← Quay lại trang sách

Chương 35

Louis Creed nhận ra ngày cuối cùng anh được tận hưởng niềm hạnh phúc thật sự trong đời là ngày 24 tháng 3 năm 1984. Những điều sắp sửa ập đến, lăm le trên đầu họ như quả tạ chết người, còn cách đó sáu tuần nữa, nhưng khi ngẫm lại sáu tuần ấy, anh chẳng thấy ngày nào nổi bật với màu sắc tương tự, ảnh hưởng tương tự. Anh đoán dù những biến cố khủng khiếp ấy không xảy ra, ngày hôm ấy vẫn khắc ghi trong lòng anh mãi mãi. Bởi anh nghĩ, suy cho cùng, những ngày thực sự tuyệt vời — tuyệt vời từ đầu chỉ cuối – rất hiếm hoi. Có khi xét trong trường hợp lý tưởng nhất, cả cuộc đời con người chứa chưa tới một tháng những điều thực sự tuyệt vời. Louis có cảm tưởng Chúa trời, đấng uyên thâm khôn cùng, lại rất hào phóng khi ban phát nỗi đau.

Hôm ấy là chiều thứ Bảy, anh ở nhà trông Gage cho Rachel và Ellie đi mua tạp hóa. Hai mẹ con đi cùng ông Jud bằng chiếc xe bán tải IH ’59 cũ kỹ và loảng xoảng, nhưng lý do không phải vì chiếc Civic hỏng hóc gì mà là vì ông cụ thật sự thích đi cùng hai mẹ con. Rachel hỏi Louis ạnh có trông Gage được không, anh đáp tất nhiên là có. Anh vui khi thấy cô ra ngoài cho khuây khỏa; sau mùa đông ở Maine, phần lớn là chôn chân ở Ludlow, anh nghĩ vợ mình cần được thỏa sức đổi gió để bớt tù túng. Tuy trước đến nay, cô chẳng mảy may phàn nàn gì về việc này, anh vẫn cảm thấy cô dần trở nên bức bối.

Tầm hai giờ chiều, Gage ngủ dậy, cấm cảu và khó chịu. Cậu bé đã ngộ ra chân lý Lên Hai Là Phải Quấy và mạnh dạn áp dụng. Louis thử dăm ba cách để mua vui cho Gage nhưng không ăn thua. Họa vô đơn chí, cậu bé khó chiều còn làm một bãi rõ to, và nó chẳng nên thơ chút nào với Louis khi anh phát hiện một viên bi màu xanh ngay giữa bãi chất thải của cậu con trai. Là viên bi của Ellie. May mà con anh không chết nghẹn. Anh quyết định đống bi phải lên đường ngay – thứ gì trong tầm tay của Gage đều phi thẳng vào miệng thằng bé – song quyết định ấy dù rất đáng tán dương lại chẳng được tích sự gì trong việc làm cho đứa trẻ vui vẻ cho đến khi mẹ về.

Louis nghe thấy tiếng gió xuân ùa về hun hút quanh nhà, đổ những vệt sáng tối xen kẽ lên mảnh đất của nhà bà Vinton bên cạnh, bỗng anh nhớ đến con diều Kền Kền mà anh nổi hứng rinh về chừng năm, sáu tuần trước trên đường từ trường đại học về nhà. Anh mua cả dây thì phải: Ô vì Chúa, anh có mua!

“Gage!” Anh cất tiếng. Gage vừa nhặt được cây bút sáp Crayola màu xanh như màu nước mũi thò lò dưới chân ghế dài, nên giờ đang hí hoáy nguệch ngoạc vào cuốn sách yêu thích của Ellie – lại một mồi lửa thổi bùng lên cảnh huynh đệ tương tàn đây , Louis thầm nghĩ và nhe răng cười. Nếu Ellie om sòm về những hình rồng bay phượng múa mà Gage kịp họa vào cuốn Nơi chốn Hoang dại trước khi Louis kịp lấy lại cuốn sách, Louis chỉ việc nhắc đến báu vật độc nhất vô nhị mà anh phát hiện trong tã của Gage.

“Con nghe!” Gage đáp lại đầy lanh lợi. Cậu bé đã nói khá sõi; Louis đánh giá cậu con của mình cũng thông minh lai láng ra phết.

