← Quay lại trang sách

Chương 57

Louis vấp phải thứ gì đó rồi ngã sõng soài xuống đất. Trong một khắc, anh nghĩ mình chẳng còn sức dậy nổi – đứng dậy sao mà khó khăn quá – anh sẽ nằm yên ở đây, lắng nghe dàn hợp xướng của lũ ếch từ Đầm Tiểu Thần đâu đó đằng sau, cảm nhận màn đồng ca của đau nhức trong người mình. Anh sẽ nằm đây cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Hoặc chết. Khả năng chết có vẻ cao hơn.

Anh vẫn nhớ mình đã nhét bọc vải bạt vào cái hố vừa đào, rồi lấp hầu hết phần đất bằng tay không. Và anh nghĩ anh còn nhớ mình đã dựng chồng đá lên, đáy to, nhỏ dần về phía đỉnh…

Kể từ đoạn đó trở đi, ký ức anh bắt đầu nhạt nhòa. Rõ ràng anh đã bước xuống các bậc đá, nếu không, anh đã chẳng ở đây… mà đây là đâu nhỉ? Nhìn quanh, anh lờ mờ nhận ra một trong những lùm thông cổ thụ cách đống cây đổ không xa. Anh đã lặn lội qua Đầm Tiểu Thần cả quãng đường dài mà không hề hay biết ư? Anh đoán có lẽ là vậy. Đúng lắm.

Thế này là đủ xa rồi. Mình sẽ ngủ tại đây.

Nhưng chính suy nghĩ tưởng chừng dễ chịu ấy lại khiến anh gượng dậy đi tiếp. Vì nếu anh nán lại, biết đâu thứ đó sẽ tìm ra anh… biết đâu ngay lúc này, thứ đó vẫn đang quanh quất trong rừng, sục sạo tìm anh.

Anh chà lòng bàn tay lên mặt và ngẩn ngơ ngạc nhiên khi thấy máu dính trên tay… xem ra anh đã bị chảy máu cam. “Ai thèm quan tâm kia chứ?” Anh gầm gừ trong họng, lãnh đạm quơ quàng xung quanh cho đến khi tìm thấy cuốc chim và xẻng.

Mười phút sau, đống cây đổ lù lù hiện ra trước mắt. Louis trèo lên, loạng choạng hết lần này đến lần khác nhưng giữ được thăng bằng không ngã cho đến lúc gần xuống đến mặt đất. Đoạn anh nhìn xuống chân, một cành cây gãy răng rắc (ông Jud đã dặn đừng nhìn xuống kia mà), một cành khác rơi xuống, khiến chân anh trượt ra ngoài, kết cục là anh ngã nghiêng người đánh rầm, thiếu điều nghẹt thở.

Mình bị sao quả tạ chiếu hay sao vậy, trong một buổi tối mà mình ngã xuống nghĩa trang đến hai lần…. chưa đủ thì mình đúng là xui tận mạng.

Anh lại rờ rẫm xung quanh tìm cuốc chim và xẻng, sau hồi mà mẫm, tay anh cũng vớ được chúng. Anh liếc mắt nhìn không gian xung quanh, lờ mờ dưới ánh sao. Gần đó là mộ của SMUCKY. Chú mèo rất ngoan, Louis rã rời nghĩ. Rồi TRIXIE, BỊ CÁN TRÊN CAO TỐC. Gió vẫn thổi ào ào, anh có thể nghe thấy tiếng một mảnh kim loại vang lên khe khẽ ting-ting-ting – có lẽ vốn dĩ đó là một cái lon đồ hộp Del Monte, được chủ nhân đau buồn khi thú cưng qua đời tỉ mẩn dùng kéo cắt kim loại của bố cắt ra rồi dùng búa đập dẹp, gắn vào que – nghĩ đến đấy, nỗi sợ hãi lại dâng lên trong người anh. Song giờ anh mệt lử, không thể cảm nhận sợ hãi một cách mãnh liệt, ban sơ nữa; cảm giác kinh sợ lúc này như nhịp đập trầm thấp, đáng chán. Anh xong việc rồi. Bằng cách nào đó, âm thanh ting-ting-ting vang lên đều đều từ màn đêm ấy khiến anh thấm thía điều này hơn bất cứ thứ gì khác.

