← Quay lại trang sách

Chương 18

Đến mười giờ, đại diện của công ty dược Upjohn không xuất hiện, Louis bỏ cuộc và gọi điện cho Văn phòng Đào tạo. Sau khi anh trao đổi với Stapleton, cô bảo sẽ gửi bản sao hồ sơ của Victor Pascow qua ngay lập tức. Lúc anh gác máy, trình dược viên của Upjohn đã đến nơi. Anh ta chẳng đòi tặng Louis gì, chỉ hỏi liệu anh có hứng thú muốn mua vé giảm giá cho các trận của New England Patriots thi đấu mùa giải này hay không.

“Không,” Louis đáp.

“Tôi cũng không nghĩ anh quan tâm,” anh chàng Upjohn thất vọng ra mặt rồi ra về.

Đến trưa, anh đi bộ tới Hang Gấu mua sandwich cá ngừ cùng một lon Coca Cola. Anh đem chúng về văn phòng, ăn trưa trong lúc xem hồ sơ của Pascow. Anh đang tìm xem có tiếp điểm gì với anh, hay với Bắc Ludlow, nơi tọa lạc Nghĩa địa Thú cưng hay không… anh mơ hồ tin rằng phải có cách giải thích hợp lý cho sự kiện kỳ quặc như thế. Biết đâu cậu ta lớn lên ở Ludlow – từng chôn chó hay mèo ở đó cũng nên.

Song anh không tìm ra tiếp điểm nào. Pascow là người vùng Bergenfield, New Jersey, đến Đại học Maine tại Orono để học kỹ sư điện. Trong vài trang đánh máy ngắn ngủi, Louis không thấy mối liên kết nào giữa anh và chàng thanh niên đã thiệt mạng ở sảnh tiếp khách – tất nhiên chỉ trừ việc họ đều là người trần mắt thịt.

Anh hút nốt ngụm nước ngọt cuối cùng, lắng nghe tiếng ống hút rồn rột ở dưới đáy, đoạn dọn dẹp rác rến. Bữa trưa nhẹ nhàng nhưng anh ăn thấy rất ngon miệng. Không có gì khúc mắc ở đó… cảm xúc cũng đã bớt rối bời, thật sự là thế. Hiện chưa có gì. Những cơn run không tái diễn, và giờ thì nỗi kinh hoàng ban sáng giống như một bất ngờ kinh khủng, vô nghĩa, tựa chiêm bao, vô giá trị.

Anh gõ ngón tay lên sổ, nhún vai rồi lại nhấc điện thoại lên. Anh gọi Trung tâm Y tế Đông Maine và yêu cầu nối máy cho nhà xác.

Sau khi kết nối với Nhân viên Khám nghiệm tử thi, anh giới thiệu bản thân rồi nói, “Chỗ các anh giữ xác của một trong số các sinh viên chúng tôi, Victor Pascow…”

“Cái xác đó không còn ở đây đâu,” đầu dây bên kia nói. “Cậu ta đi rồi.”

Họng của Louis thắt lại. Mãi lúc sau, anh mới lúng búng lên tiếng. “Sao kia?”

“Thi thể của cậu ta được đưa bằng máy bay về cho bố mẹ vào khuya đêm qua. Nhân viên Nhà xác Brookings-Smith đến tiếp nhận rồi. Họ vận chuyển trên chuyến Delta, ờ…” Giấy lật loạt soạt. “Delta Số hiệu 109. Chứ anh tưởng cậu ta đi đâu? Đi nhảy đầm ngoài Show Ring chắc?”

“Không” Louis đáp. “Làm gì có. Chỉ là…” Chỉ là cái gì? Mà anh đang làm cái quái gì đây, không dưng tìm tòi bóc tách? Chẳng có cách nào bình thường để ứng phó với việc này cả. Đành phải để nó qua đi, đánh dấu, lãng quên. Bất cứ hành động khác cũng chỉ chuốc họa vào thân mà chẳng đi đến đâu. “Các anh giải quyết nhanh quá,” anh nói đại.

“Chà, cậu ấy được giải phẫu chiều qua…” Lại tiếng lật giấy loạt soạt ấy – “khoảng tầm ba giờ hai mươi, bác sĩ Rynzwyck. Khi đó, bố nạn nhân đã thực hiện mọi thủ tục. Tôi đoán thi thể về đến Newark lúc hai giờ sáng.”