“Con muốn đi chơi không?”

“Muốn di chơi!” Cape phấn khởi hùa theo, “Muốn di chơi. Giày con dâu bộ”.

Nếu được viết dùng theo cách phát âm, cả câu sẽ trở thành: Dài con đau bó? Dịch ra là Đôi giày của con đâu rồi bố ? Lắm lúc Louis lại thấy choáng váng trước lời Cape nói, không phải vì nó dáng yêu mà là vì anh cảm nhận trẻ con nói năng chẳng khác nào những người dân nhập cư học ngoại ngữ một cách bát nháo nhưng tương đối dễ mến. Anh biết trẻ em phát ra tất cả những âm thanh mà thành quản cho phép… âm rung khó nhằn với những sinh viên Pháp năm nhất, những âm gần trong thành hầu của thổ dân Úc, những phụ âm đặc và trúc trắc của tiếng Đức, Con người mất đi khả năng này khi học tiếng Anh, và lúc này dây, Louis tự hỏi (không phải lần đầu) liệu tuổi thơ là thời kỳ để quên hơn là để học.

Hồi sau, vị trí đôi dài của Gage cũng được xác định… chúng nằm dưới ghế dài. Một trong những diều Louis chiêm nghiệm là trong các gia đình có con nhỏ, sau một thời gian, khu vực dưới ghế dài trong phòng khách sẽ phát ra lực điện từ mạnh và bí ẩn đủ sức hút các loại rác rến trên trời dưới biển - từ chai lọ, kim băng cho đến bút sáp màu gỉ mũi và các số tạp chí Phố Mè dính đầy vụn thức ăn giữa các trang.

Tuy nhiên, áo khoác của Gage không nằm dưới ghế – nó nằm giữa cầu thang. Chiếc mũ lưỡi trai Red Sox, món đồ mà Gage không chịu bước ra khỏi nhà nếu không đội nó trên đầu, là khó tìm nhất, vì nó nằm đúng chỗ — trong tủ quần áo. Thì bình thường, ấy là nơi cuối cùng họ lục tìm.

“Đi đâu bố?” Gage thân thiện hỏi và chìa một tay cho bố.

“Đi qua khoảnh đất nhà bà Vinton,” anh đáp. “Bố con mình đi thả diều.”

“Thả dìu?” Gage e ngại nói.

“Con sẽ thích mê cho xem,” Louis hứa. “Đợi một phút đi bé con.”

Cả hai bố con bước vào ga ra. Tìm thấy chùm chìa khóa, Louis mở tủ chứa đồ con con rồi bật đèn lên. Sau hồi lục lọi, anh thấy con diều vẫn nằm trong túi đựng của cửa hàng, còn nguyên hóa đơn thanh toán. Anh mua nó khi tâm trạng dưới đáy hồi giữa tháng Hai, khi tâm hồn anh thét gào đòi chút hy vọng le lói.

“Đó ạ?” Gage hỏi. Phiên bản đầy đủ lời Gage muốn nói là Thứ bố đang cầm là cái gì vậy ạ?

“Là con diều,” Louis trả lời rồi lối nó ra khỏi túi. Gage quan sát với vẻ mặt hứng thú khi Louis trải con diều Kền Kền với đôi cánh làm bằng nhựa cứng dài khoảng một mét rưỡi. Đôi mắt lồi to đỏ ngầu chĩa về phía hai bố con từ cái đầu nhỏ cắm trên cổ trụi lông màu hồng, xương xẩu.

“Chim!” Gage hét lên. “Chim, bố ơi! Có chim!”

“Phải, đây là một con chim,” Louis gật gù, dán lại các mối vào vị trí đằng sau con diều rồi lục lọi thêm lần nữa tìm 150 mét dây thả diều anh mua cùng. Nhìn ra sau lưng, anh cam đoan với cậu con trai thêm lần nữa: “Con sẽ thích mê cho xem, đại ca.”

Và đúng là Gage thích mê.

Hai bố con đem diều vào mảnh đất nhà bà Vinton, Louis đưa con diều bay lên bầu trời lộng gió cuối tháng Ba ngay lần đầu tiên, dù lâu lắm rồi anh chưa thả diều lại… kể từ khi anh bao nhiêu tuổi ấy nhỉ? Mười hai? Hai mươi ba năm về trước ư? Chúa ơi, khủng khiếp quá.

