← Quay lại trang sách

Chương 54

Rachel Creed chạy ngang qua biển báo để LỐI RA SỐ 8 RẼ PHẢI RA PORTLAND WESTBROOK, bật xi nhan rồi đánh chiếc Avis Chevette về lối ra khỏi cao tốc. Cô có thể nhìn thấy rõ mồn một bảng hiệu màu xanh của nhà nghỉ Holiday Inn giữa trời đêm. Giường để ngủ. Dấu chấm hết cho bao căng thẳng dồn dập, khổ sở, không rõ nguồn gốc này. Cũng là cái kết – méo mó có còn hơn không – cho cảm giác trống rỗng giày vò tâm khảm của cô khi con mình không còn trên cõi đời. Cô phát hiện nỗi đau này giống như khi ta nhổ một cái răng to tướng. Ban đầu ta sẽ thấy tê, nhưng qua cảm giác tê ấy, ta cảm thấy cơn đau cuộn lên như con mèo phẩy đuôi, cơn đau lập lờ chờ lộ diện. Và khi thuốc gây tê cục bộ Novocaine hết tác dụng, ôi trời ơi, chắc chắn ta không hề thất vọng.

Anh ta bảo anh ta đã được cử đi để cảnh báo… nhưng anh ta không thể can thiệp. Anh ta nói anh ta ở gần bố con bé vì họ đang ở cạnh nhau lúc linh hồn anh ta lìa khỏi xác.

Ông Jud biết chuyện nhưng không chịu nói. Có chuyện gì đó đang xảy ra. Rõ ràng là vậy. Song rốt cuộc là gì?

Tự sát? Lẽ nào là tự sát? Louis không phải típ người đó: mình không tin. Nhưng anh ấy đang nói dối mình. Điều đó thể hiện trong mắt anh ấy… ôi khốn nạn, nó thể hiện trên toàn bộ KHUÔN MẶT anh ấy, như thể anh ấy muốn mình thấy lời nói dối ấy… thấy nó và chặn đứng nó… vì một phần trong anh ấy thấy sợ… quá sức sợ hãi…

Sợ hãi ư? Louis KHÔNG ĐỜI NÀO sợ hãi!

Bất thình lình, cô đánh lái thật mạnh chiếc xe Chevette sang trái, chiếc xe đột ngột giật cục đặc trưng ở những dòng xe nhỏ, bánh xe rít lên. Trong khoảnh khắc, cô còn tưởng xe sắp lật nhào đến nơi. Nhưng chiếc xe chạy thẳng trở lại và giây sau, cô đã tiếp tục bon bon về phía Nam, để lại Lối ra số 8 cùng bảng hiệu Holiday Inn dễ chịu lùi lại phía sau. Một tấm biển báo mới lọt vào tầm mắt cô, sơn phản quang lấp lánh đầy ma mị.

LỐI RA TIẾP THEO TUYẾN SỐ 12 CUMBERLAND

TRUNG TÂM CUMBERLAND JERUSALEM’S LOT

FALMOUTH FALMOUTH FORESIDE

Jerusalem’s Lot , cô bâng quơ nghĩ, cái tên nghe kỳ lạ quá. Vì vài lý do mà cái tên ấy khiến cô cảm thấy khó chịu. Đến ngủ lại ở Jerusalem.

Nhưng đêm nay cô sẽ thức trắng; bất chấp lời khuyên của ông Jud, cô vẫn quyết định lái thẳng về nhà. Ông Jud biết chuyện gì đang xảy ra, ông cũng hứa với cô sẽ đặt dấu chấm hết cho chuyện đó, nhưng ông cụ đã hơn tám mươi tuổi rồi, chưa kể mới ba tháng trước, ông còn mất đi người bạn đời của mình. Cô không đặt lòng tin vào ông Jud được. Đáng lý cô không nên cho phép Louis đuổi khéo mình ra khỏi nhà như vậy, nhưng quả thật, cô có chút yếu lòng sau khi Gage qua đời. Ellie cầm bức hình Polaroid chụp chung với Gage và gương mặt hốc hác của con bé – đó là khuôn mặt của một đứa trẻ sống sót sau trận lốc xoáy hoặc trận ném bom bất ngờ giữa trời xanh mây trắng. Bao đêm đằng đẳng, cô những muốn căm hận Louis vì nỗi đau anh gieo rắc trong lòng cô, vì không cho cô sự an ủi mà cô cần (hoặc để cô trao đi sự an ủi cô cần trao), nhưng cô không thể. Cô yêu anh quá nhiều, và khuôn mặt anh sao mà xanh xao đến thế… sao mà cảnh giác đến thế…

Mũi kim công tơ mét của chiếc xe Chevette dịch qua bên phải mốc chín mươi lăm ki-lô-mét một giờ. Một ki-lô-mét rưỡi một phút. Có lẽ mất hai tiếng mười lăm phút nữa để đến Ludlow. Có khi cô sẽ tới nơi trước bình minh.

Cô lần tìm radio, bật công tắc, tìm đài phát nhạc rock and roll ở Portland. Cô vặn to âm lượng rồi ngân nga hát theo, cố giữ cho bản thân tỉnh táo. Nửa tiếng sau, âm thanh từ đài loẹt xoẹt tiếng được tiếng mất, cô bèn chuyển sang đài phát thanh Augusta, hạ cửa sổ xuống, để không khí xáo động buổi đêm tràn vào.

Cô tự hỏi đêm nay liệu có đi đến hồi kết.