← Quay lại trang sách

GIÁNG SINH 2001-02 (Is. 9:2-7; Lc. 2:1-14) Thánh Lễ nửa đêm.

Nơi sách tiên tri Isaia qua bài đọc thứ nhất loan báo về nhân cách và đặc tính của Đức Giêsu, “Bởi lẽ một hài nhi đã sinh ra cho chúng tôi, và một người con đã được ban tặng cho chúng tôi. Người đã gánh nhận vương quyền trên vai, và thiên hạ sẽ gọi tên Người là “Cố vấn kỳ diệu, Thiên Chúa huy hoàng, Người Cha Muôn Thuở, Ông Vua Thái Bình. Người sẽ mở rộng vương quyền và cảnh thái bình sẽ vô tận.””Chúng ta cũng vừa nghe từ lời Phúc Âm được công bố về sự ngợi khen của đạo binh thiên quốc, “Vinh danh Thiên Chúa trên các tầng trời và bình an dưới thế cho người thiện tâm.” Lời chúc tụng này chúng ta thường lặp lại nơi mỗi thánh lễ ngày chủ nhật hay các ngày lễ trọng. Chúng ta đều công nhận những lời Kinh Thánh ám chỉ về Đức Giêsu đồng thời nói về triều đại của Ngài.

Chẳng những thế, mỗi người chúng ta đều mang nỗi ước mơ được an hưởng cảnh thái bình, công bằng, và thịnh trị đã được quảng diễn nơi các sách tiên tri. Thêm vào đó, đã biết bao sách vở được viết tùy thuộc ngôn từ diễn tả về tính chất vinh quang của triều đại do Đức Giêsu cai trị tạo thành động lực khuyến khích bao người tốt lành, thánh thiện xả thân hăng say dùng cả cuộc đời của họ toan tính và thực hiện những công việc phục vụ nhân sinh hầu phần nào góp phần kiến tạo một thế giới hiện thực theo lời Kinh Thánh.

Tuy nhiên, dẫu cố gắng đến mấy, bao công sức cũng như tiền bạc của con người đã đổ ra mà cảnh huy hoàng, thái bình, thịnh trị của một vương quốc đầy mơ tưởng ấy vẫn chừng như chỉ là bánh vẽ. Coi trên tin tức truyền hình, đọc nơi báo chí, sách vở, càng ngày chúng ta càng phải đối diện với muôn nỗi rắc rối và trớ trêu của cuộc đời. Ngưỡng cửa vương quốc của niềm hy vọng vẫn hình như bị mịt mù che lấp trong khi những thực tại đối nghịch với viễn tượng hy vọng tràn ngập và luôn luôn đe dọa tâm trí con người, kiến tạo tâm tình chấp nhận sống cho qua bởi đã được sinh ra thì phải sống, đồng thời buông bỏ niềm ước mơ bởi đã quá mệt mỏi nơi tâm trạng đợi chờ.

Bao nhiêu lần Giáng Sinh đến và bao nhiêu lần Giáng Sinh đã qua đi, những lời loan báo nơi sách tiên tri, những điều giảng dạy của Đức Giêsu nơi Phúc Âm qua các bài đọc hình như không đủ năng lực đánh động tâm trí chúng ta, bởi nghe thì nhiều nhưng thực tế chẳng thấy được bao nhiêu nếu không muốn nói là chẳng thấy được gì. Sự thể này xảy đến nơi lòng mỗi người cũng chỉ vì chúng ta đã nhận định lời Kinh Thánh theo nghĩa đen nơi lối nhận thức thế tục.

Như vậy, chính vì nhận thức không đúng đắn, chúng ta đã biến Lời Chúa trở thành mộng tưởng và tự đày ải tâm tư bằng nỗi chán nản, e sợ, đồng thời vô tình chúng ta đã hiểu tin mừng thành tin buồn. Tôi muốn dẫn chứng bằng cách mời gọi mọi người thử suy nghiệm cảm nhận phản ứng nơi lòng mình khi nghe hay nhắc tới danh hiệu Tin Mừng.

