← Quay lại trang sách

Chương 62

Steve Masterton vòng qua khúc quanh ngay trước nhà Louis thì ngay lập tức phát hiện có khói - khói không bốc từ nhà Louis mà từ căn nhà của ông cụ bên kia đường.

Sáng nay, anh đến đây vì thấy lo cho Louis – vô cùng lo lắng. Charlton kể với anh về cuộc gọi của Rachel hôm trước, và nó khiến anh tự hỏi Louis hiện đang ở đâu… đang dự tính làm gì.

Nỗi lo của anh mơ hồ nhưng cứ bám riết lấy tâm trí anh – anh sẽ cảm thấy khúc mắc mãi cho đến khi xuống tận nơi và kiểm tra xem mọi chuyện có ổn không… hoặc có chấp nhận được không, tùy theo tình hình.

Thời tiết mùa xuân khiến bệnh xá vắng tanh như có ma thuật, nên Surrendra bảo anh cứ đi đi; mọi chuyện ở đây cứ để anh ấy lo. Thế nên Steve đã nhảy lên yên chiếc xe đạp Honda mới được anh thả tự do từ ga ra cuối tuần trước rồi lái thẳng xuống Ludlow. Có thể anh đã guồng chân đạp nhanh hơn mức cần thiết một chút, nhưng nỗi lo vẫn còn đó, dày vò anh. Cùng với nó là cảm giác kỳ cục rằng anh đã trễ. Rõ là ngu ngốc, song sâu trong lòng anh chộn rộn cảm giác tương tự như mùa thu năm ngoái khi xảy ra vụ việc Pascow – một cảm giác ngạc nhiên khốn khổ và gần như vỡ mộng nặng nề. Anh không phải người sùng đạo (thời đại học, Steve là thành viên của Hội Những người Vô thần được hai học kỳ thì rút ra khi thấy hướng dẫn nói với anh – một cách riêng tư và kín đáo – rằng có khả năng nó sẽ ảnh hưởng đến cơ hội đạt học bổng trường Y của anh sau này), nhưng anh đoán giống như những người khác, anh cũng thừa kế những điều kiện sinh học hoặc nhịp sinh học hay được gọi với cái tên linh cảm, và bằng cách nào đó, cái chết của Pascow đã định nên sắc thái cho năm nay. Xét theo mặt nào cũng thấy không phải một năm tốt lành. Hai người họ hàng của Surrendra vào tù bóc lịch ở quê nhà do vướng phải lùm xùm chính trị, và Surrendra tâm sự với anh rằng một trong hai người bọn họ – người chú mà anh này rất thương yêu – có thể đã thiệt mạng. Surrendra rơi lệ, và những giọt nước mắt từ anh chàng người Ấn Độ nhân từ ấy khiến Steve sợ hãi. Rói đến mẹ của Charlton phải phẫu thuật cắt bỏ tuyến vú triệt để. Cứng cỏi như bà y tá ấy cũng không thể giữ tâm thế lạc quan về cơ hội mẹ bà sẽ trở thành thành viên của Câu lạc bộ Sống sót Năm năm Hậu ung thư. Từ sau cái chết của Victor Pascow, bản thân Steve đã dự bốn đám tang – chị dâu, mất do tai nạn xe ô tô; anh họ, qua đời trong một tai nạn quái dị do lời thách đố ở quán rượu (anh này chết do điện giật trong lúc cố chứng minh mình có thể trèo lên chóp cột điện); ông của anh và tất nhiên, cậu con trai của Louis.

Anh rất quý Louis. Anh muốn đảm bảo Louis vẫn ổn, bởi gần đây, Louis đã phải trải qua quá nhiều biến cố.

Khi thấy những cột khói ngùn ngụt bốc lên, suy nghĩ đầu tiên của anh là lại thêm một chuyện xảy ra do Victor Pascow, một kẻ khi qua đời đã gỡ luôn hộ lan ngăn cách giữa những con người bình thường và chuỗi xui rủi khác thường. Nhưng điều đó thật ngu ngốc, bằng chứng là căn nhà của Louis. Nó vẫn bình thản đứng đó, những bức tường trắng phau, một công trình kiến trúc New England xinh xắn dưới ảnh dương buổi sáng.

