← Quay lại trang sách

Chương 56

Rachel tát vào mặt mình cho đến khi mặt tê rần, thế mà cô vẫn gật gà gật gù. Có lần, cô bừng tỉnh dậy (giờ cô đang ở Pittsfield, cả con đường cao tốc chỉ có một mình cô), và cô cảm tưởng trong khoảnh khắc hàng chục đôi mắt màu bạc tàn nhẫn đang dán vào cô, lấp lánh như ngọn lửa lạnh lẽo háu đói.

Nhưng rồi nhìn kỹ thì hóa ra chúng là những thiết bị phản quang nhỏ gắn trên cột lan can đường cao tốc. Chiếc Chevette đã chệch vào làn dừng xe khẩn cấp.

Cô xoay mạnh tay lái sang trái khiến bánh xe rít lên, và nếu không lầm thì cô vừa nghe thấy một tiếng cách ! rất khẽ, rất có thể hãm xung đằng trước bên phải vừa quẹt phải lan can. Tim cô nhảy đánh thót trong lồng ngực rồi bắt đầu nện thình thịch, mạnh đến độ mắt cô nổ đom đóm, to lên và xẹp xuống cùng lúc với nhịp đập. Thế mà phút sau, dù suýt chút nữa va chạm, dù cực kỳ sợ hãi, dù Robert Gordon đang gào rống bài “Nóng bỏng tay” trên radio, cô lại từ từ mơ màng.

Một suy nghĩ điên rồ, hoang tưởng xuất hiện trong đầu cô. Đúng là cơ thể cô mệt rũ rượi, đó là điều không có gì phải nghi ngờ, nhưng cô manh nha cảm thấy có thế lực nào đó đang cố ngăn cô đến Ludlow tối nay.

“Đúng là hoang tưởng,” cô lẩm bẩm dưới tiếng nhạc rock and roll. Cô cố phá lên cười – nhưng không nhếch mép nổi. Vì suy nghĩ ấy cứ bám riết lấy cô, và giữa đêm đen bít bùng, nó lại đáng tin đến dị thường. Cô cảm thấy mình như nhân vật hoạt hình đâm đầu chạy, kéo căng sợi dây cao su của chiếc ná khổng lồ. Anh chàng tội nghiệp càng lúc càng cảm thấy khó chạy lên, cho đến khi thế năng của dây cao su bằng với thế năng của anh ta… quán tính trở thành… gì ấy nhỉ? … vật lý sơ cấp thôi mà… thế lực nào đó đang cố giữ cô lại… ta cấm ngươi can dự vào … và một vật đứng yên có xu hướng giữ nguyên trạng thái đứng yên… ví dụ như xác của Gage chẳng hạn … khi bắt đầu chuyển động…

Lần này, tiếng bánh xe rít lên to hơn, cú va quẹt gần hơn; thậm chí trong một thoáng, chiếc xe Chevette đã chạy dọc cáp lan can bảo hộ, phát lên tiếng kin kít, kèn kẹt, cạo lớp sơn xe trơ ra kim loại lấp lánh, trong một thoáng, tay lái không ăn, rồi Rachel đạp phanh thật mạnh, hồng hộc thở, lần này cô đã ngủ quên, không chỉ gật gù mà thật sự ngủ quên và nằm mơ ở vận tốc chín mươi lăm ki-lô-mét một giờ, nếu không có lan can bảo hộ… hoặc nếu có trụ cầu vượt thì…

Cô tấp xe vào mép đường, dừng lại, hai tay bưng mặt khóc giàn giụa, vừa sợ vừa bàng hoàng.

Có thế lực nào đó đang cố ngăn mình về bên anh ấy.

Khi cảm thấy bản thân đã bình tĩnh lại, cô mới tiếp tục chạy xe – tay lái của chiếc xe nhỏ có vẻ không bị hư hỏng gì, nhưng cô đoán công ty Avis thể nào cũng chất vất dữ dội khi cô trả lại xe ở sân bay Quốc tế Bangor vào ngày mai.

Mặc kệ đi. Giải quyết từng thứ một. Hiện giờ, việc đầu tiên mình phải làm là nạp một chút cà phê.

Khi lối ra cao tốc Pittsfield xuất hiện, Rachel rẽ vào đó. Chạy chừng một cây số rưỡi thì cô trông thấy những ánh đèn hồ quang natri sáng trưng và tiếng ẩm i đều đều của động cơ diesel. Cô tấp vào, đổ đầy bình xăng Chevette (“Ai khiến chiếc xe va quệt được như vậy kể cũng tài,” nhân viên trạm xăng thốt lên với giọng nói gần như thán phục), đoạn bước vào tiệm ăn sực nức mùi dầu chiên xù, mùi trứng chiên… và chẳng còn gì bằng, có cả mùi cà phê pha đặc.

Rachel nốc trọn ba tách cà phê, lần lượt hết tách này đến tách kia giống như uống thuốc – cà phê đen, bỏ thật nhiều đường cho ngọt. Vài tài xế xe tải ngồi ở quầy hoặc ở các bàn ăn chòng ghẹo nữ nhân viên phục vụ, dưới ánh đèn huỳnh quang mòn mỏi chiếu cho qua đêm tối, ai nấy trông như những cô y tá mệt mỏi, chất chứa quá nhiều hung tin.

Cô thanh toán rồi bước ra chỗ ban nãy mình đậu xe. Chiếc xe không khởi động được. Dẫu xoay đi xoay lại trong ổ bao lần, chìa khóa chỉ khiến van điện từ cất lên tiếng cách khô khốc.

Rachel chậm rãi, bất lực đấm tay vào vô lăng. Có thể lực nào đó đang cố cản bước cô. Chẳng có lý do gì mà một chiếc xe mới toanh, công tơ mét ghi nhận chạy chưa tới tám nghìn ki-lô-mét, lại chết máy thế này, nhưng sự thật là vậy. Bằng một cách nào đó, xe đã chết máy, và giờ thì cô kẹt ở Pittsfield, cách nhà gần tám mươi cây số.

Cô lắng nghe tiếng ầm ì phát ra từ những chiếc xe tải cỡ lớn, rồi đau đớn, bàng hoàng, cô dám chắc chiếc xe tải đã cướp mạng con trai mình đang ở đây… nó không phát ra tiếng ầm ì, mà cười khúc khích.

Rachel gục đầu nhạt nhòa lệ.