Chương 15
Cô đón anh ở cửa, và anh chỉ biết há hốc mồm. Cô mặc áo ngực ren anh thích, quần lót nửa xuyên thấu, ngoài ra không còn mảnh vải nào che thân.
“Trông em ngon lành quá,” anh nói. “Hai con đâu rồi?”
“Missy Dandridge trông cho mình rồi. Hai chúng ta có khoảng trời riêng đến tám giờ ba mươi…tức là hai tiếng rưỡi. Mình đừng lãng phí nó nhé.”
Cô áp người vào anh. Anh có thể ngửi thấy một làn hương dịu nhẹ, nồng nàn – là mùi tinh dầu hoa hồng chăng? Hai tay anh vòng ôm lấy cô; đầu tiên là quanh eo, và rồi tay anh lần xuống vòng ba của cô khi lưỡi cô khẽ mơn man trên môi anh, rồi vào trong miệng anh, nhẹ nhàng, mãnh liệt.
Khi nụ hôn thật dài ấy kết thúc, anh hỏi cô, giọng khàn khàn: “Em là bữa tối đấy à?”
“Tráng miệng,” cô nói rồi lả lướt, đê mê cọ phần thân dưới vào phần bụng và hạ bộ của anh. “Nhưng em hứa là anh sẽ không phải ăn bất cứ thứ gì anh không thích.”
Anh vươn tới thì cô vụt khỏi vòng tay anh rồi nắm lấy tay anh. “Mình lên tầng đã,” cô nói.
Cô kéo anh vào bồn tắm cực kỳ ấm áp, đoạn chậm rãi cởi quần áo cho anh và đưa anh vào làn nước. Sau khi mang chiếc găng tay bọt biển hơi thô ráp treo trên vòi hoa sen, cô nhẹ nhàng xát xà phòng lên người anh rồi xả lại với nước. Anh có thể cảm nhận ngày hôm nay – ngày đi làm đầu tiên đầy khủng khiếp – dần gột rửa khỏi người. Cô cũng đã dính nước, quần lót bết vào người như lớp da thứ hai.
Louis dợm đứng dậy khỏi bồn tắm thì cô khẽ đẩy anh ngồi lại.
“Gì…”
Và giờ thì găng tay bọt biển đang mơn trớn lấy anh – dịu dàng nhưng độ cọ sát gần như vượt ngưỡng chịu đựng, chậm rãi chuyển động lên xuống.
“Rachel…” Mồ hôi thi nhau túa ra trên người anh, nhưng không chỉ vì nước trong bồn quá nóng.
“Suỵt.”
Cảm giác ấy tưởng chừng kéo dài thiên thu – anh gần chạm tới đỉnh, bàn tay trong lớp găng chậm lại, gần như ngừng hẳn. Nhưng nó không ngừng và bóp chặt lấy anh, rồi lại thả lỏng, lại bóp chặt cho đến khi anh ra mạnh đến độ lùng bùng lỗ tai.
“Chúa ơi,” anh run rẩy nói khi có thể bật thành tiếng. “Em học điều đó ở đâu thể”
“Hướng đạo sinh nữ,” cô nghiêm nghị nói.
Cô hầm liu riu món bò Stroganoff trên bếp lúc hai người ở trong bồn tắm, và dù lúc bốn giờ, Louis thề chắc phải đến Halloween anh mới có lòng dạ để ăn, nhưng rốt cuộc, anh ngấu nghiến đến hai phần.
Sau đó, cô dẫn anh lên tầng trên.
“Giờ thì để xem anh làm được gì cho em nào,” cô nói.
Xét từ đầu chí cuối, Louis đánh giá anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Khi mọi chuyện xong xuôi, Rachel mặc lại bộ đồ ở nhà màu xanh quen thuộc. Louis mặc áo ca rô và quần nhung tăm lùng thùng – mà Rachel hay gọi là ấu trùng của anh – rồi đi đón con.
Missy Dandridge muốn biết về tai nạn nên Louis kể sơ cho cô nghe, nhưng có lẽ những gì anh nói còn ít hơn thông tin cô có thể đọc được trên tờ Nhật báo Bangor ngày mai. Anh không thích làm vậy — nó khiến anh cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ ngồi lê đôi mách – nhưng Missy không chịu nhận tiền trông con giùm hai vợ chồng, mà anh thì thấy rất biết ơn khi cô cho anh và Rachel một buổi tối nồng thắm.
Gage ngủ khi Louis đi chưa được một cây số rưỡi từ nhà Missy về nhà, còn Ellie thì ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhòe nước. Anh thay tã mới cho Gage, mặc đồ ngủ cho cậu bé rồi thả con trai vào cũi. Đoạn anh đọc truyện cho Ellie. Như thường lệ, cô bé mè nheo đòi đọc cuốn Nơi những điều hoang dại , bởi bản thân cô bé vốn cũng hoang dại vô cùng. Louis thuyết phục con gái nghe câu chuyện Con mèo trong chiếc nón . Anh bế con gái lên tầng được năm phút thì cô bé chìm vào giấc ngủ, Rachel ghém chăn cho con.
Khi anh xuống tầng dưới, Rachel đang ngồi trong phòng khách với ly sữa. Cuốn tiểu thuyết kỳ bí của Dorothy Sayers đang để mở trên đôi chân dài miên man của cô.
“Louis, anh có thật sự thấy ổn không?”
“Em yêu, anh ổn mà,” anh đáp. “Cảm ơn em. Vì tất cả.”
“Em hân hạnh được phục vụ anh chu đáo,” cô nói, khẽ mỉm chi. “Anh có qua nhà ông Jud uống bia không?”
Anh lắc đầu. “Đêm nay thì không. Anh mệt rã rời rồi.”
“Hy vọng một phần là do em.”
“Anh nghĩ là có đấy.”
“Thế anh uống sữa đi, bác sĩ, rồi mình đi ngủ.”
Anh cứ tưởng mình sẽ nằm thao thức giống thời anh còn đi thực tập và những ngày nhiều biến cố sẽ trở đi trở lại trong đầu anh. Thế mà anh nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, như thể trượt xuống tấm ván nghiêng không chút ma sát. Anh từng đọc được ở đâu đó rằng một người bình thường chỉ mất bảy phút để ngắt mọi công tắc và tháo bỏ gánh nặng của ngày dài. Bảy phút để tâm thức và tiềm thức xoay vần, như bức tường lừa gạt trong khu nhà ma của công viên giải trí. Nó có gì đó thật ma mị.
Anh gần như phiêu du vào giấc ngủ khi nghe thấy giọng Rachel tựa ngân lên từ đằng xa: “… ngày mốt.”
“Hửmmmmm?”
“Jolander. Bác sĩ thú y. Anh ấy sẽ đến mang Church đi vào ngày mốt.”
“Ô.” Church. Tranh thủ trân trọng hai hòn của mình khi còn đi nhé, Church cưng, anh nghĩ rồi trôi tuột khỏi tất cả, thẳng xuống hố, ngủ thật sâu, không chút mộng mị.