Anh tiến vào Nghĩa địa Thú cưng, đi qua mộ của MARTA THỎ CƯNG CHẾC 1 THÁNG BA 1965, gần nấm mồ của GEN. PATTON; anh bước qua tấm ván nham nhở đánh dấu nơi an nghỉ cuối cùng của POLYNESIA. Tiếng kim loại lúc này to hơn, anh dừng chân nhìn xuống. Và đây, gắn trên tấm ván hơi xiêu vẹo cắm xuống đất là một mảnh thiếc hình chữ nhật, dưới ánh sao, Louis đọc được dòng chữ RINGO CHUỘT NHÀ MÌNH 1964-1965. Chính mảnh thiếc này là thủ phạm kêu lanh canh liên tu bất tận những tấm ván ở cổng vòm dẫn vào Nghĩa địa Thú cưng. Louis cúi xuống toan bẻ mảnh thiếc lại… thì cứng người, da gà nổi lên rần rật.

Có thứ gì đó đang di chuyển đằng xa. Có thứ gì đó đang di chuyển phía bên kia đống cây đổ.

Anh nghe thấy tiếng động rón rén – tiếng lá linh sam loạt soạt khẽ khọt, tiếng cành con răng rắc, tiếng bụi cây sột soạt. Chúng gần như chìm nghỉm dưới tiếng xào xạc khi gió thổi qua hàng cây linh sam.

“Gage?” Louis khản giọng.

Khi nhận thức được việc mình đang làm – đứng trong bóng tối, cất tiếng gọi đứa con đã chết – da đầu anh cứng lại, tóc tai dựng đứng. Anh không nhịn được mà run lẩy bẩy từng hồi như thể lên cơn sốt cao.

“Gage?”

Nhưng âm thanh ấy đã ngưng bặt.

Chưa đâu; còn sớm quá. Đừng hỏi tại sao, chỉ là mình biết thế. Đó không phải Gage. Đó là… là thứ khác.

Anh chợt nhớ lại lời Ellie từng nói: Chúa bảo, Lazarus, hãy ra đây… vì nếu Chúa không gọi đích danh Lazarus thì tất cả những người nằm trong nghĩa địa sẽ đội mồ sống dậy.

Ở phía bên kia đống cây đổ, những âm thanh ấy lại vang lên. Bên kia ranh giới. Gần như khuất bên dưới cơn gió, song không khuất hoàn toàn. Như thể một thứ gì đó mù lòa đang bám theo anh bằng bản năng cổ xưa. Quá kích động do khiếp đảm, bộ não của anh mường tượng những hình ảnh đáng sợ: một con chuột chũi khổng lồ; một con dơi to lớn lạch phạch đi trong bụi rậm chứ không cất cánh bay.

Louis đi lùi ra khỏi Nghĩa địa Thú cưng, không dám quay lưng về phía đống cây đổ – thứ ánh sáng mờ tỏ vẻ ma mị, vết sẹo thẫm màu trên màn đêm – cho đến khi ra đến đường mòn. Đoạn anh hối hả guồng chân, chừng bốn trăm mét trước khi con đường mòn ra khỏi rừng, dẫn vào khoảng đất đằng sau nhà, anh gom góp được chút sức tàn để chạy thật mau.

Louis quăng bừa cuốc chim và xẻng trong ga ra, dừng chân ở lối dẫn vào nhà mình, quay ra nhìn con đường vừa đi rồi ngước nhìn bầu trời cao. Đã bốn giờ mười lăm phút sáng, anh đoán chẳng mấy chốc bình minh sẽ ló rạng. Ánh mặt trời đã đi được ba phần tư quãng đường qua Đại Tây Dương, nhưng hiện tại ở Ludlow này, màn đêm vẫn bao trùm. Gió cứ thế phần phật thổi.

Anh bước vào nhà, lần mò đi dọc ga ra rồi mở khóa cửa sau. Anh băng qua bếp mà không bật đèn, đoạn đi vào nhà vệ sinh nhỏ giữa bếp và phòng ăn. Đến lúc này, anh mới bật công tắc, thứ đầu tiên anh trông thấy là Church nằm cuộn tròn trên bồn cầu, chĩa đôi mắt vàng đục ngầu nhìn anh chăm chăm.

“Church à,” anh cất tiếng. “Tao tưởng có người tống mày ra ngoài rồi.”

Church chỉ trân trân nhìn anh từ trên bồn cầu. Phải, có người đã tống nó ra ngoài; đích thân anh chứ ai. Anh nhớ như in điều đó. Giống như việc anh nhớ dạo trước, mình đã thay kính cửa sổ dưới tầng hầm và tự nhủ với bản thân như thế là đâu vào đấy. Nhưng anh đang giỡn mặt với ai kia chứ? Khi Church muốn vào là vào được thôi. Vì Church nay khác xưa rồi.

