← Quay lại trang sách

GIẢNG PHÒNG ST. JOHN 2005 (ngày thứ nhất)

Xin đừng vội tin những gì tôi nói nhưng hãy suy nghĩ xem có hợp lý, hợp tình, và có thể chấp nhận được không. Nếu không chấp nhận, xin nêu ý kiến...

CẤM PHÒNG / TĨNH TÂM

1/ Cấm phòng: phòng cấm, không cho ai vô, tránh bị phiền hà -Giữ tâm trí tĩnh lặng để suy tư, suy nghiệm, không để những chuyện thường ngày thế tục làm chia trí, bận rộn tâm tư. Suy tưởng, trở về nội tâm, suy nghĩ, suy luận về vấn đề nào đó liên quan đến tâm hồn, con người đích thực của mình. Mình đã sống ra sao, đã mơ tưởng những gì? Thành công thất bại thế nào. Tại sao mình được sinh ra? Mình có được hỏi ý kiến trước khi được sinh ra không? Giả sử được hỏi ý kiến và có thể trả lời, mình sẽ trả lời ra sao lúc đó? Giá trị cuộc đời của mình là gì? Mình phải đối diện với cuộc đời như thế nào? Mình đã có những thái độ nào khi những sự việc ngoài ước muốn xảy đến, tốt, xấu theo quan điểm của mình? Rồi mình sẽ đi về đâu? Mình là ai? Mọi sự đều có nguyên nhân vậy nguyên nhân hay lý do nào mình đã được sinh ra.

-Con người gồm có hai phần, linh hồn và thân xác. Linh hồn là gì, đã nhìn thấy nó bao giờ chưa, hình dáng linh hồn của mình ra sao? Đã bao giờ mình để ý tìm hiểu xem linh hồn của mình thế nào chưa? Làm sao có thể minh chứng mình có linh hồn? Mắt không thể nhìn, tai không thể nghe. Muốn nhìn, muốn nghe để nhận biết mình là ai, tâm hồn, linh hồn mình thế nào thì nhắm mắt, bịt tai lại. (Cấm phòng).

TĨNH TÂM: (đối nghịch tâm tĩnh).

Lòng mình đã tĩnh lặng, không bị bất cứ gì khuấy động thì sẽ nhận thức sự vật và sự việc một cách rõ ràng như chính nó vì không bị ảnh hưởng bởi bất cứ ý nghĩ, phiền toái nào. Thí dụ, sự thể một người mẹ hay một người cha la mắng hoặc sửa phạt con cái. Chưa chắc những sự thấy tận mắt, nghe tận tai chúng ta đã có thể biết hay nhận thức đúng như sự việc xảy ra.

Thí dụ, ly nước chanh; hai trái chanh, một ly nước.

Tĩnh Tâm cũng như cấm phòng, là hành động, sự việc thực hiện để cho có tâm tĩnh, tâm định. Đức Giêsu dạy, khi các người cầu nguyện thì vô phòng kín mà cầu nguyện cùng Cha các ngươi Đấng thấu suốt những gì bí ẩn... Tiếng Mỹ dịch là “inner room” có nghĩa là nội tâm, lòng mình, tâm hồn của mình thế nên nơi tiếng Việt cần được dịch, “Khi các người cầu nguyện thì hãy nhận xét lại nơi tâm hồn của mình” mới hợp lý, hợp tình.

Làm cách nào cho tâm định để không lo lắng những chuyện khác,

1/ kinh nghiệm lái xe...

2/ kinh nghiệm khi bị người nào xúc phạm, lúc nào cũng cảm thấy bực tức về người đó

3/ kinh nghiệm ghen tương, nghi ngờ. Định tâm có nghĩa dồn tất cảm mọi ý nghĩ, suy luận về một vấn đề nào đó; nhận định sự vật sự việc đó dưới mọi khía cạnh; không đặt vấn đề đúng sai vì nó đã xảy ra. Nhìn sự vật sự việc như chính nó không để cho quan niệm hay ý thích của mình ảnh hưởng. (Thí dụ... muốn biết một con chim nhỏ mà mình chưa bao giờ gặp thế nào, theo dõi hàng năm ngày tháng nào nó hoặc những con chim giống nó bay về, nó ăn sâu bọ hay hạt giống cỏ, cây.... nó mầu sắc ra sao, con đực khác con mái thế nào... kiếm nơi sách vở nói về loài chim...)

CÁCH THỰC NGHIỆM

Nằm tĩnh lặng, không động đậy, để ý đến cảm giác từng phần nơi cơ thể... 2 vòng Để ý nhận biết những âm thanh nghe thấy.... không cần biết nó phát ra từ đâu nhưng chỉ cần nhận biết mình đang nghe thấy âm thanh ấy...