Người ta đang đổ xô đến nhà ông cụ, và khi Steve đánh chiếc xe băng qua đường, chạy về phía lối đi nhà Louis, anh thấy một người đàn ông xông lên hiên nhà ông cụ, tiến đến cửa chính rồi lùi lại. May là anh này đã làm thế; vì giây sau, khung cửa kính ở chính giữa cánh cửa vỡ tan, ngọn lửa phực ra từ bên trong. Nếu gã ngốc kia mở cửa, ngọn lửa bùng ra sẽ nướng chín anh ta như con tôm hùm.

Steve xuống xe, gạt chân chống chiếc xe đạp Honda, tạm thời quên đi Louis. Anh bị cuốn hút bởi ngọn lửa bí ẩn kia. Chừng năm, sáu người đã tụ lại; ngoại trừ tay tỏ vẻ anh hùng dám nấn ná trên bãi cỏ nhà ông bà Crandall, còn lại ai nấy đều giữ một khoảng cách nhất định. Đến lượt cửa sổ giữa hiên và căn nhà nổ tung. Mảnh kính bắn tung tóe. Tay muốn hành hiệp trượng nghĩa cúi xuống bỏ của chạy lấy người. Ngọn lửa chạy dọc bức tường bọc hiên như bàn tay vơ vét, khiến lớp sơn trắng phồng rộp lên. Steve quan sát thấy một chiếc ghế mây âm ỉ rồi cháy phừng.

Trong tiếng lửa lách tách, anh nghe thấy tay tỏ vẻ anh hùng kia hét lên một cách lạc quan đến kỳ khôi: “Căn nhà sắp sập rồi! Chắc chắn là sắp sập rồi! Ông Jud mà ở trong thì cầm chắc cái chết! Tôi đã dặn ông ấy về đống bồ hóng trong ống khói cả trăm lần!”

Steve há miệng toan hét lên hỏi đã có ai gọi cứu hỏa chưa, nhưng lúc đó, anh nghe thấy tiếng còi hụ vắng lại từ đằng xa. Rất nhiều là đằng khác. Xe cứu hỏa đã được huy động tới, nhưng tay anh hùng rơm kia nói đúng: căn nhà sắp sập rồi. Giờ thì ngọn lửa đã phụt ra từ chục cửa sổ vỡ, lớp ván màu xanh ngoài mái hiên phía trước được bao bọc bởi màng lửa gần như trong suốt.

Anh quay người lại vì sực nhớ ra Louis – nhưng nếu Louis có mặt ở đây, chẳng phải anh ấy đã chạy sang bên kia đường cùng mọi người rồi sao?

Đúng lúc ấy, Steve nhác thấy gì đó, chỉ manh nha nhác thấy ở khóe mắt.

Bên kia đỉnh dốc dẫn vào nhà Louis có một khoảng đất chạy dài dẫn lên ngọn đồi thoại thoải. Mới tháng Năm mà cỏ đuôi mèo còn xanh đã mọc cao um tùm, dẫu vậy, Steve vẫn nhìn ra được con đường mòn, gọn gàng chẳng khác nào được cắt xén như cỏ trong sân golf: con đường ngoằn ngoèo, quanh co dẫn lên sườn dốc, chạy vào khu rừng tiếp giáp, rậm rạp, xanh rì ngay dưới đường chân trời. Ở vị trí nơi sắc xanh nhạt của bụi cỏ đuôi mèo giao với sắc xanh thẫm hơn, rậm rì hơn của cánh rừng, Steve nhác thấy chuyển động – sắc trắng lóe lên. Mắt anh vừa bắt được khoảnh khắc ấy cũng là lúc nó biến mất, nhưng trong phút giây chóng vánh này, anh dám chắc mình vừa trông thấy một người đàn ông vác thứ gì đó màu trắng.

Là Louis, tâm trí anh chợt tuyên bố dù chẳng có căn cứ. Đó là Louis, mày mau chặn anh ta lại đi, vì một điều cực kỳ tồi tệ đã xảy ra, và chẳng mấy chốc một điều còn kinh khủng hơn nữa sẽ ập xuống nếu mày không mau ngăn anh ta lại.

Anh lưỡng lự đứng ở đầu đường, nhấp nhổm hết chân này đến chân kia, chuyển trọng tâm giữa hai chân.

Steve chết toi, mày vừa sợ mất mật đấy phải không?