Thử bình tâm đặt vấn đề, được gọi là Tin Mừng tất nhiên khi nghe hoặc đọc Tin Mừng, lẽ thường tâm hồn chúng ta phải vượng lên niềm vui, tâm tình phấn khởi, tràn đầy hy vọng, và niềm tin tưởng vững chắc mình sẽ đạt được thực thể mang lại niềm hy vọng phát xuất từ Tin Mừng. Chẳng hạn khi đọc một câu chuyện diễu hay tiếu lâm, chúng ta ít nhất có được đôi giây phút cảm thấy vui tươi, ý vị. Đàng này mỗi khi nghe hoặc đọc Tin Mừng chúng ta không cảm thấy được gì hăng say hoặc tâm tình thoải mái để khuyến khích đọc tiếp hay chú tâm suy nghiệm; mà ngược lại hình như có một khoảng tối vô hình bao phủ tâm trí khiến chúng ta nản lòng.

Thử hỏi, tâm tình nào đã khuyến khích chúng ta vui tươi hòa nhịp cùng bạn bè trao đổi ý kiến qua lại hoặc nhàn đàm giờ này qua giờ khác? Và tại sao chúng ta có thể nói muôn thứ chuyện nhưng đối với Tin Mừng Đức Giêsu rao giảng chúng ta không bao giờ hoặc rất ít khi đề cập tới? Phỏng vì Tin Mừng Nước Trời không đáng cho chúng ta suy tư hay đặt thành vấn đề? Và phỏng chúng ta đã không nhận biết sự liên hệ hay tầm quan trọng của Tin Mừng Nước Trời nơi cuộc đời của mỗi người? Tôi nghĩ mọi người tôn trọng Tin Mừng nhưng chúng ta đã không để tâm suy nghiệm hoặc vì nhận thức Tin Mừng theo nhãn quan thế tục nên đã trở thành mù tối đối với những lời khôn ngoan nơi Phúc Âm.

Hôm nay chúng ta qui tụ mừng lễ Giáng Sinh, mừng ngày sinh nhật của Đức Giêsu, nhân vật chính yếu rao giảng Tin Mừng, rao giảng những lời khôn ngoan được ghi lại nơi bốn cuốn sách được gọi là Phúc Âm. Tôi mời gọi mọi người, thêm một lần nữa để ý tìm hiểu khái quát về cuộc đời và những lời dạy dỗ của Ngài được gọi là Tin Mừng Nước Trời.

Xét về cuộc đời trong thân phận con người, nơi kinh cầu chịu nạn chúng ta thường đọc, “Chúa Giêsu ba mươi năm ở cùng Đức Mẹ; Chúa Giêsu ba năm giảng dạy nước Giurêu” nhưng nơi Phúc Âm không ghi lại bao nhiêu năm Đức Giêsu đã sống tại dương thế. Phúc Âm Luca chỉ nhắc tới câu, “Hằng năm cha mẹ Đức Giêsu trẩy hội đền Giêrusalem mừng lễ Vượt Qua. Khi Người được mười hai tuổi, cả gia đình cùng lên đền theo tập tục ngày lễ” (Lc. 2:42). Phúc Âm Gioan đề cập đến vấn đề tuổi tác không rõ ràng khi Ngài tuyên bố với người Do Thái, “Abraham, cha các ngươi đã hân hoan được thấy ngày của Ta; ông đã thấy và mừng rỡ” (Gn. 8:56). Người Do Thái nói, “Ông chưa được năm mươi tuổi mà ông đã thấy Abraham” (Gn. 8:57). Điều này chứng tỏ khi ấy Đức Giêsu cỡ bốn mươi mấy tuổi. Phúc Âm không diễn tả hình dáng Ngài ra sao mà chỉ ghi lại những lời giảng dạy của Ngài.

Theo bốn Phúc Âm, những lời giảng dạy của Đức Giêsu được ghi lại dưới những dạng thức lời khôn ngoan, dụ ngôn, và diễn trình nghiệm chứng được tạm gom tóm thành mấy điểm chính yếu.