-lấy một tờ giấy, chia hai phần, một bên viết tất cả những sự tốt lành, thánh thiện mình có thể nghĩ tới mình đã thực hiện, những đặc tính hoặc cá tính tốt lành... bên kia, ghi tất cả những gì không nên không phải về mình... đọc qua một lần hoặc hai, đốt đi.... Dù sao chăng nữa, đó chính là những gì đã xảy đến nơi mình, tất cả những thứ đó kiến tạo nên con người của mình, nên đành chấp nhận mình như thế. Chấp nhận được mình, mới có thể chấp nhận được người khác vì họ lầm lỗi ít hơn mình.

Đặt vấn đề tại sao mình bực bội, nóng tính, bất bình... muốn sự việc xảy ra theo ý mình. Bực bội với chồng con, vợ con, muốn họ phải như ý mình... mình không thể là ai khác thì họ cũng không thể trở nên theo ý thích của mình. Mình muốn họ thế nọ, thế kia chính vì mình không thể như thế nên muốn họ như thế. Muốn trị tuyệt những bực bội, bất bình, phải nhận thực mình là con người tốt lành và đốn mạt như thế nào và chấp nhận mình như thế... Mọi sự xốn xang, xáo trộn nơi cuộc đời đều phát sinh từ ý muốn chẳng nên có của mình mà thôi.

NGÀY THỨ 2

Tĩnh tâm hay cấm phòng là đối diện với chính tâm hồn của mình. Mình đang mơ ước những gì, đang bực bội với ai, đang lo lắng những chuyện chi. Ngay cả những sự cần thiết nhất nơi đời sống con người như vấn đề thực phẩm, quần áo mặc, lời Phúc Âm khuyên, “Hãy nhìn chim trời, không gieo vãi, không gặt hái, không cất vào kho lẫm mà Cha các ngươi còn lo cho chúng phương chi các ngươi, quân yếu tin. Hãy nhìn bông huệ ngoài đồng, sớm nở tối tàn mà Cha các người còn mặc cho chúng, ngay cả Salamon trong sự vinh quang của ông cũng không có được chiếc áo nào đẹp như thế. Tiên vàn hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và sự công chính của Ngài và các sự khác sẽ được ban thêm cho các ngươi.””

Như vậy, chúng ta không tin Chúa chút nào vì chúng ta không tin lời giảng dạy nơi Phúc Âm, đó là lời giảng dạy của Đức Giêsu. Lời giảng dạy của Đức Giêsu chính là thánh ý của Thiên Chúa bởi vì Đức Giêsu đã rõ ràng công bố Ngài được sai đến để thực hiện thánh ý của Thiên Chúa trong khi tất cả những công việc Ngài thực hiện chỉ là rao giảng những lời được ghi lại nơi Phúc Âm. Nhắc lại: Thánh ý của Thiên Chúa hay ý Chúa.

PHƯƠNG PHÁP TĨNH TÂM

Thường hiểu lầm tĩnh tâm là đi nghe giảng. Nghe giảng giải về sự việc hay vấn đề nào chỉ là để biết hầu áp dụng nơi cuộc sống. Tĩnh tâm hay cấm phòng là hành động của một người chứ không phải nghe giảng.

-Linh mục hay bất cứ ai hướng dẫn tĩnh tâm chỉ là người chia sẻ một vài phương thức có thể áp dụng được để thực hiện việc tĩnh tâm mà thôi.

-Người hướng dẫn chỉ đặt vấn đề, nêu lên những gì con người cần để ý mà áp dụng hầu nhận biết chính mình, nhận biết mình là ai, thế nào, có liên hệ gì với Thiên Chúa. Nghe giảng mà không áp dụng, thực nghiệm thì cũng giống như nghe giải thích về thực phẩm mà không ăn; đói vẫn hoàn đói chẳng lợi ích chi. Bởi thế, TĨNH TÂM, CẤM PHÒNG là cơ hội hay thời gian để tự mình nhận định lại chính mình. Đối với những người theo Kytô giáo thì sự nhận biết về chính mình theo sự hướng dẫn của Phúc Âm. Bất cứ sách vởnào, bất cứ sự giải thích nào ngoài Phúc Âm đều không phải ý Chúa, đều không phải là những lời giảng dạy của Đức Giêsu, mà chỉ là ý nghĩ của loài người, Phúc Âm gọi là Satan. “Satan, xéo khỏi mặt ta, ngươi là cớ cho ta vấp phạm vì ý nghĩ của ngươi là ý nghĩ của loài người, không phải là ý của Thiên Chúa.” ĂN NĂN, CẢI THIỆN, LÒNG THỐNG HỐI

-Có lần nào đó với ý ngay lành, vô tình nói đôi câu, không ai để ý, chẳng phiền lòng ai nhưng cho tới giờ mình vẫn còn ăn năn

-lấy tờ giấy, chia đôi, ghi về mình, tốt xấu thế nào

-Chấp nhận chính mình vì không có những tốt, xấu đó, không phải là mình

-Không chấp nhận người khác do không chấp nhận chính mình, muốn người khác bổ xung hoặc hoàn thành những gì mình thiếu sót

-Càng yêu thương ai càng làm khốn khổ người đó và càng làm khốn khổ chính mình. Yêu thương, chấp nhận người đó như chính họ, không được phép, không có quyền lạm dụng bất cứ gì để ép họ trở nên theo ý mình.