Phải. Đúng là vậy. Anh sợ đến mất mật dù chẳng có lý do gì. Nhưng cũng có một chút… một chút

(mị lực)

phải, một chút mị lực ở nơi đây, con đường mòn ấy có gì đó thật lạ, con đường mòn quanh co chạy lên đồi, dẫn vào rừng, chắc hẳn con đường ấy phải dẫn đến một cái đích, đúng không? Đúng, tất nhiên rồi. Mọi con đường đều dẫn đến một cái đích nào đó.

Louis. Đừng quên bẵng mất Louis chứ, đồ ngốc! Mày đến đây để gặp Louis mà, nhớ không? Mày không lặn lội đến Ludlow để thám hiểm rừng xanh đâu nhé.

“Anh phát hiện thứ gì à, Randy?” Tay anh hùng rơm hét to. Chất giọng chói tai và có phần lạc quan của anh ta vang vọng.

Lời đáp của Randy gần như bị khỏa lấp nhưng vẫn phong phanh vắng lại trong tiếng còi cứu hỏa càng lúc càng to: “Xác con mèo.”

“Chết cháy à?”

“Hình như không phải,” Randy nói. “Trông nó chết ngắc thôi.”

Đoạn tâm trí của Steve tập trung lại vấn đề cũ, như thể đoạn hội thoại bên kia đường có liên quan đến cảnh tượng anh vừa thấy — hoặc cảnh anh cho rằng mình nhìn thấy: Đó chính là Louis.

Anh cất bước, rảo chân dọc theo đường mòn dẫn vào rừng, bỏ ngọn lửa lại sau lưng. Lên tới bìa rừng, người anh ướt đẫm mồ hôi, bóng râm thật mát mẻ và dễ chịu. Có mùi thơm ngọt ngào của vỏ cây và nhựa cây thông cùng vân sam.

Khi đã vào trong rừng, anh co giò chạy thật nhanh, chẳng rõ tại sao mình lại chạy, chẳng rõ tại sao trống ngực mình lại nện thình thịch. Hơi thở anh phì phò. Anh duy trì đủ sức để phi hết tốc lực xuống đồi – con đường mòn sạch sẽ một cách đáng nể – nhưng đến cổng vòm đánh dấu lối vào Nghĩa địa Thú cưng, anh chỉ còn đủ sức đi bộ nhanh. Mạn sườn phải, ngay dưới nách anh nhói lên nóng bừng.

Đôi mắt anh gần như không ghi nhận vòng tròn của những ngôi mộ, những miếng thiếc được đập dẹp, những tấm ván và phiến đá. Ánh nhìn của anh dán vào hình tượng kỳ dị đằng xa khoảng đất tròn. Nó chòng chọc dõi theo Louis lúc này đang trèo qua đống cây đổ, chừng như chẳng màng đến trọng lực. Anh trèo từng bước lên đống cây đổ cao ngất ngưởng, mắt hướng về phía trước như kẻ bị thôi miên hoặc người mộng du. Tay anh ôm thứ màu trắng mà ban nãy Steve trông thấy nơi khóe mắt. Ở khoảng cách gần thế này, hình dáng ấy không thể nào chối cãi: đó là một cái xác. Một chân mang chiếc giày đen để thấp thò ra. Và bất thần, Steve chắc như đinh đóng cột rằng Louis đang vác xác của Rachel.

Tóc của Louis bạc trắng.

“ Louis !” Steve hét lên.

Louis không lưỡng lự cũng chẳng dừng lại. Trèo lên đỉnh đống cây đổ, anh bắt đầu bước xuống phía bên kia.

Anh ấy ngã mất, Steve ngây dại nghĩ. Anh ấy gặp may, may đến không tưởng, nhưng chẳng chóng thì chày, thể nào anh ấy cũng ngã cho mà xem, và nếu chỉ gãy chân thì…

Vậy mà Louis không hề sẩy chân. Anh bước xuống phía bên kia đống cây đổ, trong thoáng chốc khuất khỏi tầm mắt của Steve rồi xuất hiện trở lại khi tiếp tục tiến về khu rừng.

“Louis!” Steve lại hét lên.

Lần này, Louis dừng chân rồi quay lại.

Steve bàng hoàng đứng ngây ra như phỗng trước hình ảnh mình trông thấy. Ngoài mái tóc bạc phơ, khuôn mặt của Louis già sọm.

Ban đầu, gương mặt Louis không có biểu hiện gì cho thấy anh nhận ra Steve. Dần dà, nó mới ngộ ra, như thể có người điều chỉnh biến trở trong não. Miệng của Louis giật giật. Sau một hồi Steve mới hiểu Louis đang cố nở nụ cười.

