PHẦN KẾT
Chiều hôm đó, cảnh sát ghé qua. Họ đặt câu hỏi nhưng không có vẻ gì nghi ngờ. Tro vẫn còn nóng; mọi thứ vẫn chưa bị lục soát. Louis trả lời câu hỏi của họ. Cảnh sát có vẻ hài lòng. Họ đứng bên ngoài nói chuyện, anh đội mũ sùm sụp. Thế lại hay. Nếu họ phát hiện mái tóc anh đã chuyển bạc, thể nào họ cũng vặn hỏi thêm. Như vậy chẳng hay họ chút nào. Anh mang găng tay làm vườn, thế cũng tốt. Bởi tay anh máu me và rách bươm.
Tối hôm đó, anh chơi bài đến quá nửa đêm.
Anh vừa chia bài mới thì nghe thấy tiếng cửa sau mở ra.
Thứ gì ta mua thì ta sở hữu, và thứ gì ta sở hữu cuối cùng cũng sẽ trở về với ta, Louis Creed thầm nhủ.
Anh không quay lại mà chỉ nhìn vào những quân bài của mình khi tiếng lê bước chậm chạp, loạt soạt tiến đến. Trông thấy lá đầm bích, anh đặt tay lên lá bài.
Bước chân dừng lại ngay sau lưng anh.
Theo sau là im lặng.
Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai Louis. Giọng của Rachel kèn kẹt nghiến lên, đầy đất cát.
“ Anh yêu,” nó gọn lỏn.