-Chuyện người con hoang đàng, người con tốt lành đã không nhận thực vị thế của mình, chúng ta cũng thế.

-Nhận biết sự hiện diện của Chúa nơi mình....

-Mình phạm tội, Chúa có phạm tội với mình không?

-Không lạm dụng sự thánh thiện

-Bất cứ gì làm tổn thương đến mình hoặc người khác dù chỉ là ý nghĩ, chính mình đang làm tổn thương đến mình và xúc phạm đến Thiên Chúa nơi mình.

-Thực lòng ăn năn là nhận biết mình đã quá ngu muội nên phạm đến sự thánh thiện của Chúa nơi mình.

-Ta đến không phải đem an bình nhưng gây chia rẽ, con trai chống đối cha, con gái với mẹ, nàng dâu, mẹ chồng. Ham muốn thế tục và sự thánh thiện nơi con người.

Ngày thứ 3

-Không muốn nói về hôn nhân vì hôn nhân thuộc về luân lý con người. Phúc Âm không đề cập gì đến hôn nhân mà dùng trường hợp hôn nhân để nói lên sự liên hệ bất khả phân ly của hồn và xác.

-Nói có sách, mách có chứng nên thường đụng chạm... bởi dẫu sao, khi mình muốn che dấu mặt trái của mình nên nêu những câu hỏi để bào chữa. Đàng khác, những trường hợp cá nhân nêu lên không thể dùng làm phương thức cho mọi người.

-Có câu nói, nếu bạn muốn có người phối ngẫu lý tưởng thì bạn phải là người lý tưởng trước hết. Bình thường chúng ta muốn người khác trở nên vẹn toàn để lạm dụng do đó không bao giờ có ý nghĩ mình phải sống thế nào để trở nên lý tưởng đối với người phối ngẫu hoặc vẹn toàn để có một gia đình hạnh phúc.

-Ai cũng thường nghĩ hạnh phúc là những gì hợp ý và có lợi cho mình. Hạnh phúc là trạng thái tâm hồn phấn khởi khi thực hiện mơ ước nào đó mà thôi.

-Không ai xấu như vợ mình và chẳng ai đểu bằng chồng mình.

-Trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên một chồng -Thực trạng con người: đàn ông thích và cần đàn bà và đàn bà thích và cần đàn ông. Thực trạng gia đình, đàn ông đối nghịch đàn bà và ngược lại.

-(Những bí ẩn cuộc đời) Hôn nhân là môi trường và cơ hội tuyệt vời nhất để con người trả giá và nhận biết những thiếu sót, lầm lỗi của mình đồng thời thánh hóa chính mình. Những ai cảm thấy cuộc sống hôn nhân là địa ngục thì chính tâm hồn của người đó là địa ngục.

-Tôi không có vợ nên không biết những sự tàn bạo của những bàn tay sắt bọc nhung do đó luôn thấy nét nên thơ, hấp dẫn, dịu dàng, dễ thương, dễ mến của phụ nữ.

-Tôi không phải chịu cảnh chồng chúa vợ tôi và những phũ phàng nơi tâm tưởng của phụ nữ nên thấy ông nào cũng hạnh phúc vì có vợ săn sóc miếng ăn, thức uống, lo lắng cho chồng con của phụ nữ nên thường nghĩ rằng các ông may mắn.

-Nếu sự đối xử giữa vợ chồng, con cái của một người được nhận thức như sự đối xử với chính Thiên Chúa đang ngự trị nơi mình và nơi mỗi người thì mọi rắc rối hôn nhân tự nhiên được giải quyết. Tuy nhiên, chúng ta đã không đọc Phúc Âm, không suy nghiệm về lời Chúa thì giải quyết những rắc rối thế tục chỉ càng làm sự thể rắc rối phiền hà hơn. Chúng ta chữa bệnh theo lối nếu đau chỗ nào, chặt đứt vất bỏ phần đó thay vì nhận định để kiếm ra nguyên nhân bệnh trạng... lối này sẽ không bao giờ giải quyết được những rắc rối nơi hôn nhân.

-Xét thế, bất cứ ai tin theo Đức Giêsu mà không tìm biết về những điều Ngài giảng dạy tức là đã tự lừa dối mình, tưởng rằng mình tin vào Ngài nhưng không biết Ngài dạy mình ra sao để rồi tin theo những sự lừa dụ của kẻ khác.

-Do đó, bất cứ ai không chịu tìm biết, suy nghiệm về Phúc Âm, tất nhiên đã không tin theo Đức Giêsu mà chỉ hùa theo những lời kẻ khác nói hy vọng được yên lòng bởi e sợ bị luận phạt mà thôi.