Mà sao cũng được. Trong tàn cuộc rã rời, thẫn thờ này, chẳng có gì quan trọng nữa. Anh cảm thấy phần người trong anh như thui chột, vật vờ tựa thây ma ngu độn, lặc lè của Romero, hoặc kẻ trốn ra từ bài thơ của Eliot về những con người rỗng tuếch. Lý ra mình nên có một cặp móng vuốt lởm chởm, thoăn thoắt bò qua Đầm Tiểu Thần lên khu chôn cất của người Micmac mới chuẩn, anh nghĩ và khùng khục cười khô khốc.

“Quả đầu nhét đầy rơm, Church ạ,” anh khàn giọng nói, tay gỡ nút áo. “Tao đấy. Cái này tao nói thật.”

Có một vết bầm to tướng bên mạn sườn trái của anh, ở nửa trên lồng ngực, và khi cởi quần, anh phát hiện đầu gối trước đó đập vào bia mộ sưng to như quả bong bóng. Nó đã chuyển sang màu tím đen ung thối, và anh đoán khi nào anh ngừng gập duỗi chân, khớp sẽ cứng lại như đá và đau như hoạn – tựa hồ nhúng vào xi măng. Trông nó giống những vết thương có thể giở chứng chuyện trò với anh vào những ngày mưa cho đến hết đời.

Mong muốn tìm chút an ủi, anh vươn tay toan vuốt ve Church nhưng con mèo nhảy khỏi bồn cầu, loạng choạng đến gai mắt trong bộ dạng như kẻ say rồi bỏ đi nơi khác. Nó còn kịp vứt cho Louis cái liếc mắt vô cảm vàng vọt khi bước đi.

Trong tủ thuốc có thuốc giảm đau Ben-Gay. Louis hạ nắp bồn cầu, ngồi xuống và bôi thuốc lên đầu gối bị đau. Đoạn anh lấy thêm để chà lên xương cụt – vụng về mãi mới xong.

Anh ra khỏi nhà vệ sinh, bước vào phòng khách. Bật đèn ở sảnh, anh cứ ngây ra đứng dưới chân cầu thang, ngẩn ngơ nhìn xung quanh. Cảnh vật trông lạ lùng xiết bao! Đây là nơi anh đã đứng vào đêm Giáng sinh để tặng Rachel viên ngọc bích. Anh để nó trong túi áo ngủ. Còn đây là cái ghế nơi anh đã cố hết sức để giải thích bản chất của cái chết cho Ellie sau khi bà Norma Crandall lên cơn đau tim thập tử nhất sinh – thứ bản chất mà rốt cuộc bản thân anh cũng không tài nào chấp nhận. Cây thông Noel đứng trong góc, con gà tây bằng giấy màu của Ellie – nó khiến anh liên tưởng đến một con quạ tích hợp công nghệ tương lai — được dán vào cửa sổ bằng băng dính, và mới cách đây không lâu thôi, cả căn phòng này trống trơn, chẳng có gì ngoài những thùng đồ chuyển nhà của hãng United Van Lines, chứa đầy đồ đạc của gia đình anh, từ vùng Trung Đông bon bon trên xe tải băng qua cả nửa đất nước. Anh nhớ mình đã tự nhủ đóng vào thùng xong, đồ đạc nhà mình trông thật tầm thường; chúng là bức tường thành nhỏ nhắn ngăn cách gia đình anh với sự lạnh lẽo của thế giới ngoài kia, nơi chẳng ai hay biết tên tuổi và thói quen của nhà anh.

Tất cả trông thật kỳ lạ xiết bao… anh thiết tha ước giá mà họ chưa bao giờ nghe đến đại học Maine, hoặc Ludlow, hoặc ông Jud và bà Norma Crandall, hoặc bất cứ điều gì liên quan.

Độc mỗi bộ đồ lót, anh lên tầng, vào nhà vệ sinh, đoạn lôi ghế đẩu xuống để đứng lên lấy chiếc túi nhỏ màu đen ở tầng trên cùng của tủ thuốc. Anh mang nó vào phòng ngủ lớn, ngồi xuống và bắt đầu lục lọi. Phải, bên trong có kim tiêm phòng trường hợp anh cần, giữa những cuộn băng keo y tế, kéo phẫu thuật và những bọc giấy chỉ phẫu thuật gấp gọn là những ống tiêm chứa dung dịch chết người.

Nếu cần.