Bà Vinton là một bà cụ tầm tuổi ông Jud, nhưng sức khỏe yếu hơn ông nhiều. Bà sống trong căn nhà gạch đầu mảnh đất (từ ngày xửa ngày xưa, nơi này đã được gọi là Đất Nhà Vinton, có lần ông Jud kể với Louis như thế), song hiện tại, bà hiếm khi bước ra ngoài. Mảnh đất chạy ra sau căn nhà, tiếp giáp với khu rừng – khu rừng dẫn đến Nghĩa địa Thú cưng và sau đó là khu đất chôn cất của người Micmac.

“Diều bay kìa bố!” Gage hét lên.

“Phải, con ngắm nó bay đi!” Louis đáp lại thật to, cười ha hả, vui mừng. Anh nới thêm dây nhanh đến độ dây nóng ran và thiếu điều tóe lửa trong lòng bàn tay. “Nhìn Kền Kền kìa, Gage! Bay cho thiên hạ lác mắt!”

“Lác mắt!” Gage ré lên, cười giòn tan sung sướng. Mặt trời ló rạng từ đằng sau đám mây xuân xám xịt to đùng, và trong tích tắc, chừng như nhiệt độ vừa tăng lên ba độ. Họ tắm mình trong cái ấm áp rạng ngời, lúc chớp lúc tắt của tiết trời tháng Ba đang cựa mình sang tháng Tư, trong mảnh đất cỏ úa tàn nhà bà Vinton; trên đầu họ, con diều Kền Kền bay vào thiên thanh, càng lúc càng cao, sải đôi cánh nhựa bắt cơn gió hun hút, căng tràn, nhìn xuống thế gian phát lộ hình dạng thực, hình dáng mà những người vẽ bản đồ trông thấy trong giấc mơ; mảnh đất nhà bà Vinton phủ màu trắng đìu hiu, chỗ nào tuyết rút, chỗ đó có mạng nhện chăng, nhưng giờ đây, nó không còn là mảnh đất đơn thuần nữa mà là một hình bình hành to lớn, hai phía được bao bọc bởi tường đá, một mặt giáp đường, dòng suối thẳng thớm màu đen cùng thung lũng sông – con diều Kền Kền thu trọn toàn bộ cảnh vật vào đôi mắt đỏ ngầu cao ngất. Nó trông thấy con sông như thanh thép xám lạnh lẽo với những mảnh băng còn trôi lềnh phềnh; phía bên kia, nó thấy Hampden, Newburgh, Winterport, với một con tàu neo trong bền; có lẽ nó còn thấy Nhà máy St Segis ở Bucksport bên dưới lớp khí mà nó thải ra, hoặc thấy cả rìa của đất liền, nơi sóng Đại Tây Dương vốn và xô vào bờ đá.

“Nhìn nó bay kìa Gage!” Louis hét lên, cười không ngớt.

Gage ngửa đầu ra sau nhiều đến mức khéo thì ngã lăn xuống đất. Nụ cười rộng đến tận mang tai hiện trên mặt. Cậu bé vẫy tay với con diều.

Louis thả lỏng một chút rồi bảo Gage chìa tay ra. Cậu bé làm theo mà chẳng buồn nhìn. Mắt cậu cứ thế dán chặt vào con diều chao nghiêng, uốn lượn trong gió, thoăn thoắt đổ bóng trên mảnh đất.

Louis quấn dây diều hai vòng quanh tay Gage, đến lúc này, cậu bé mới nhìn xuống, ngẩn tò te trước lực kéo mạnh.

“Gì vậy!” Cậu bé hỏi.

“Con thả diều đi,” Louis nói. “Con lèo lái đi, chàng trai. Là diều của con mà.”

“Gage thả nó sao?” Gage thốt lên, chừng như cậu không đặt câu hỏi với bố mà tự nhủ với bản thân. Cậu thử giật dây; con diều gật gù giữa bầu trời thênh thang gió. Gage giật dây diều mạnh hơn làm con diều sà xuống. Louis và con trai cười nắc nẻ. Gage giơ bàn tay kia lên quơ quàng, thế là Louis nắm lấy tay con. Hai bố con cứ thế đứng đó, trong mảnh đất nhà bà Vinton, ngẩng đầu ngắm diều bay.