“Ồ. Chà, nếu vậy…”

“Trừ khi một trong những người vận chuyển mắt nhắm mắt mở gửi nhầm chỗ khác,” nhân viên khám nghiệm tử thi đùa vui. “Anh biết sao không, chúng tôi từng gặp trường hợp ấy rồi, nhưng chưa lần nào với Delta. Delta làm kỹ lắm. Chúng tôi từng có một gã chết khi đi câu cá tít ở quận Aroostook, tại một cái làng bé tí chỉ có dăm ba tọa độ trên bản đồ. Tên này mắc nghẹn khoen lon bia lúc đang nốc tì tì. Hội bạn mất đến hai ngày mới mang được gã trở về từ rừng thiêng nước độc, và anh biết rồi đấy, đến lúc này thì hên xui Forever Goop mới nhận. Nhưng họ vẫn nhét cái xác vào và cầu mong điều tốt đẹp nhất. Họ gửi gã này về nhà ở Grand Falls, Minnesota trong khoang hàng hóa của một hãng máy bay nào đó. Rồi mọi sự bung bét từ đây. Họ gửi thi thể đến Miami, rồi đến Des Moines, Fargo, sau đó là Bắc Dakota. Mãi mới có người nhận ra, nhưng đến lúc ấy, đã thêm ba ngày trôi qua. Vẫn chưa ai nhận. Có khi họ tiêm vào cái xác Kool-Aid chứ chẳng phải Jaundaflo. Gã này đen thui thùi lùi và hôi như thịt heo ôi. À, đấy là tôi nghe người ta kể lại như thế. Sáu người vận chuyển hàng hóa đổ bệnh kia mà.”

Đầu dây bên kia cười ha hả.

Louis nhắm mắt và nói, “Chà, cảm ơn anh…”

“Tôi có thể cho anh số điện thoại nhà của bác sĩ Rynzwyck nếu anh muốn, bác sĩ ạ, nhưng buổi sáng ông ấy hay đi Orono chơi gôn lắm.” Lại tiếng cười sảng khoái ấy.

“Thôi,” Louis đáp. “Thôi, thế này là được rồi.”

Anh gác máy. Hãy để điều này đặt dấu chấm hết cho nó, anh nghĩ. Khi mày mơ giấc mơ điên rồ ấy, hoặc bất kể nó là gì, thi thể của Pascow gần như chắc chắn đang nằm trong nhà tang lễ Bergenfield. Đóng lại nó ở đây thôi; hãy để nó khép lại.

Chiều hôm ấy, trong lúc lái xe trở về nhà, một cách giải thích đơn giản về bùn đất ở cuối giường cuối cùng cũng đã hiện lên trong đầu, khiến sự nhẹ nhõm trào dâng trong anh.

Anh đã bị mộng du, do tai nạn bất ngờ và cực kỳ khủng khiếp vào ngày đầu tiên làm việc mà ra. Anh đã phải chứng kiến sinh viên bị thương nguy kịch và mất mạng trong bệnh xá của mình.

Nó giải thích tất cả. Giấc mơ thật đến vô cùng vì phần lớn đều là thực – cảm giác tấm thảm cọ vào, sương lạnh ngắt và tất nhiên là cả cành cây khô quệt rách tay anh. Nó giải thích lý do Pascow có thể đi xuyên qua cửa, còn anh thì không.

Một hình ảnh hiện lên trong tâm trí anh, hình ảnh Rachel bước xuống cầu thang đêm qua và nhìn thấy cảnh anh tông vào cửa sau, bởi trong mơ anh đang cố đi xuyên qua. Nghĩ đến đó, anh cười toe. Cô mà nhìn thấy thể nào cũng được dịp hoảng hồn.

Sau khi dựng giả thuyết mộng du trong đầu, anh đã có thể phân tích nguyên nhân của giấc mơ – và anh bóc tách khá hăng hái. Anh đã đi bộ đến Nghĩa địa Thú cưng vì nó gắn liền với khoảnh khắc áp lực mới xảy ra gần đây. Nói đúng hơn, nó là nguyên nhân khiến vợ chồng anh cãi nhau to… và ngoài ra, anh hăm hở nghĩ, tâm tưởng anh gắn kết nó với lần đầu tiên con gái anh trực tiếp chạm trán với cái chết – hẳn tiềm thức của anh đã vật lộn với điều này vào đêm qua, khi anh đi ngủ.

