Chương 16
Một lúc lâu sau, anh bị đánh thức, tiếng động to đến mức anh ngồi bật dậy trên giường, tự hỏi liệu có phải Ellie ngã xuống sàn hay cũi của Gage bị sập hay không. Rồi mặt trăng ló rạng từ đằng sau đám mây, rót vào phòng ánh bạc lạnh lẽo, và anh trông thấy Victor Pascow đứng ngay trong hành lang. Tiếng động ban nãy là do cậu ta mở toang cánh cửa.
Cậu ta đứng đó, với cái đầu móp hẳn đằng sau thái dương bên trái. Máu khô trên mặt thành những sọc màu nâu đỏ như dân da đỏ sơn lên khi ra trận. Xương quai xanh chọc thẳng ra ngoài trắng hếu. Cậu ta nhe miệng cười.
“Đi nào, bác sĩ,” Pascow nói. “Chúng ta có chốn phải đi.”
Louis nhìn quanh. Vợ anh chỉ là một khối mờ nhạt dưới lớp chăn màu vàng, say sưa ngủ. Anh lại quay ra nhìn Pascow, cậu thanh niên đã từ giã cõi đời nhưng vì lý do gì đó vẫn chưa chết. Song Louis không cảm thấy sợ. Anh nhận ra nguyên nhân gần như ngay lập tức.
Đây chỉ là mơ, anh nghĩ, nhưng khi thở phào nhẹ nhõm, anh nhận ra mình đã thất kinh. Người chết không trở lại; về sinh lý, đó là chuyện bất khả thi. Cậu thanh niên này đang nằm trong ngăn đựng xác ở Bangor với hình xăm mà nhân viên khám nghiệm tử thi tạo ra – một vết cắt chữ Y đã được khâu lại. Có khi nhân viên đã bỏ não cậu ta vào khoảng trống trên ngực sau khi lấy mẫu mô và nhét giấy nâu vào lỗ hổng trong não để ngăn dịch rỉ ra ngoài – thế đơn giản hơn việc hì hụi đưa não vào lại hộp sọ như gắn miếng ghép vào bộ xếp hình . Cậu Carl, bố của Ruthie xấu số, kể với anh rằng nhân viên khám nghiệm tử thi hay làm thế, ông còn kể đủ thứ trên trời dưới biển khác mà anh đoán người sợ chết như Rachel nghe thấy thể nào cũng hét lên vì sợ hãi. Nhưng Pascow không có mặt ở đây; không thể nào, bạn hiền ơi. Pascow đang nằm trong ngăn đông với mảnh giấy đề thông tin quanh ngón chân. Và cậu ta chắc chắn không còn mang quần chạy bộ màu đỏ.
Nhưng anh không tài nào cưỡng lại mong muốn ngồi dậy. Mắt của Pascow gán chặt vào anh.
Anh lật chăn, vung chân xuống sàn. Tấm thảm xù xì – món quà mừng đám cưới mà bà ngoại của Rachel tặng vợ chồng họ ngày xưa – áp bề mặt lợn cợn lạnh ngắt lên lòng bàn chân của anh. Giấc mơ thật đến từng chi tiết. Nó thật đến độ anh không đi theo Pascow cho đến khi cậu ta quay người và bước xuống cầu thang. Trong anh trào dâng thôi thúc đi theo, nhưng anh không muốn bị một xác chết sống dậy chạm vào, ngay cả trong mơ.
Nhưng anh vẫn đi. Quần thể thao của Pascow ánh lên.
Họ bước qua phòng khách, phòng ăn, nhà bếp. Louis cứ nghỡ Pascow sẽ xoay ổ khóa rồi nâng chốt của cánh cửa từ nhà bếp thông ra nhà kho mà anh để chiếc xe wagon và chiếc Civic, nhưng Pascow chẳng làm vậy. Thay vì mở cửa, cậu ta đi xuyên qua nó. Trông thấy cảnh tượng này, Louis kinh ngạc thầm nhủ: Té ra là làm vậy à? Ấn tượng quá! Ai chẳng làm được.
Anh cũng bắt chước – và lấy làm kỳ khôi khi đập thẳng vào mặt gỗ cứng như đá. Rõ ràng anh là một người vô cùng thực tế, ngay cả trong mơ. Louis vặn tay nắm ổ khóa Yale, nâng chốt cửa rồi bước vào nhà kho kiêm ga ra. Pascow không còn ở đó. Louis tự hỏi hay Pascow đã biến mất rồi. Bóng hình trong mơ hay vậy mà. Cả nơi chốn cũng vậy – phút trước, ta đang trần truồng đứng cạnh hồ bơi, chào cờ cứng ngắc, bàn luận về trò tráo đổi vợ với Roger và Missy Dandridge chẳng hạn, thì phút sau, ta đang trèo lên núi lửa ở Hawaii. Có thể anh mất dấu Pascow vì giấc mơ của anh bắt đầu Màn II rồi.