“Steve à,” anh nói, giọng khàn khàn, bất định. “Chào Steve. Tôi đang định đi chôn cô ấy. Tôi đoán chắc phải làm bằng tay không. Có lẽ đến tối khuya mới xong. Đất trên đó cứng như đá. Chắc cậu không muốn giúp tôi một tay đâu nhỉ?”

Steve mở miệng song không thốt lên được lời nào. Dù rất kinh ngạc, dù rất hãi hùng, anh vẫn muốn giúp Louis một tay. Chẳng hiểu sao khi bước vào khu rừng này rồi, chuyện đó lại rất đúng đắn, rất… rất tự nhiên.

“Louis,” mãi lúc sau anh mới có thể cất tiếng. “Có chuyện gì vậy? Lạy Chúa, có chuyện gì thế? Cô ấy… cô ấy ở trong đám cháy sao?”

“Tôi để quá lâu với Gage,” Louis nói. “Có thứ gì đó chiếm đoạt lấy cơ thể thằng bé vì tôi để quá lâu. Nhưng với Rachel sẽ khác, Steve ạ. Tôi dám chắc như thế.”

Anh hơi loạng choạng, và Steve nhận ra Louis đã phát điên – anh thấy rõ điều này. Louis đã phát điên, đã mệt mỏi đến cùng cực. Nhưng chẳng hiểu vì sao, chỉ yếu tố thứ hai có sức nặng đối với tâm trí đang bối rối của anh.

“Tôi cũng mong được giúp,” Louis nói.

“Louis, dù tôi muốn giúp anh chăng nữa, tôi cũng không thể nào trèo qua đống cây đổ ấy.”

“Được chứ,” Louis đáp. “Cậu trèo được. Cậu chỉ cần di chuyển đều đặn và đừng nhìn xuống là xong. Bí quyết nằm ở đó đấy, Steve ạ.”

Dứt lời, anh quay đi, mặc kệ Steve gọi tên, Louis băng băng đi vào rừng. Trong thoáng chốc, Steve thấy tấm vải trắng ánh lên trong rừng cây rồi biến mất.

Anh vội chạy đến đống cây đổ rồi lúi húi trèo lên, trong đầu chẳng kịp nghĩ ngợi gì, ban đầu hai tay lần mò tìm chỗ bám, cố bò lên trên, sau đó mới đứng dậy trên hai chân. Khi đã làm được như thế, một cảm giác hân hoan đầy liều lĩnh choáng ngợp lấy anh – như thể anh đang hít vào oxy tinh khiết. Anh tin rằng anh có thể trèo qua — thế là anh cứ dấn tới. Di chuyển thoăn thoắt, táo bạo, anh trèo lên đến đỉnh. Anh đứng đó một lúc, lắc lư, nhìn theo bóng Louis đi dọc đường mòn – lối mòn chạy thẳng từ đống cây đổ.

Louis quay người lại nhìn Steve. Anh ôm xác vợ bọc trong tấm khăn bê bết máu trên tay.

“Có thể còn nghe cả tiếng động,” Louis nói. “Những âm thanh như tiếng nói. Nhưng chỉ là tiếng của những kẻ du thủ du thực dưới mạn Nam phía Prospect. Âm thanh vang đến tận đây. Ngộ nhỉ.”

“Louis…”

Nhưng Louis đã quay đi.

Trong một khắc, Steve suýt nữa đã đuổi theo anh – chỉ cách một sợi chỉ.

Mình có thể giúp anh ấy, nếu anh ấy muốn vậy… với lại mình cũng muốn giúp mà. Đó là sự thật, vì nơi này có nhiều thứ ngấm ngầm xảy ra hơn những gì hiện ra trước mắt, mình muốn biết đó là gì. Nó có vẻ… chà… rất quan trọng. Nó như một bí mật. Như một bí ẩn.

Đoạn một cành cây gãy đánh rắc dưới chân anh. Nó phát ra âm thanh khô khốc, bụi bặm như tiếng súng lệnh. Nó khiến anh sực tỉnh về thực tại, về việc anh đang làm. Kinh hãi dâng tràn, anh vụng về xoay người lại, hai tay dang ra để giữ thăng bằng, lưỡi và họng nhớt nháp vì hoảng sợ, mặt nhăm nhúm đầy choáng váng như kẻ vừa thức giấc và nhận ra mình đã mộng du trèo ra bờ tường của một tòa nhà chọc trời.