Louis đóng túi lại rồi nhét nó dưới gầm giường. Sau khi tắt đèn trần, anh nằm xuống giường, hai tay kê dưới đầu. Được nằm ngửa nghỉ ngơi thế này đúng là thiên đường. Dòng suy tư của anh lại trở về với công viên Disney. Anh mường tượng mình mặc đồng phục trắng giản dị, lái chiếc xe tải trắng với logo tai chuột bên trên – tất nhiên bên ngoài chẳng có dấu hiệu gì chỉ ra đây là đơn vị cứu hộ, không việc gì phải hù cho các vị khách đã mua vé chạy mất dép.

Gage ngồi bên cạnh anh, da rám nắng, tròng trắng của đôi mắt ngả xanh khỏe mạnh. Ngay bên trái là Goofy đang bắt tay với một cậu bé; đứa trẻ ngẩn ngơ vì thích thú. Còn kia là chú gấu Pooh tạo dáng với hai bà cụ cười tươi roi rói mặc âu phục để bà cụ thứ ba, khuôn mặt tươi cười, có thể chụp hình; kia là một cô bé diện bộ đầm xinh xắn đang la lớn: “Mình yêu cậu, Tigger ơi! Mình yêu cậu, Tigger!”

Anh cùng con trai đi tuần. Anh cùng con trai là những người lính gác nơi xứ sở thần tiên này, họ sẽ cứ thế rong ruổi trên chiếc xe tải trắng với đèn đỏ nhấp nháy trên bảng điều khiển được che chắn tinh tế và gọn gàng. Hai bố con không tìm kiếm rắc rối, nhưng họ sẵn sàng đối mặt nếu rắc rối nảy sinh. Không thể phủ nhận tai họa vẫn lẩn lút ở một nơi chuyên dành cho những vui thú thuần khiết như thế này; một người đàn ông nào đó đang toe toét mua cuộn phim dọc Đường Chính có thể ôm ngực vì lên cơn đau tim, một phụ nữ có thai có thể bất thình lình lên cơn đau đẻ khi bước xuống bậc thang từ Xe ngựa Mặt trời, một thiếu nữ xinh xắn như tranh Norman Rockwell có thể đột ngột ngã xuống do lên cơn động kinh, gót giày gõ lạch cạch lên nền xi măng cho thấy các tín hiệu trong não loạn xà ngầu. Người ta có thể bị say nắng, say nhiệt, tai biến mạch máu não, thỉnh thoảng, vào sẩm tối những ngày hè nóng ẩm ở Orlando xảy ra chớp; thậm chí có khi Phù thỉ Oz Dĩ đại và Ghia gớm còn xuất hiện ở đây – ta có thể bắt gặp hắn đi lòng vòng quanh cổng ra của đường sắt một ray dẫn vào Vương quốc Diệu kỳ, hoặc thờ ơ, ngây dại nhìn chằm chằm đu quay chú voi bay Dumbo – ở đây, Louis và Gage dần dà xem hắn như một nhân vật của công viên giải trí, giống như chú chó Goofy, chuột Micky, hổ Tigger hoặc chú vịt Donald đáng mến. Tuy nhiên, hắn là nhân vật mà chẳng ai muốn chụp hình chung hay muốn dẫn con cái đến giới thiệu. Louis và Gage biết hắn; bởi hai bố con từng đụng mặt hắn, đối diện với hắn ở New England. Hắn canh me thời điểm để làm ta nghẹn họng vì viên bi, ngạt thở vì túi đựng đồ giặt khô, lèo xèo nướng chín ta vào ngàn thu bằng luồng điện nhanh như cắt, cực kỳ nguy hiểm – Có Sẵn Tại Công Tắc Điện Gần Nhất hoặc Chuôi Đèn Hở Vẫn Còn. Cái chết ẩn nấp trong bịch đậu phộng, miếng bít tết nghẹn trong cổ, gói thuốc lá tiếp theo. Hắn lởn vởn vởn mọi lúc mọi nơi, điều khiển các trạm kiểm soát phân cách giữa người dương kẻ âm. Nào kim tiêm bẩn, nào bọ có độc, nào dây điện rơi xuống đất, nào cháy rừng. Những đôi giày trượt pa tin xoay vòng vòng tống tiễn những đứa trẻ ngây ngô ra thẳng nút giao đông như mắc cửi. Khi ta bước vào bồn để tắm, Oz cũng lập tức vào theo – Tắm Táp Cùng Bạn. Khi ta lên máy bay, Oz vớ lấy vé của ta. Hắn có mặt trong nước ta uống, thức ăn ta nuốt vào người. Ai ở ngoài đấy vậy? Ta hét vào màn đêm khi ta chỉ có một mình mà run như cầy sấy, chính hắn sẽ cất tiếng đáp lại ta: Đừng sợ, là ta đây mà. Xin chào, nhà ngươi mạnh giỏi chứ? Nghe bảo ngươi bị ung thư ruột à, kinh quá, rõ là tội nghiệp, Cholly! Nhiễm trùng huyết! Bệnh bạch cầu! Xơ cứng động mạch! Huyết khối mạch vành! Viêm não! Viêm tủy xương! Hò dô, đi nào! Gã nghiện cầm con dao đứng ngay cửa. Điện thoại đổ chuông lúc nửa đêm. Máu sôi lên do axit trong bình ắc quy ô tô ở lối ra cao tốc tại North Carolina. Vài nắm thuốc, nốc hết đi nào. Vệt xanh kỳ dị ở móng tay sau khi bị ngạt – đó chính là dấu hiệu cho thấy não đang vật vã giành giật sự sống bằng cách chiếm đoạt chút oxy còn sót lại, ngay cả phần oxy trong các tế bào còn sống dưới móng tay. Xin chào bà con cô bác, tên ta là Phù thỉ Oz Dĩ đại và Ghia gớm, nhưng các người có thể gọi ta là Oz nếu muốn, chứ gì nữa, chúng ta là bạn bè bao năm rồi mà. Ta ghé qua tặng nhà ngươi chút suy tim sung huyết hoặc cục máu đông con con trong não hay gì đó, chứ ta không ở lại chơi lâu được, ta phải đi gặp một phụ nữ để lo chuyện đẻ ngược, sau đó còn phải giải quyết nốt vụ ngạt khói ở Omaha.