May mà mình về nhà bình yên vô sự – mình thậm chí còn không nhớ đoạn đó. Chắc mình đi về trong vô thức.

Cũng mừng là anh đã về. Anh thật không tưởng nổi sự tình sẽ ra sao nếu sáng hôm nay, anh tỉnh dậy bên mộ chú mèo Smucky trong trạng thái mất phương hướng, người ướt đẫm sương đêm, sợ đến hồn xiêu phách lạc – và không nghi ngờ gì nữa, Rachel cũng thế cho xem.

Nhưng chuyện qua rồi.

Đặt dấu chấm hết cho nó, Louis nghĩ mà như trút được tảng đá khổng lồ. Phải, nhưng còn những điều cậu ta thều thào lúc sắp chết thì sao? Tâm trí anh cố vặn vẹo, nhưng Louis dập nó đi ngay lập tức.

Tối hôm đó, trong lúc Rachel ủi quần áo, Ellie và Gage ngồi chung ghế, say sưa xem Chương trình Rối , Louis nói với vợ rằng anh tản bộ một lúc để hít khí trời.

“Anh có về nhà kịp để giúp em cho Gage ngủ không?” Cô hỏi mà không ngẩng đầu lên từ bàn ủi. “Anh biết con dễ ngủ hơn khi có anh bên cạnh mà.”

“Được thôi,” anh đáp.

“Bố đi đâu vậy ạ?” Ellie hỏi, mắt vẫn dán vào ti vi. Kermite sắp sửa bị Cô Heo đấm thẳng vào mắt.

“Bố ra ngoài một chút, con yêu.”

“Vậy ạ?”

Thế rồi Louis rời nhà.

Mười lăm phút sau, anh đã đến Nghĩa địa Thú cưng, tò mò nhìn quanh và cố không choáng ngợp trước cảm giác déjà vu . Không nghi ngờ gì nữa, anh đã từng đến đây: bia mộ nho nhỏ để tưởng niệm chú mèo Smucky đã bị gạt đổ. Anh làm gạt đè lên nó khi bóng hình Pascow tới gần, một trong những chi tiết gần cuối anh còn nhớ về giấc mơ. Louis lơ đễnh dựng nó ngay lại và bước đến đống cây đổ.

Anh không thích nó. Ký ức về những cành cây và cây khô trắng hếu do dãi dầu sương gió biến thành đống xương vẫn đủ sức khiến anh lạnh gáy. Anh bắt mình vươn tay ra, chạm lấy một cành. Chênh vênh trên đống cây lổn ngổn, nó lăn lông lốc và rơi xuống, nảy xuống dưới. Louis nhảy ra sau một bước.

Anh bước dọc theo đống cây đổ, hết trái rồi lại phải. Hai bên, cây bụi mọc um tùm, ken dày đến độ không thể đi qua. Đây cũng chẳng phải loại bụi rậm mà ta cố tình đâm vào được – Louis đoán người nào có đầu óc sẽ chẳng dại gì làm thế. Có những bụi thường xuân độc tươi tốt mọc sát đất (cả đời mình, Louis đã nghe không biết bao nhiêu người khoác loác miễn nhiễm với loại cây này, nhưng anh biết gần như chẳng có ai được vậy) và sâu bên trong tua tủa những cái gai gớm ghiếc, to chưa từng thấy.

Louis quay lại giữa đống cây đổ. Anh nhìn nó, hai tay đút túi quần sau.

Đừng bảo anh định trèo lên đấy nhé?

Dại gì mà làm vậy, đại ca. Ai đời làm trò ngu độn như thế?

Tốt lắm. Anh vừa bù tôi phát sốt đây này, Lou. Leo trèo cho cố đi, lại vào bệnh xá của mình do gãy mắt cả bây giờ.

Chứ còn gì nữa! Với cả trời tối rồi.

Hoàn toàn bình tĩnh, hoàn toàn kiểm soát bản thân, Louis bắt đầu leo lên đống cây đổ.