Nhưng khi Louis bước ra khỏi ga ra, anh lại trông thấy cậu ta đứng dưới ánh trăng bàng bạc đằng sau bãi cỏ — đầu lối đi.
Giờ thì nỗi sợ trờ tới, khẽ khọt xuyên vào, lướt qua những lỗ hổng trong cơ thể anh, sặc sụa làn khói bẩn thỉu. Không muốn đi đến đó, anh dừng chân.
Pascow liếc ra sau lưng, hai con mắt tưới đẫm ánh trăng màu bạc. Louis bất lực cảm thấy bụng anh quặn lên kinh hãi. Khúc xương thò ra, vết máu khô khốc. Nhưng anh không tài nào cưỡng nổi đôi mắt ấy. Đây rõ ràng là giấc mơ về bị thôi miên, bị chi phối… lực bất tòng tâm, có lẽ là vậy, như việc anh không thể thay đổi cái chết của Pascow. Ta có thể mài đũng quần ở trường hai mươi năm nhưng ta vẫn chẳng làm được gì khi người ta khiêng vào một người bị húc thẳng vào thân cây mạnh đến độ hộp sọ toác hoác một lỗ to tướng. Gọi anh cũng không được tích sự gì, giống như gọi thợ sửa ống nước, thầy gọi mưa hay Ông nhà Glad [8E] .
Và dù những suy nghĩ ấy lướt qua đầu, vẫn có một lực kéo anh đến con đường. Anh bần thần đi theo chiếc quần thể thao chạy bộ, ánh lên sắc đỏ nâu khi nhuốm trăng, giống màu máu đã khô trên mặt Pascow.
Anh không thích giấc mơ này. Ôi Chúa ơi, anh không thích chút nào. Nó thật quá. Bề mặt sần sùi lạnh ngắt của thảm, việc anh không thể đi xuyên qua cánh cửa nhà kho dù trong những giấc mơ đúng nghĩa, một người có thể (hoặc nên có thể) đi xuyên qua cửa, qua tường… và giờ thì sương tối quét qua bàn chân trần của anh, cơ thể anh có thể cảm nhận gió đêm mơn man trên làn da chỉ độc quần Jockey. Dưới những tán cây, lá linh sam dính vào gót chân… lại thêm một chi tiết thực hơn hẳn cần thiết.
Thôi kệ đi. Thôi kệ đi. Mình đang ở nhà, nằm trên giường. Đây chỉ là mơ, bất kể nó sống động ra sao, và giống những giấc mơ khác, sáng hôm sau, mình sẽ thấy nó thật lố bịch. Khi thức giấc, tâm trí mình sẽ thấy nó rặt những điều vô lý.
Một nhành cây khô đâm vào bắp tay khiến anh nhăn mặt. Ở trước mặt, Pascow tựa cái bóng chuyển động, giờ thì nỗi sợ bên trong Louis như kết tinh thành một bức tượng chói lòa trong tâm trí: Mình đang đi theo người chết vào rừng, mình đang đi theo người chết vào Nghĩa địa Thú cưng, và đây không phải là mơ. Lạy Chúa giúp con, đây không phải mơ. Nó đang thực sự xảy ra.
Họ đi xuống ngọn đồi, băng qua hết khu rừng. Con đường ngoằn ngoèo tạo thành hình chữ S uốn lượn qua cây cối rồi vào bụi rậm. Anh không mang ủng. Đất nhão ra như thạch lạnh lẽo dưới chân, chộp lấy, giữ chặt rồi lưỡng lự buông ra. Những tiếng ì oạp gớm ghiếc vang lên. Anh có thể cảm nhận bùn ứa lên giữa những ngón chân, cố tách rời chúng ra.
Anh tuyệt vọng bám víu vào việc đây chỉ là mơ.
Nhưng nó không vơi đi.
Khi họ lên đến khoảng đất, mặt trăng một lần nữa ló rạng khỏi những đám mây, tưới ánh bạc rực rỡ rợn người xuống nghĩa trang. Những bia mộ xiêu vẹo – vốn là những mảnh ván, lon thiếc được cắt bằng kéo cắt sắt của bố rồi đóng thành hình vuông thô kệch, những mảnh đá phiến bị đập bể – rõ từng đường nét, đổ bóng đen tuyền, sắc sảo.