Và giọng nói mỏng tang ấy lại hét lên, “Mình yêu cậu, Tigger ơi! Mình yêu cậu! Mình tin cậu, Tigger ạ! Mình sẽ mãi yêu thương và tin tưởng cậu, mình sẽ trẻ mãi không già, và phù thỉ Oz duy nhất sẽ sống trong lòng mình là gã lừa đảo lịch lãm từ Nebraska ấy! Mình yêu cậu…”

Hai bố con mình cứ thế ngao du… vì cốt lõi không phải chiến tranh, cũng chẳng phải tình dục, mà chỉ là trận chiến mệt mỏi, cao quý, vô vọng chống lại Phù thi Oz Dĩ đại và Ghia gớm. Mình và con trai, trong chiếc xe tải trắng dưới bầu trời Florida bừng sáng, bon bon trên đường. Đèn đỏ nhấp nháy được đậy kín, nhưng vẫn ở đó nếu mình cần… và không ai phải đến nó, trừ hai bố con. Vì đất trong tim đàn ông, như sỏi đá. Người ta trồng thứ gì có thể… rồi chăm bón nó.

Vừa mơ màng trôi theo dòng suy nghĩ hỗn loạn ấy, Louis Creed vừa từ từ trôi dạt, rút từng sợi dây kết nối với thực tại, cho đến khi mọi suy nghĩ dừng lại, cơn mệt mỏi kéo anh xuống tình trạng mất ý thức, tối tăm, không chút mộng mị.

Trước khi hừng đông ló rạng trên bầu trời, trên bậc cầu thang xuất hiện những dấu chân. Chúng chậm rãi, vụng về nhưng đầy chủ đích. Một bóng đen di chuyển trong hành lang tối. Cùng với nó là mùi hôi nồng nặc. Dù đang chìm trong giấc ngủ say, Louis lầm bầm nói mớ và quay người khỏi mùi hôi ấy. Anh vẫn đều đặn hít vào thở ra.

Hình bóng ấy đứng im như tượng ngoài cửa phòng ngủ lớn thêm một lúc. Đoạn nó bước vào. Mặt của Louis đang vùi trong gối. Bàn tay trắng dã vươn tới, một tiếng roẹt vang lên khi túi bác sĩ màu đen cạnh giường được mở ra.

Theo sau là âm thanh lanh canh, loạt soạt khe khẽ khi những thứ bên trong bị lục lọi.

Đôi tay mò mẫm, hờ hững gạt thuốc, ống bơm và kim tiêm sang một bên. Hồi sau, chúng tìm thấy thứ gì đó rồi giơ nó lên. Dưới tia sáng mờ nhạt đầu ngày, ánh bạc lóe lên.

Bóng đen ấy ra khỏi phòng.