Leo được nửa đường, anh cảm nhận nó cục cựa dưới chân, phát ra tiếng lạch cạch kỳ lạ.

Xương lăn lông lốc, bác sĩ ạ.

Khi đống cây rung chuyển thêm lần nữa, Louis leo xuống. Vạt áo của anh đã tuột khỏi cạp quần.

Chạm nền đất cứng mà không gặp trục trặc gì, anh phủi vỏ cây vụn nát khỏi tay. Anh trở lại con đường mòn dẫn về tổ ấm – về với hai bảo bối thích nghe kể chuyện trước khi ngủ, về với Church, chú mèo đang tận hưởng ngày cuối cùng điện nước đầy đủ, sát thủ tình trường, trở về với tách trà trong nhà bếp cùng vợ sau khi con cái đã yên giấc.

Anh nhìn bao quát khoảng đất một lần nữa trước khi rời đi, ấn tượng trước cái im lìm xanh xao của nó. Sương mù từ đâu kéo tới bay là là dưới mặt đất, len lỏi quấn quanh các bia mộ. Những vòng tròn đồng tâm ấy… như thể bao thế hệ trẻ em Bắc Ludlow này đã tự dựng nên một mô hình Stonehenge thu nhỏ.

Nhưng Louis, liệu chỉ có vậy thôi sao?

Ban nãy dù chỉ kịp liếc nhìn bên kia đống cây đổ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trước khi chúng rung lắc khiến anh lo ngại trèo xuống, anh dám thể có một con đường phía sau dẫn sâu vào khu rừng

Chẳng liên quan gì đến anh, Louis ạ. Bỏ qua chuyện này đi.

Được rồi đại ca.

Tối đó, sau khi Rachel đi ngủ, anh thức thêm một tiếng đồng hồ đọc chồng báo y khoa mà anh từng đọc một lần, không chịu chấp nhận chỉ cần nghĩ đến việc vào giường – đi ngủ – là anh đã đủ căng thẳng. Trước đây, anh chưa lần nào gặp tình trạng mộng du, và không có cách nào để khẳng định lần vừa rồi là duy nhất… cho đến khi nó tái diễn, hoặc không tái diễn.

Anh nghe thấy Rachel ra khỏi giường, đoạn cô khẽ khàng gọi vọng xuống, “Lou ơi? Anh ơi? Anh có lên ngủ không?”

“Anh lên đây,” anh nói, tắt đèn bàn làm việc rồi lên phòng.

Hôm đó, anh tốn kha khá thời gian chứ không chỉ bảy phút để sập nguồn. Lắng tai nghe tiếng thở an bình, đều đều của Rachel đang say giấc bên cạnh, bóng ma Victor Pascow càng lúc càng thực hơn. Cứ mỗi lần nhắm mắt, anh lại trông thấy cửa bật mở, để rồi Ngôi sao Khách mời Đặc biệt Của Chúng ta, Victor Pascow, lại xuất hiện trong chiếc quần chạy bộ, nhợt nhạt dưới sắc rám nắng mùa hè, xương quai xanh chọc thẳng ra ngoài.

Dần dần trôi dạt vào giấc ngủ, anh tưởng tượng cảm giác tỉnh giấc lạnh run trong Nghĩa địa Thú cưng, trông thấy những vòng tròn đồng tâm tắm trong ánh trăng, cảm giác phải đi bộ về nhà dọc theo đường mòn băng qua rừng cây. Nghĩ đến đấy, anh lại giật mình tỉnh giấc.

Quá nửa đêm, giấc ngủ cuối cùng cũng lần mò đến từ một góc khuất rồi chiếm giữ lấy anh. Anh ngủ không chút chiêm bao. Anh tỉnh dậy đúng bảy giờ ba mươi phút nhờ tiếng mưa thu lạnh lẽo rào rào đập vào cửa sổ. Anh lật chăn lên với chút lo âu. Tấm khăn trải giường sạch đẹp như lau như li. Người theo chủ nghĩa hoàn hảo còn khuya mới mô tả đôi chân ngón khoằm cùng gót chân thô sần của anh như thế, nhưng chỉ ít chúng sạch sẽ.

Louis bất giác huýt sáo véo von trong nhà tắm.