Đó là khoảnh khắc bên cạnh con trai mà Louis khắc ghi mãi trong lòng. Ngày còn bé, anh thả hồn mình theo cánh diều, và giờ đây, anh bất giác nhận ra anh đang hòa vào Gage, con trai anh. Anh cảm thấy mình như thu nhỏ lại cho đến khi vừa căn nhà bé xíu của Gage, nhìn ra ngoài cửa sổ vốn là đôi mắt của cậu bé – nhìn thế giới bên ngoài rộng lớn làm sao, chói chang làm sao, thế giới nơi mảnh đất nhà bà Vinton to không kém gì Bình nguyên Muối Bonneville, nơi con diều vùng vẫy trên không trung cách anh hàng cây số, dây diều loạt soạt trong tay tựa sinh vật sống, còn gió cứ thế hát vang xung quanh, thổi tung mái tóc.

“Diều bay!” Gage reo lên với bố, và Louis vòng một tay quanh vai Gage, thơm lên gò má hây hây hồng dại nhờ gió gieo nụ.

“Bố thương con lắm, Gage ạ,” anh nói – lời nói giữ kín giữa hai bố con, và thế là ổn.

Chỉ còn chưa tới hai tháng sống trên đời, Gage cười ré lên sung sướng. “Diều bay! Diều bay, bố ơi!”

Hai người bọn họ vẫn mải mê thả diều khi Rachel và Ellie trở về nhà. Diều bay cao đến độ gần như hết cả dây, mặt con diều Kền Kền cũng mất dạng; nó chỉ còn là chấm đen nhỏ xíu trên bầu trời.

Louis rất vui khi thấy hai mẹ con trở về, anh phá lên cười nắc nẻ khi Ellie làm rớt dây và phải đuổi theo trong bãi cỏ, kịp thời chụp lấy dây trước khi lõi dây nảy xuống mặt đất sổ ra sạch dây. Nhưng có hai mẹ con tham gia cũng khiến khoảnh khắc này khác đi một chút, thật lòng, anh không tiếc phải đi vào nhà cho lắm khi hai mươi phút sau, Rachel lo Gage ở ngoài gió quá lâu. Cô sợ cậu bé bị nhiễm lạnh.

Thế là con diều bị thu lại, nó lì lợm vươn mình đến bầu trời ở mỗi vòng dây và mãi sau mới chịu đầu hàng. Louis cắp con diều hình chú chim với đôi mắt đỏ ngầu dưới nách, đoạn cất vào tủ chứa đồ. Tối đó, Gage ăn hùng hục xúc xích với đậu, và trong khi Rachel mặc cho cậu bé bộ đồ ngủ áo liền quần, Louis gọi Ellie ra, ôn tồn trao đổi với cô con gái về việc để bi lung tung. Nếu trong trường hợp khác, có lẽ nói được dăm ba câu, anh đã thét ra lửa với con rồi, vì Ellie có thói xấu rất hung hàng – thậm chí hỗn hào – khi bị mắng do sai phạm. Đó chỉ là cách cô bé đối mặt với chỉ trích, nhưng nó không ngăn được Louis nổi trận lôi đình nếu cô bé vùng vằng quá độ hoặc anh đang mệt đứ đừ. Tuy nhiên, đêm hôm nay thì khác, thả diều xong, tâm trạng anh cứ lâng lâng, chưa kể Ellie còn chịu khó nghe lời. Cô bé hứa sẽ cẩn thận hơn rồi đi xuống nhà xem ti vi đến tám giờ ba mươi phút, một dịp được xem thỏa thích vào thứ Bảy mà cô bé quý như vàng. Được rồi, giải quyết xong vấn đề, có khi còn tốt ấy chứ, Louis nghĩ, không hề hay biết mấy viên bi chẳng phải vấn đề, cảm lạnh cũng chỉ là chuyện muỗi, mà nguyên nhân tại họa xảy ra là chiếc xe tải Orinco cỡ lớn kia cùng con đường. như lời ông Jud Crandal cảnh báo vào ngày đầu tiên gia đình họ đến đây vào tháng Tám năm ngoái.

Đêm đó, chừng mười lăm phút sau khi cho Gage đi ngủ, anh lên tầng trên. Anh thấy con trai mình tuy nằm im nhưng vẫn còn thức, đang uống những ngụm sữa cuối cùng trong bình, ngước nhìn trần nhà với vẻ trầm tư.