Cô ấy chết rồi, mình nghĩ hình như Louis đã giết chết vợ, Louis phát điên rồi, điên hết thuốc chữa, nhưng…

Nhưng ở đây tồn tại thế lực khủng khiếp hơn cả sự điên loạn; khủng khiếp hơn bội phần. Như thể khu rừng này chứa nam châm, bởi anh có thể cảm thấy nó thu hút thứ gì đó trong não anh. Kéo anh đến nơi Louis đang đưa Rachel đi.

Nào, có đường thì đi đi… đi hết con đường này xem nó dẫn đến đâu. Bọn ta có thứ cho người xem đấy, Steverino, thứ người ta chưa bao giờ kể với ngươi ở Hội Những người Vô thần tại Lake Forest.

Và rồi, có lẽ đơn giản là nó đã có đủ nguồn thức ăn để ngấu nghiến suốt cả ngày và mất hứng thú với anh, bởi tiếng gọi của nơi này trong tâm trí anh bỗng tắt hẳn. Steve lảo đảo như kẻ say, lùi hai bước thật rộng xuống đống cây đổ. Đoạn một loạt cành cây gãy răng rắc, chân trái của anh hụt xuống những nhánh cây khô lộn xộn; những mảnh gỗ sắc nhọn kéo tuột giày anh rồi đâm vào thịt khi anh giật ra. Anh ngã xuống Nghĩa địa Thú cưng, suýt chút nữa thì bị tấm ván thùng đựng cam đâm lủng bụng.

Anh đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh, không khỏi bối rối, chẳng rõ chuyện gì vừa xảy ra với mình… hoặc có bất cứ chuyện gì xảy ra hay không. Chưa gì mà tất cả đã tựa hồ cơn mơ.

Bất thình lình, từ khu rừng sâu đằng sau đống cây đổ, thăm thẳm đến độ ánh sáng như hóa xanh và mịt mùng ngay cả vào những ngày nắng chói chang nhất, tiếng cười khùng khục trầm thấp cất lên. Âm thanh rất to. Steve thậm chí không dám tưởng tượng thứ sinh vật nào có thể tạo ra âm thanh ấy.

Anh co giò chạy, một chân mang giày, một chân không, như cậu bé trong bài đồng dao, cố hét lên nhưng không hét nổi. Anh vẫn chạy cho đến khi về đến nhà của Louis, vẫn cố hét lên khi quay xe ra Tuyến số 15 và bắt đầu đạp. Suýt chút nữa, anh quệt phải xe cứu hỏa đang trờ tới từ Brewer. Tóc tai anh dựng đứng bên trong chiếc mũ bảo hiểm Bell.

Đến lúc trở về căn hộ của mình ở Orono, ký ức về việc đi xuống Ludlow trở nên nhạt nhòa trong tâm trí anh. Anh xin nghỉ phép ở bệnh xá, uống viên thuốc rồi đi ngủ.

Steve Masterton không còn nhớ về ngày hôm ấy… trừ trong những giấc mơ thăm thẳm, những giấc mơ sau nửa đêm đến tờ mờ sáng. Trong những giấc mơ ấy, anh cảm nhận được một thứ khổng lồ sượt qua người anh – thứ đó vươn tới hòng chạm vào anh… nhưng rồi nó rụt bàn tay tàn bạo lại vào giây cuối cùng.

Một thứ với đôi mắt khổng lồ màu vàng, sáng lên như đèn sương mù.

Thỉnh thoảng, Steve lại bừng tỉnh từ những giấc mơ ấy, la hét thất thanh, đôi mắt mở to, trợn trừng, để rồi một suy nghĩ hiện ra: Mày tưởng mày đang hét, nhưng đó chỉ là tiếng của những kẻ du thủ du thực dưới mạn Nam phía Prospect. Âm thanh vang đến tận đây. Ngộ nhỉ.

Song anh không biết, cũng chẳng tài nào nhớ nổi, suy nghĩ ấy có nghĩa gì. Đến năm sau, anh nhận một công việc mới ở bên kia đất nước, tại St Louis.

Kể từ lần cuối trông thấy Louis Creed và khăn gói lên vùng Trung Tây, Steve không một lần trở lại thị trấn Ludlow.