Điểm đặc biệt, ắt có và đủ cho bất cứ ai muốn suy nghiệm về Phúc Âm đó là điều kiện tâm trí để am hiểu hay nghiệm chứng Phúc Âm. Chẳng hạn, không đổ rượu mới vào bì cũ; không vá vải mới nơi áo cũ; kẻ nào cầm cày mà quay trở lại thì bất kham đối với Nước Thiên Chúa; kẻ yêu cha mẹ, con cái hơn ta không đáng làm môn đệ Ta; để kẻ chết chôn kẻ chết; nếu mắt ngươi, tay ngươi nên cớ vấp phạm cho ngươi thì móc và chặt mà quăng chúng đi; dụ ngôn năm cô phù dâu khờ dại, dụ ngôn cây vả; dụ ngôn người làm việc được trao cho một nén bạc.

Đại ý những câu khôn ngoan và dụ ngôn này khuyến khích chúng ta nên mở rộng tâm hồn, không nên lệ thuộc vào những suy tư hoặc lo âu thế tục để suy nghiệm Phúc Âm. Nói theo PhaoLô đó là “Nghiệm xét mọi sự” (1Thes. 5:21). Khi suy tư về những lời khôn ngoan nơi Phúc Âm, chúng ta đặt vấn đề về mọi khía cạnh, nêu lên mọi giả định sao cho có thể áp dụng Lời Chúa nơi từng hoàn cảnh cuộc đời. Ý nghĩa nào mang tính chất hài hòa và có thể áp dụng nơi nhiều lối đối xử khôn ngoan bao nhiêu, càng giúp chúng ta thăng tiến trên hành trình nhận thức Phúc Âm bấy nhiêu.

Điểm thứ hai, Đức Giêsu trình bày cho chúng ta về Thiên Chúa. “Thiên Chúa là Thần khí nên những kẻ thờ phượng cũng phải thờ phượng trong thần khí và sự thật” (Gn. 4:24). Thiên Chúa sai Đức Giêsu đến gian trần giảng dạy. Nơi Phúc Âm Gioan được viết, “Ta đã phát xuất tự Thiên Chúa và Ta đến; vả chăng không phải tự mình Ta mà Ta đã đến, nhưng chính Người đã sai Ta." Đức Giêsu được sai đến để chu toàn sứ mạng rao giảng Tin Mừng. Thiên Chúa mà Đức Giêsu rao giảng nhìn nhận bản thể của con người chứ không xét xử con người theo thị dục nhân loại. Sự trọn lành trước mặt Thiên Chúa không lệ thuộc ý thích, thị dục của con người. "Hãy mến yêu thù địch và khẩn cầu cho những người bắt bớ các ngươi; ngõ hầu các ngươi nên những người con của Cha các ngươi, Đấng ở trên trời, vì Người cho mặt trời mọc trên kẻ dữ và người lành, và làm mưa trên người ngay và kẻ ác... Vậy các ngươi hãy nên trọn lành, như Cha các ngươi trên trời là Đấng trọn lành." (Mt. 5:45; 48).

Thiên Chúa thấu suốt và nhận biết tận cõi lòng chứ không xét bề ngoài theo lối nhìn của con người. "Còn ngươi bố thí thì tay trái đừng biết điều tay phải làm, hầu việc ngươi bố thí được giữ kín và Cha ngươi là Đấng thấu suốt nơi kín ẩn sẽ hoàn trả lại cho ngươi" (Mt. 6:3). Chính Thiên Chúa ngự trị, hoạt động và dẫn dắt mỗi người. Đức Giêsu mang nhiệm vụ rao giảng Tin Mừng Nước Trời, "Trong các tiên tri đã có viết: Hết thảy chúng sẽ là môn sinh của Thiên Chúa. Phàm ai nghe và học nơi Cha thì sẽ đến với Ta" (Mt. 6:45).

