giò chạy khỏi cái đầu bê bết máu me, méo mó đang cất tiếng nói trên sàn nhà phòng chờ bệnh xá. Anh là người không có niềm tin tôn giáo nào sâu sắc, chẳng mê tín dị đoan hay tâm linh thần bí. Anh không đủ tinh thần để tiếp nhận điều này… bất kể nó là gì.

Cố gồng mình để không bỏ của chạy lấy người, anh ép bản thân cúi xuống sát. “Cậu nói gì kia?” Anh hỏi thêm lần nữa.

Nụ cười ấy. Kinh khủng quá.

“Đất trong tim người cứng hơn đá, Louis,” cậu thanh niên hấp hối thều thào. “Người ta trồng thứ gì có thể… rồi chăm bón nó.”

Louis , anh thầm nghĩ, trí óc chẳng nghe lọt lời nào phát ra sau tên mình. Ôi Chúa ơi, cậu ta gọi mình bằng tên riêng.

“Cậu là ai?” Louis hỏi, giọng run rẩy, mỏng tang như giấy. “Cậu là ai?”

“Injun đem cá cho ta.”

“Sao cậu lại biết tên…

“Giữ sạch, bọn ta. Biết…”

“Cậu..”

“ Caa,” cậu thanh niên rên lên, giờ thì Louis tưởng chừng mình có thể ngửi thấy cái chết từ hơi thở, những vết thương bên trong, nhịp điệu bị mất, thất bại, hủy hoại.

“Gì kia?” Một thôi thúc cuồng loạn xuất hiện khiến anh choáng váng.

“Gaaaaaaaa…”

Người cậu thanh niên mặc đồ thể thao màu đỏ bắt đầu co giật. Bất thình lình, cậu ta như đông cứng, mọi cơ bắp đều khóa chặt. Trong thoáng chốc, mắt cậu ta không còn vẻ vô định nữa mà nhìn thẳng vào mắt Louis. Rồi mọi thứ đồng loạt biến mất. Louis cứ tưởng cậu ta sẽ nói, buộc phải nói lần nữa. Nhưng rồi mắt cậu thanh niên lại vô định… và bắt đầu mờ dần. Cậu ta qua đời.

Louis thừ người, lờ mờ nhận ra quần áo mình mặc đang bết vào người; toàn thân anh ướt sũng mồ hôi. Bỗng dưng bóng đêm trờ tới, nhẹ nhàng vung cánh che lấp đôi mắt, thế gian bắt đầu chao đảo làm anh muốn bệnh. Nhận thức chuyện đang xảy ra, anh khẽ quay đi khỏi nạn nhân, gục đầu xuống giữa hai đầu gối, ép móng tay ngón cái và ngón trỏ bên trái vào nướu răng mạnh đến độ bật máu.

Sau thoáng chốc, thế gian hiện rõ trở lại.