Pascow dừng chân gần bia mộ SMUCKY BÉ MÈO RẤT NGOAN rồi quay về phía Louis. Nỗi Kinh hoàng, sợ hãi, anh cảm nhận chúng lớn dần trong anh cho đến khi người anh bục ra do áp lực nhẹ nhàng nhưng khôn xiết. Pascow nhe nhởn cười. Đôi môi bê bết máu kéo ngược để lộ hàm răng, làn da rám nắng khỏe khoắn dưới ánh trăng trắng hếu như xương trùng lấp với màu bợt bạt của tử thi sắp được bọc vào vải liệm.
Cậu ta giơ tay chỉ về một phía. Louis nhìn theo, bất giác rên lên. Mắt anh trợn trừng, nắm tay phải chặn vào miệng. Má lạnh ngắt, trong nỗi kinh sợ khôn cùng, anh nhận ra nước mắt anh đã trào ra tự lúc nào.
Đống cây đổ mà ông Jud Crandall cảnh báo Ellie biến thành đống xương. Đống xương ấy đang chuyển động. Chúng rít ré, lanh canh va vào nhau, nào xương hàm dưới, xương đùi, răng hàm, răng cửa; anh trông thấy hộp sọ người và động vật toe toét cười. Xương ngón tay cành cạch. Còn kia là xương chân sứt vẹo đang gập tới gập lui những phần khớp xanh xao.
Chà, nó cử động kìa; nó đang trườn đi kìa…
Pascow tiến về phía anh, khuôn mặt máu me u ám dưới ánh trăng, chút lý trí còn sót lại trong Louis bắt đầu tan biến vào một suy nghĩ réo gọi, quay cuồng: Mày phải hét lên cho bản thân tỉnh dậy đi, có khiến Rachel Ellie Gage sợ hãi, đánh thức cả nhà cả khu vực cũng mặc, hét lên cho bản thân tỉnh dậy đi hét lên hétlênhétlênchobảnthântỉnhdậytỉnhdậytỉnhdậy…
Nhưng chỉ có tiếng thều thào mỏng tang như hơi thở phát ra, giống như tiếng đứa trẻ khom người tập huýt sáo.
Pascow tiến gần hơn rồi nói.
“Không được phép mở cửa,” cậu lên tiếng. Cậu ta cúi đầu nhìn Louis vì lúc này anh đã khuỵu gối xuống. Nụ cười không còn trên mặt cậu ta nữa. Ban đầu, Louis cứ tưởng biểu cảm trên khuôn mặt cậu là lòng trắc ẩn. Nhưng hóa ra chẳng phải trắc ẩn gì cả; chỉ có sự kiên nhẫn đến đáng sợ. Cậu ta vẫn chỉ về đống xương đang cục cựa. “Đừng vượt qua đấy, bất kể anh cảm thấy cần thiết đến mức độ nào, bác sĩ ạ. Ranh giới ấy không được phép phá vỡ. Hãy nhớ rằng nơi này sở hữu nhiều sức mạnh hơn anh biết. Nó rất cổ xưa và luôn ầm ì biến hóa. Hãy khắc cốt ghi tâm điều đó.”
Louis lại cố hét lên nhưng bất thành.
“Tôi đến với tư cách một người bạn,” Pascow nói, nhưng bạn có chính xác là từ mà cậu ta đã dùng không nhỉ? Louis nghĩ là không. Tựa hồ Pascow nói thứ tiếng nước ngoài mà Louis hiểu nhờ ma thuật trong giấc mơ… và bạn là từ gần nghĩa nhất với từ mà cậu ta dùng, do tâm trí Louis chật vật dịch ra. “Cáo chung của anh và cáo chung của tất cả những gì anh yêu thương đã tới rất gần rồi, bác sĩ.” Cậu ta đứng gần Louis đến độ anh có thể ngửi thấy mùi chết chóc trên người đối phương.
Pascow vươn tay đến.
Tiếng lanh canh điên người của những khúc xương.
Louis loạng choạng cố hết sức để trốn chạy khỏi bàn tay ấy. Tay anh đập vào một bia mộ khiến nó ngả xuống đất. Pascow cúi xuống, khuôn mặt choán hết bầu trời.
“Bác sĩ – hãy khắc ghi điều đó.”
Louis cố hét lên và thế gian quay cuồng biến mất – nhưng anh vẫn có thể nghe thấy tiếng xương cành cạch trong vòm trời đêm loáng trăng.