Từ sự nhận biết về Thiên Chúa, chúng ta nhận biết Tin Mừng Nước Trời và đó là chính Thiên Chúa đang ngự trị nơi mình; Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Đây là điểm thiết yếu Phúc Âm nhắc nhở, “Tiên vàn hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa” (Mt. 6:33). Bởi vì Thiên Chúa hoạt động nơi con người, đức tin là quyền lực của Thiên Chúa nơi mỗi người. Đức tin mang năng lực hoạt động thế nên nhiều lần Đức Giêsu đã rõ ràng công bố, “Đức tin con cứu con; đức tin con chữa con; đức tin con là ơn cứu độ của con.”

Từ thực thể đức tin, quyền lực của Thiên Chúa đang hoạt động nơi con người, sự cầu nguyện chính là bày tỏ ước muốn, ý định của mình. Chúng ta hãy để tâm nghiệm chứng lời đoan chắc của Đức Giêsu, “Ta bảo các ngươi, kẻ nào bảo núi này xê đi mà nhào xuống biển mà trong lòng không nghi ngại nhưng tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra thì nó sẽ thấy thành sự. Bởi thế Ta bảo các ngươi, mọi điều các ngươi cầu nguyện, kêu xin, các ngươi hãy tin là đã được, các ngươi sẽ thấy thành sự” (Mc. 11:23-24).

Và cũng bởi đó, Đức Giêsu khuyên chúng ta, "Còn ngươi khi cầu nguyện thì hãy vào buồng, khóa cửa lại mà cầu nguyện với Cha ngươi, có mặt cả nơi kín ẩn; và Cha ngươi, Đấng thấu suốt cả nơi kín ẩn sẽ hoàn trả lại cho ngươi. Cầu nguyện thì các ngươi chớ lải nhải như người ngoại! Chúng tưởng hễ nói nhiều thì sẽ được nhậm. Chớ bắt chước chúng vì Cha các ngươi biết rõ các ngươi cần gì, trước khi các ngươi xin Người" (Mt. 6:6-8).

Tóm lại, Đức Giêsu được sai đến, được sinh ra để rao giảng cho chúng ta nhận biết thực thể huyền nhiệm là quyền lực của Thiên Chúa đang hoạt động nơi mỗi người trong cuộc sống mà chúng ta chưa tìm hiểu, chưa suy nghiệm, thế nên chưa nhận biết do đó không thể nào sử dụng được quyền lực này. Thật sự mừng kính lễ sinh nhật Đức Giêsu, chúng ta mở rộng tâm hồn suy nghiệm những lời Ngài giảng dạy và làm sao cho những lời giảng dạy của Ngài trở nên sống động, thực nghiệm nơi cuộc đời mỗi người.

Đây chính là lối sống tuyên dương, tuyên xưng Tin Mừng Nước Trời, lối sống theo chân Chúa Giêsu, lối sống chứng nhân, theo ý Chúa, làm vinh danh Chúa, và cũng là lối sống thăng tiến hành trình đức tin. Xin Thần Khí của Chúa hài đồng soi sáng và dẫn dắt mỗi người chúng ta suy nghiệm Tin Mừng và xin chúc quý ông bà, anh chị em một mùa Giáng Sinh vui tươi, an bình trong Đức Kitô. Amen.

MARY, MẸ THIÊN CHÚA (Lc. 2:16-21) ABC

Bài trích Phúc Âm theo thánh Luca (Lc. 2:16-21)

Các mục đồng hối hả ra đi tới Bethlehem và đã gặp Maria và Giuse cùng Hài nhi đặt nằm trong máng cỏ. Thấy rồi, họ nói ra cho biết điều họ đã được phán dạy về hài nhi. Và mọi người nghe đều kinh ngạc về các điều mục đồng đã thuật lại cho mình. Còn Maria thì bà giữ kỹ mọi điều ấy và hằng suy đi nghĩ lại trong lòng. Rồi các kẻ mục đồng lui về tôn vinh và ca ngợi Thiên Chúa vì mọi điều họ đã được nghe và được thấy chiếu theo lời đã phán dạy họ. Mãn tám ngày, đến lúc phải làm phép cắt bì cho hài nhi, thì hài nhi đã được đặt ten là Giêsu, chính tên thiên thần đã gọi Ngài trước khi đầu thai lòng mẹ.

