← Quay lại trang sách

Chương 53

Louis tìm thấy dụng cụ cắt băng keo mới trong ngăn kéo nhà bếp, chưa kể có một cuộn dây ở góc ga ra, gần đống lốp xe mùa đông năm ngoái. Anh dùng băng keo bó gọn cuốc chim và xẻng lại với nhau, đoạn lấy dây thừng cột thành dây đeo.

Cột dụng cụ vào dây đeo. Bế Gage trên tay. Anh vòng dây ra sau lưng, đoạn mở cửa hành khách của chiếc Civic lôi bọc vải ra. Gage nặng hơn Church rất nhiều. Có lẽ đến lúc bế được con trai đến khu chôn cất của người Micmac, anh sẽ chẳng đi nổi mà phải bò lồm cồm – nhưng anh còn phải đào huyệt, cật lực đào xới phần đất cằn cỗi, cứng như đá kia.

Chà. Anh sẽ xoay xở được. Bằng cách nào đó.

Louis Creed bước ra khỏi ga ra, dừng chân, dùng khuỷu tay gạt công tắc đèn rồi khựng lại ở nơi nhựa đường nhường chỗ cho cỏ dại. Dù trời tối, anh vẫn có thể thấy rõ con đường mòn dẫn lên Nghĩa địa Thú cưng trước mặt; con đường mòn với cỏ mọc lưa thưa lờ nhờ phát sáng.

Gió hun hút thổi tới, luồn những ngón tay qua tóc anh, và trong thoáng chốc, nỗi sợ bóng tối thời thơ ấu vồ vập lấy anh, khiến anh cảm thấy mình yếu đuối, nhỏ bé và kinh hãi biết bao. Anh sẽ dấn thân vào rừng với xác chết trên tay, bước qua những hàng cây nơi gió cứ xào xạc thổi, đi từ bóng tối này sang bóng tối khác ư? Và lần này, chỉ một mình thôi sao?

Đừng nghĩ nữa. Cứ làm đi.

Louis dấn bước.

Hai mươi phút sau, khi lên tới Nghĩa địa Thú cưng, tay chân run bần bật vì mỏi nhừ, anh khuỵu xuống, bọc vải để giữa chân, thở không ra hơi. Anh nghỉ ở đó thêm hai mươi phút, chập chờn thiếp đi, không còn sợ hãi – xem ra mệt mỏi đã đẩy lùi nỗi sợ.

Cuối cùng, anh cũng có thể gượng dậy, bán tín bán nghi không biết mình có đủ sức trèo qua đống cây đổ hay không, nhưng trong đầu ngây dại biết rằng mình phải thử. Anh cảm tưởng bọc vải bạt trong tay mình phải nặng đến chín mươi cân chứ không phải mười tám.

Nhưng chuyện xảy ra trước đó lại tái hiện; tựa hồ bất thình lình nhớ lại giấc mơ. Không, không phải nhớ lại mà là hồi tưởng . Khi đặt chân lên thân cây đầu tiên, cảm giác kỳ dị ấy một lần nữa dâng lên trong anh, cảm giác gần như hân hoan. Mệt mỏi vẫn còn đó, nhưng anh chịu đựng được – nó chẳng quan trọng nữa.

Cứ đi theo ta. Đi theo ta và đừng nhìn xuống. Đừng chần chừ và đừng nhìn xuống, Louis. Đừng do dự và đừng nhìn xuống. Ta biết đường đi, nhưng phải hành động nhanh và dứt khoát.

Nhanh và dứt khoát, phải – như cách ông Jud rút vòi chích của con ong.

Ta biết đường đi.

Nhưng đường đi chỉ có một mà thôi, Louis thầm nghĩ. Nó cho ta đi qua, hoặc không. Trước đây, có lần anh đi một mình, thử trèo qua đống cây đổ nhưng thất bại. Lần này anh trèo lên thật nhanh, bước từng bước quyết đoán, như anh đã đi vào đêm ông Jud dẫn đường.

Cứ bước đi, bước đi, không nhìn xuống, thi thể con trai bọc vải bạt ôm trong lòng. Tiến tới, tiến tới, cho đến khi gió hun hút tạo thành những lối đi, những khoang hốc bí mật trong tóc anh, thổi nó tung bay ngược xuôi.

Anh chững lại, đứng trên đỉnh đống cây đổ rồi đi xuống thật nhanh như thể bước xuống cầu thang. Cuốc chim và xẻng lạch cạch va vào nhau trên lưng. Chưa đầy một phút sau, anh đã đứng ở con đường đất lạo xạo đầy lá kim, đống cây đổ lừng lững đằng sau, cao hơn cả hàng rào nghĩa trang.

Anh đặt chân lên đường mòn cùng con trai mình, lắng nghe gió rên rỉ trong rặng cây. Âm thanh ấy chẳng khiến anh run sợ nữa. Bởi công việc tối nay đã sắp sửa hoàn thành.