Louis nắm lấy một chân của Gage rồi giơ lên. Anh hôn chân cậu bé rồi hạ xuống. “Ngủ ngon nhé, Gage,” anh nói.

“Diều bay, bố ơi,” Gage lên tiếng.

“Diều bay hay con nhỉ?” Louis nói, và chẳng vì lý do gì, anh thấy sống mũi mình cay cay. “Bay thẳng lên bầu trời, con yêu ạ.”

“Diều bay,” Gage nói. “Lên bầu trời.”

Cậu bé quay người sang bên, nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ đầy chân phương.

Bước ra ngoài hành lang, Louis ngoái nhìn phía sau thì trông thấy đôi mắt xanh lá kỳ dị chằm chằm nhìn anh từ tủ của Gage. Cửa tủ để ngỏ… đang hé mở. Tim chực trào lên trong họng, miệng anh bạnh thành cái nhăn mặt.

Vừa mở cửa tủ, anh vừa nghĩ

(Zelda là Zelda trong tủ cái lưỡi đen đúa thè ra khỏi miệng)

anh chẳng rõ ra sao, nhưng tất nhiên chẳng còn ai ngoài Church, hóa ra con mèo ở trong tủ, và khi trông thấy Louis, nó cong lưng lên như con mèo trên thiệp Halloween. Nó gầm gừ với anh, miệng nhe ra, để lộ hàm răng sắc như dao.

“Biến ra khỏi đây,” Louis lầm bầm.

Church lại tiếp tục gầm gừ, vẫn đứng im.

“Tao bảo mày biến ra .” Anh vơ đại một thứ trong đống đồ chơi của Gage, con tàu Chuggy-Chuggy-Choo-Choo màu nhựa sáng, nhưng dưới ánh đèn mờ mờ, trông nó như có màu máu khô. Anh giơ lên dọa Church, thế mà con mèo không chỉ lì lợm đứng yên mà còn gừ lên với anh.

Và đột ngột, trong vô thức, Louis ném món đồ chơi vào con mèo, không đùa bỡn, không giỡn chơi; anh chọi thẳng món đồ vào con mèo mạnh nhất có thể, vừa tức điên người với nó, lại vừa sợ nó, khi con mèo dám trốn trong tủ quần áo của con trai anh mà không chịu đi, như thể nó có quyền ở đó.

Chiếc tàu hỏa đồ chơi đập trúng ngay giữa con mèo. Church kêu ré lên một tiếng rồi chạy biến, biểu lộ nét duyên dáng thường thấy bằng cách tông đánh rầm vào cửa và suýt ngã lăn quay.

Gage cựa người, ú ớ gì đó, đổi tư thế rồi lại nằm im. Louis thấy chộn rộn trong bụng. Trán anh rịn mồ hôi.

“Louis?” Giọng Rachel cất lên đầy lo lắng từ tầng dưới. “Gage ngã khỏi cũi hả anh?”

“Thằng bé ổn, em yêu. Church hất đổ mấy món đồ chơi ấy mà.”

“À, ra vậy.”

Chẳng rõ phi lý hay có lý mà anh cảm thấy như thể mình vừa vào kiểm tra con trai thì phát hiện một con rắn đang uốn éo trườn qua người thằng bé hoặc một con chuột to đứng ngay chỗ giá sách phía trên cũi của Gage. Tất nhiên cảm giác ấy phi lý. Nhưng khi nó đứng trong tủ gầm gừ với anh như ban nãy…

(Zelda mày tưởng đó là Zelda đúng không mày tưởng đó là Phù thỉ Oz Dĩ đại và Ghia gớm)

Anh đóng cửa tủ của Gage lại, gạt theo đống đồ chơi vào trong. Anh nghe tiếng then cửa đánh cạch. Sau thoáng lưỡng lự, anh xoay chốt khóa luôn cửa tủ.

Anh quay lại cũi Gage nằm. Lúc cựa quậy, cậu bé đã đá hai tấm chăn xuống tít đầu gối. Louis đặt con nằm ngay lại, kéo chăn lên rồi cứ thế đứng đó hồi lâu, ngắm nhìn đứa trẻ.