Phúc Âm của Chúa

Hôm nay chúng ta mừng lễ kính Đức Maria Mẹ Thiên Chúa. Giáo Hội Công Giáo Mỹ nhận Đức Maria với danh hiệu này làm quan thày và tôn kính vào ngày đầu năm. Ngôn xưng Mẹ Thiên Chúa là danh hiệu Giáo Hội tôn vinh Đức Maria vì ngài đã cưu mang và sinh ra Đức Giêsu, Thiên Chúa nhập thể làm người.

Bốn Phúc Âm viết về Đức Maria rất ít. Nơi bài Phúc Âm hôm nay chúng ta thấy chỉ có một câu "Còn Maria thì bà giữ kỹ mọi điều ấy và hằng suy đi nghĩ lại trong lòng." Tuy nhiên, nếu chúng ta suy gẫm, nghiệm chứng Phúc Âm, chúng ta sẽ nhận được đây là phương pháp thực tiễn cho mọi người nơi hành trình đức tin để đạt tới sự nhận thức sự hiện diện và hoạt động của Thiên Chúa nơi mình. Bất cứ sự việc hay sự kiện nào đều thuộc về hành trình biến chuyển của Thiên Chúa; thế nên nhận định và suy nghiệm về tất cả những biến cố xảy đến trong cuộc đời dưới sự hướng dẫn của Phúc Âm, chúng ta sẽ được thăng tiến về đức tin.

Áp dụng sự suy nghiệm Phúc Âm nơi cuộc đời, chúng ta thực hiện điều Đức Giêsu đã tuyên dương, "Này là mẹ Ta và anh em Ta, phàm ai làm theo ý Cha Ta, Đấng ngự trên trời, thì kẻ ấy là anh em và là Mẹ Ta" (Mt. 12:49).

Nơi ngưỡng cửa của năm mới, cũng là những ngày đầu của thế kỷ 21 và nhất là nơi bậc thềm của thiên niên kỷ thứ ba, chúng ta cảm tạ Chúa đã ban cho chúng ta Đức Mẹ, người đã cưu mang Đức Giêsu. Chúng ta cảm tạ Chúa cho một năm qua an bình. Chúng ta cảm tạ Chúa vì năm mới bắt đầu. Chúng ta cảm tạ Chúa vì muôn hồng ân trong cuộc đời, những nỗi khó khăn như những cơ hội thăng tiến tâm linh. Đặc biệt, chúng ta cảm tạ Chúa vì chúng ta được ban cho cơ hội làm người.

Nhân ngày kính Đức Maria Mẹ Thiên Chúa, mượn lời Phúc Âm, tôi mời gọi mọi người cùng tôi dâng lên ngài lời chào mừng qua kinh Kính Mừng.

Kính mừng Maria....

THÁNH GIA THẤT A (Mt. 2:13-15; 19-23) năm 2022 không có

Mỗi khi mừng lễ kính thánh gia thất, không ít thì nhiều, chúng ta đều tự hỏi tại sao lại gọi là “Thánh Gia Thất!””Gia thất có nghĩa gia đình. Kinh nghiệm sống chứng minh, cuộc sống gia đình quả không đơn giản chút nào. Không thế sao dân gian có những câu, “Gái có chồng như gông mang cổ; trai có vợ như rợ buộc chân.” Dẫu căn bản của cuộc sống gia đình là sự yêu thương, nhưng chỉ yêu thương mà thôi chưa đủ; bởi nhu cầu cũng như thực tại cuộc sống dồn ép, bắt buộc con người phải đối diện với muôn nỗi khó khăn.

Chẳng những thế, khi con người có đầy đủ cơm ăn áo mặc, gặp thời vận tương đối dễ thở một chút, lòng khát khao danh vọng khuyến khích và thách đố chúng ta hoan hỉ bước vào. Ai trong chúng ta không biết câu, “Làm trai cho đáng nên trai, xuống Đông, Đông tĩnh, lên Đoài, Đoài tan.” Hoặc như Nguyễn Công Trứ để lại nơi những vần thơ đường luật, “Đã sinh ra ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông.” Đối nghịch với cảnh thuận buồm xuôi gió, làm ăn may mắn, là cảnh nghèo khổ, túng bấn làm cơ cực chẳng những thân xác mà còn tạo nên nỗi tủi phận nơi tâm trí.

Ai đã một lần đọc qua tập thơ Trần Tế Xương có lẽ không thể nào quên được tâm tình thi sĩ phổ qua vần điệu, “Bốn con làm lính, bố làm quan,” “Hỏi ra quan ấy ăn lương vợ,” hoặc, “Lúc túng toan lên bán cả trời,”” hay, “Năm này ắt hẳn gà ăn bạc, đồng rụng đồng rơi lọ phải cầu.” Đặc biệt đối với quan niệm người Việt, nếu người đàn ông chẳng may bị rơi vào phận số, “Hỏi ra quan ấy ăn lương vợ,” thì cuộc sống ấm êm, hạnh phúc của gia đình tất phải đương đầu với cảnh “Gà trống thì im hơi lặng tiếng mà gà mái lại cứ te te mà gáy,” hoặc nói theo kiểu người xưa, “Rế lên trên nồi.”

Xét thế, cuộc sống gia đình không những tùy thuộc nơi ý thức yêu thương giữa vợ chồng, cha mẹ con cái, điều kiện và hoàn cảnh sinh sống mà còn bị ảnh hưởng nặng nề nơi quan niệm cũng như phong tục và tập quán của con người tùy nơi và tùy thời. Tất nhiên, nơi thân phận con người, gia đình của thánh Giuse, Đức Mẹ, và Chúa Giêsu cũng phải đối diện với những cảnh bầm dập của cuộc đời như mọi gia đình của chúng ta.

Dùng danh xưng ”Thánh Gia Thất” nhưng có lẽ chúng ta thường chỉ nghe sao lặp lại như vậy. Để ý đọc Phúc Âm và nhận định nối kết với những danh xưng được dùng hay nhắc nhở nơi phụng vụ và niềm tin tưởng Công Giáo, chúng ta thấy bất cứ những ai cho dù cuộc sống của họ thế nào, có liên hệ với Đức Giêsu đều được gọi là thánh. Và sau khi Ngài lên trời, trong suốt hai ngàn năm qua, bất cứ ai có cuộc sống theo những lời Ngài dạy nơi Phúc Âm cũng đều được gọi là thánh.

Xét như thế, chúng ta tuyên dương một số những vị thánh mà cuộc sống theo Phúc Âm của họ được biết tới để làm gương cho dân Chúa noi theo, chúng ta cũng cần nhận thực một điều đó là còn quá nhiều vị thánh có cuộc đời đã qua đi không ai biết tới, và cũng có những vị thánh sống quanh mình nhưng không nhận biết; đồng thời nếu chúng ta sống theo Lời Chúa tất nhiên chúng ta là những vị thánh sống mà thường thì không ai dám nghĩ đến sự thể này. Phỏng chúng ta không dám nhận chân sự thực hay đã bị tuyên truyền, dạy dỗ để có quan niệm tự khinh khi chính mình để rồi không dám nhìn nhận những công việc và tính chất thánh thiện nơi cuộc đời mình để phát triển?

Ai trong chúng ta không biết câu nói của thánh PhaoLô, “Anh em không biết thân xác của anh em là ngai tòa của Thiên Chúa sao?” Ai chưa nhận thực được Thiên Chúa ngự trị nơi mình? Ai không thực lòng nhận biết rước lễ là thực sự chịu lấy mình và máu thánh Chúa Kitô. Chúng ta là ngai tòa của cội nguồn mọi sự thánh thiện; chúng ta có liên hệ mật thiết với Đức Giêsu qua bí tích thánh thể; tất nhiên chúng ta là thánh. Sự thánh thiện cả thể là chính Thiên Chúa đang hoạt động nơi chúng ta, nơi mỗi người nhưng bình thường chúng ta vẫn vô tình không để ý. Có lẽ đây là kết quả do chúng ta đã không đọc Phúc Âm và suy gẫm Lời Chúa, thế nên chúng ta không hiểu tính chất của sự thánh thiện nơi chính mình như thế nào chăng.

Tôi mời quý vị dùng đôi giây phút suy tưởng về đặc tính của sự thánh thiện. Qua Phúc Âm, Đức Giêsu mời gọi mỗi người chúng ta, “Các ngươi hãy trở nên trọn lành như Cha các ngươi trên trời là Đấng trọn lành vì Người cho mặt trời soi sáng trên kẻ dữ và người lành và làm mưa trên người ngay cũng như kẻ ác” (Mt. 5:48, 45). Thế nào là trọn lành hoặc thánh thiện? Thực tại cuộc đời cho chúng ta nhận biết lửa tất nhiên phải nóng và đốt cháy hết mọi sự; nước đá thì lạnh; và loại rắn hổ mang chất chứa nọc độc chết người. Nếu lửa không nóng và không thể đốt cháy những vật khác thì không phải là lửa. Nước đá không lạnh tất nhiên không phải là nước đá, và rắn không có nọc độc chết người không phải là rắn hổ mang.

Mọi sự, mọi vật đều mang tính chất riêng của chúng và chúng phải như thế, không còn cách nào khác. Chúng không thể nào trở nên bất cứ gì. Vì chúng không thể trở nên bất cứ gì, do đó chúng được gọi là toàn hảo, thánh thiện. Có điều, khi dùng lửa để nấu nướng, thắp sáng, hay sưởi ấm, chúng ta có nhận định hoặc nói lửa tốt. Ngược lại, khi bỏ tay vào lửa chúng ta nói lửa xấu. Như vậy, nhận định về lửa xấu hay tốt tùy thuộc cách sử dụng chứ tự bản chất, lửa không tốt cũng chẳng xấu mà toàn hảo, thánh thiện.

Nơi Phúc Âm Gioan có câu, “Chớ xét đoán theo phiếm diện bên ngoài mà hãy nhận định kỹ lưỡng.” Từ nhận xét này chúng ta hiểu được tại sao Phúc Âm viết, “Đừng xét đoán để khỏi bị đoán xét” (Mt. 7:1). Câu này có nghĩa không nên nhận định theo sự nhận xét bình thường vì chỉ là nhận định một chiều. Chúng ta có thể nói cách khác đại khái, đừng bảo lửa là đúng cũng đừng nói là lửa sai vì như thế chỉ đứng về một trong hai phương diện.

Mọi sự mọi vật đều bắt nguồn từ Thiên Chúa, cội nguồn mọi sự hiện hữu. Như thế chúng ta khởi nguồn từ Thiên Chúa. Chúng ta phát xuất từ cội nguồn thánh thiện là chính Thiên Chúa. Chẳng những thế, chính Chúa đang hoạt động và ngự trị nơi chúng ta. Đức Giêsu đến nhắc nhở cho chúng ta nhận thực điều này, và Tin Mừng Ngài rao giảng chỉ là “Thiên Chúa ở cùng chúng ta” (Mt. 1:23).

Và như vậy, mừng kính thánh gia thất, chúng ta tuyên xưng, tuyên dương sự thánh thiện của Thiên Chúa đang hiển hiện nơi mỗi người. Từ nhận thức này có thể nói, Lời Chúa khuyến khích chúng ta hãy là chính mình, hãy nhận biết và phát triển sự thánh thiện của Thiên Chúa nơi mỗi người. Từ khởi điểm này chúng ta mới có thể kiến tạo những gia đình hòa thuận, êm ấm và đồng thời kiến tạo một cộng đồng, một xã hội công chính, giúp đỡ và mang lại lợi ích cho mọi người. Amen.